Hôm nay,  

Cuộc Sống Muôn Sắc Màu

15/03/201300:00:00(Xem: 228839)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả là cư dân Boston, làm việc trong một bệnh viện của tập đoàn Partners, đã nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Bài viết mới của cô là một tuỳ bút về mùa mưa tuyết tại miền Đông.

Mùa Đông cũng có vẻ đẹp riêng dù lạnh và buồn hơn những mùa khác. Ngắm một cánh đồng tuyết trắng minh mang không dấu chân người cho tôi yêu màu trắng tinh khôi của đất trời. Xem những tác phẩm điêu khắc độc đáo trên băng trong suốt tôi cảm nhận được tình yêu làm những người nghệ sĩ chịu đựng giá buốt, khổ công sáng tạo cái đẹp. Tôi thích thú nhìn những sợi băng tuyết đeo rũ xuống trông như thạch nhũ trong veo; có sợi tuyết trắng ngà như tinh thể kết tủa, ngưng đọng thành băng trên diềm mái nhà, núm cửa vào những ngày Đông lạnh cóng.

Những ngày mưa mùa Đông ở Georgia ngồi bên cửa sổ nhìn ra mưa rơi trên đám lá nâu xỉn của mùa thu chưa quét hết trên đất, tôi lại miên man nghĩ ngợi. Ừ, thì cũng từ nước mà tạo nên bao nhiêu trạng thái, hình thức. Đúng là cuộc sống muôn màu, vô cùng phong phú dưới bao hình trạng. Cùng trên một đất nước mà một nơi tuyết rơi tràn trề tê liệt mọi thứ, mà nơi khác đang mưa rơi không lạnh lắm dù là mùa Đông. Có lẽ khác nhau cũng bởi vì điều kiện, địa điểm, hoàn cảnh.

Mấy ngày bão tuyết ở Boston tuyết rơi 18-24 inches, chỉ chiều thứ 6 đến sáng thứ 7 mà đã lấp đầy tất cả trên mặt đất. Đi giày cao cổ ra ngoài khi tuyết chưa được cào dọn đường, lớp tuyết rơi đầy cao hơn đầu gối nên lọt vào trong giày lạnh buốt chân đeo vớ len. Mấy đứa trẻ theo chân cha mẹ ra xúc cào tuyết để ðược nằm lăn trên tuyết, chơi nắn người tuyết, cười giòn giã với nhau. Cô bé da trắng hàng xóm lội bộ trong tuyết theo mẹ đi mua cà phê bánh ngọt Dokin Dunut, hai má hồng tươi bóng láng như hai quả đào đẹp quá.

Mình cũng ghé vào mua ly cà phê nóng bỏng lưỡi, nhìn thiên hạ ra vô liên tục mua cà phê bánh ngọt. Thấy người đàn bà xách đeo mấy giỏ nặng trĩu đi với một đứa nhỏ, hai người đàn ông vội chạy ra đỡ xách dùm mấy cái túi đồ và hỏi han người ấy đi đâu xách nặng lúc tuyết giá thế này, rồi chúc may mắn trước khi rời đi.

Tình người - ôi sao ngọt ngào như bánh nhân kem mát dịu hay bánh nhân mứt dâu, bánh phủ lớp sô cô la hấp dẫn thơm ngon. Mấy cô gái khăn, găng tay đủ màu, giày cao cổ. Những chàng trai tuổi trẻ vẫn cười đùa vô tư, dáng vẻ cao lớn, vẻ mặt hồng hào tươi sáng có sợ gì, ngại gì tuyết lạnh tê tái bên ngoài trời đâu. Họ lội băng qua tuyết ra mua cà phê với nhau. Họ là tuổi trẻ, là dân của đất nước nầy. Dân khỏe, dân giàu nên nước mạnh.

Hàng ngàn chuyến bay phải huỷ bỏ trong hai ngày tuyết bão này. Xe cào tuyết, xe rải muối, công nhân cào tuyết làm cật lực sau khi tuyết ngừng rơi để dọn đường cho người, xe đi. Sau những cố gắng nhiệt tình của sức người và các máy móc đa năng của kỹ thuật Mỹ, sau nhiều sự nỗ lực sắp xếp rồi các chuyến xe tàu lại được lưu thông, các chuyến bay lại tiếp tục hành trình đã định. Tôi ngồi trong máy bay gần một tiếng rưỡi máy bay cứ nhúc nhích, ầm ì mãi vẫn chưa ra khỏi cổng vì điều kiện tuyết lầy. May sao cuối cùng nó cũng ra khỏi được và cất cánh đem tôi và nhiều người về nơi chốn người ta mong đến.


