Hôm nay,  

Quận Chúa

20/04/201300:00:00(Xem: 94159)
Tác giả là cư dân San Dimas, CA. Trước tháng Tư 1975, tại Sài gòn, cô từng cộng tác với tuần báo Tuổi Ngọc và là một trong những cây bút học trò được bạn đọc yêu mến. Sau “Chuyện Cổ Tích Không Phải Cho Bé Thơ” đã phổ biến, đây là bài viết thứ hai của Tôn-Nữ Thu-Dung. Mong cô tiếp tục viết.


****

Cứ gọi cô là Quận Chúa, cái nickname mà thầy giáo lớp 10 đã gọi khi cô đậu thủ khoa vào ngôi trường có một lịch sử lẫy lừng trong thành phố và nằm trên một con đường đẹp nhất của thành phố – Trường Lý Tự Trọng – Đó là tên thời cô, nhưng thời ba mẹ thì vẫn còn mãi mãi trong lòng họ là trường Võ Tánh nằm trên con đường Bá Đa Lộc, con đường tình sử với hai hàng cây cao bóng cả chụm đầu trôi dần ra biển…

Cô học giỏi, điều đó khỏi bàn… Cô có khuôn mặt rất diễn viên Hàn quốc: Mắt mí rưỡi long lanh, mũi dọc dừa thon nhọn, miệng trái tim xinh xinh với một chiếc răng khểnh vô cùng nổi loạn, không chịu sắp hàng theo trật tự. Ba cô nói cô là một bản sao của mẹ nhưng đẹp hơn mẹ nhiều! Cô thắc mắc hỏi thì ba cười khoái chí: “Đơn giản là hai cái bánh đổ cùng một khuôn, nhưng một cái bị khét lẹt, rút kinh nghiệm cái sau vừa chín tới ngon lành, thơm phức…” Mẹ không thèm trả lời, mẹ có một cái tài là bỏ ngoài tai, ngoài mắt những điều gì không muốn nghe, không muốn thấy những khi cần thiết.

Quận Chúa còn có một cô chị – Đại Tiểu Thư này cũng rất là lắm chuyện sẽ có dịp kể sau – Còn đây chỉ là câu chuyện của Quận Chúa mà thôi.

1
Quận Chúa đẩy valise đi giữa hai hàng phi hành đoàn chaò đón, những chàng phi công đẹp trai, những cô tiếp viên duyên dáng của hãng hàng không Eva. Quận Chúa cảm thấy bàng hoàng… Việt Nam sau lưng rồi… Quận Chúa quay lại nhìn lần cuối phi trường chang chang nắng… Đây đâu phải lần đầu đi nước ngoài. Quận Chúa đã từng tháp tùng Tổng Giám Đốc đi dự Liên Hoan Điện Ảnh Cannes năm ngoái. Quận Chúa đã từng dẫn các chàng cầu thủ nhí đi Anh Quốc trong chương trình Hoàng Tử Bóng Đá liên kết với CLB Liverpool nổi đình nổi đám một thời… Cuốn sổ thông hành của Quận Chúa chi chít dấu của nhiều nơi đến vừa công tác vừa đi chơi… Nhưng đó chỉ là những cuộc “Ra đi rồi lại trở về “ (thơ Phạm Khánh Vũ.) Còn lần này, lần này… Nước mắt Quận Chúa bắt đầu rơi… rơi… rơi. Một Gentleman đúng nghĩa từ nét mặt đến phong cách đưa Quận Chúa hộp Kiss Me: “Can I help you?” Quận Chúa lắc đầu, lắc đầu nghẹn ngào không nói “Shes my daughter, shes follow me!” Mẹ đi trước chợt quay lại ôm vai Quận Chúa. Quận Chúa ngạc nhiên, mẹ đúng là mẹ, giữa bao người xa lạ, mẹ dõng dạc “Dont worry about it. she s cry because she miss her country.” Đang khóc, Quận Chúa không nghe rõ văn nói của mẹ có good như văn viết không… nhưng chắc cũng vừa đủ hiểu nên nhiều tiếng vỗ tay vang lên, mẹ cười dễ thương khi mẹ muốn… Mấy mẹ con đi qua… Bỏ lại sau lưng phi trường, bỏ lại sau lưng Việt Nam, bỏ lại sau lưng ba… Đâu đó trên sân thượng của phi trường Tân Sơn Nhất ba có nhìn thấy chiếc phi cơ đã mang chị em Quận Chúa và mẹ trôi theo dòng đời?


Trôi theo dòng đời… Nói nghe thì bi đát… Lỗi lớn nhất của gia đình Quận Chúa là dân đi máy bay! Không phải Người di tản buồn, không phải thuyền nhân… nhiều thứ không phải khác… May mà Quận Chúa còn có một đại gia đình định cư ở thế giới tự do này từ rất lâu, có đủ mọi thành phần vinh dự, từ dân du học trước 1975, từ người di tản buồn 1975, từ boat people 1980 đến H.O 1990 nên có chỗ mà dựa không sợ ai ăn hiếp… Thấy gia đình Quận Chúa tạm thời mẹ góa con côi mấy cậu, dì thương lắm; khi đặt chân vào nhà mới nhìn quanh quất trong nhà không thiếu một cây tăm! Mấy cậu tuyên bố: “Nhà này đã trả tiền trước 6 tháng rồi, sau này tính tiếp.”

Sau đó 3 tháng Quận Chúa và chị có bằng lái xe.

Sau đó 6 tháng Quận Chúa và chị có bằng nail. (Quận Chúa sẽ không kể những buổi sáng còn đón xe Bus đi học lạnh đến nổi chảy máu mũi. Quận Chúa cũng không kể những chua xót khi cầm vài đồng tip mà muốn ném xuống đất vì cái cách cho… Sợ mẹ lại bỉu môi: chuyện nhỏ… Rồi mẹ lại tự dằn vặt từng đêm, từng đêm…)

Hay không bằng hên, hai chị em có bằng đúng vào mùa hè, mùa nail, cùng làm chung một tiệm cách nhà 5? lái xe… Mấy cậu khỏi phải trả tiền nhà nữa, khoái chí khoe khoang với người quen ỏm tỏi: Cháu tao thế này, cháu tao thế kia… làm rất nhiều người cứ muốn gặp… cháu tao!!!

Vậy là Quận Chúa đi làm nail! Tưởng qua Mỹ làm vương làm tướng, đứa bạn thân nhất ở Viêt Nam email như vậy… Buồn!!!

Ngày đầu tiên đi làm ngơ ngác, gặp một ông Mỹ to gấp 3 lần Quận Chúa đến làm móng sạch sẽ để cưới vợ… No problem! Nói chuyện một hồi, bảo đảm không hề to quơ, ổng nói: “mày giỏi vậy sao không đi học tiếp?” “Tao chờ ở đúng 1 năm để có Financial Aid mới khỏi đóng tiền.” “O.K, khi tao đi Honey Moon về tao sẽ tìm cách giúp mày.” Dĩ nhiên Quận Chúa không hy vọng gì về lời hứa của một người sắp đi hưởng tuần trăng mật. Nhưng Quận Chúa vẫn le lói một niềm tin cuộc đời sẽ khác.

Wait and See!

Trong khi chờ đợi, Quận Chúa đành phải yêu nghề, thế thôi… Không hiểu sao Quận Chúa cứ thích vẽ lên móng cho khách những môi cười, những bông hoa, những thiên thần… những mẫu vẽ lạ lùng không hề có trong sách vở… Tiệm Quận Chúa làm vốn đã sang ơi là sang và bây giờ bắt đầu đông ơi là đông. Tuần nào Quận Chúa cũng mang về cho mẹ cái check nhiều gấp rưỡi cái check của Đại Tiểu Thư… Dần dà, Quận Chúa đã là siêu sao của tiệm, có quyền yêu sách: Em muốn