Bay khỏi Boston về GA, nghe mưa rơi rả rích mấy ngày. Mưa gội rửa đất trời và lòng người. Mưa làm tôi nhớ mưa Việt nam. Nhớ hồi nhỏ có khi mưa đi chợ với mẹ hay ngoại, tôi rất thích ngồi trong xe xích lô che kín bằng tấm bạt dày, không phải lo ướt át. Bây giờ nhớ lại mới hiểu là khi khách đi xe ngồi yên thoải mái thì các bác cyclo còng lưng ráng sức đạp để kiếm tiền sống, đạp xe trong mưa gió của đất trời, trong cực nhọc của đời sống. Cuộc đời cũng như thiên nhiên: nơi nầy ấm áp, nơi kia lạnh lẽo; người này vui cười, người kia đau khổ, người này yên ấm nhàn nhã, người khác nhọc nhằn vất vả... Khác nhau bởi vì số phận, nghiệp phần, hoàn cảnh hay nhận thức, giáo dục. Chỉ mong sao cùng thấy nỗi đau, tình thương, biết thương xót.

Tôi luôn tự dặn lòng: Đừng lầm lạc như người mẹ của tên cuồng sát Kanza 20 tuổi kia - kẻ đã dùng súng bà mẹ mua cất trong nhà để bắn chết mẹ mình, nhiều em bé vô tội và cô giáo ở Newtown, CT.

Đừng quên cái giá rất tai hại của sự giận dữ. Những cơn giận dễ khiến ta làm tổn thương người khác và cả chính mình, chúng làm ta xấu xí đi rất nhiều. Có khi không bao giờ lấy lại được những mất mát do cơn giận dữ gây ra. Hãy sống bình thường trong xã hội với người khác.

Tôi đứng dậy, gõ một tiếng chuông. Tiếng chuông ngân vang trong không gian yên lặng, ấm dịu làm sao, trầm vọng làm sao. Ngoài trời mưa vẫn rơi, mưa đều đều gieo vào lòng tôi sự êm dịu. Bên kia Boston tuyết chắc còn đeo trên những nhánh cây, trái. Bên Georgia mưa cả ngày đẫm lá cũ đầy vườn, đẫm cỏ. Tôi yêu mùa Đông dù là ở đâu. Mùa Đông cũng có vẻ đẹp riêng, dù lạnh dù ấm, dù tuyết dù mưa.

Tôi vẫn nhớ hình ảnh quê hương, nhớ một bác đạp xích lô dưới mưa để chở đầy những quầy chuối ra chợ. Những quầy chuối chất đầy, cao hơn cả mui xe, che lấp cả người ông, che khuất cả phần cổ, cằm. Chỉ còn thấy gương mặt người đàn ông đứng tuổi duới chiếc nón vải cũ đầy nhẫn nại ưu tư trong màn mưa. Hình ảnh người đạp xe xích lô trong mưa kéo hồi ức cảm xúc tôi về với tuổi thơ bên ngoại và những mùa mưa ướt át quê nhà, tôi nhớ câu hát rất quen thuộc: "quê em hai mùa mưa nắng"... Mùa mưa lũ ngập đồng, ngập đường, ngập tới nóc nhà lá miền Tây.

Mưa đang rơi, mùa Đông Geogia cho lòng tôi mềm mại, giãn ra. Tôi thấy mình và gia đình vẫn còn bình an dù bão mưa. Trong khi có những gia đình đang lạnh lẽo, có những gia đình đang đau đớn tưởng nhớ người thân vừa mất...

Tôi lại chợt nhớ tới bao nhiêu người dân Việt nam phải đạp xe, buôn thúng bán bưng trong mùa mưa mùa nắng kiếm sống, bao nhiêu mảnh đời đau khổ vì nghèo túng, vì bệnh tật không biết làm sao để thoát ra. Ta vô tình không nghĩ tới nên không biết, không so sánh để nhận thấy giá trị những gì mình đang có, để làm một chút gì, nhường trao đi ít nhiều cho người thiếu may mắn hơn ta.

Dù gió, mưa, bão, tuyết, vui, buồn, khổ đau… con người vẫn phải đi, phải đến bởi vì cuộc sống vẫn tuôn trào với muôn hình vẻ, đẹp và xấu.

Nhất Chi Mai

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,814,946
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến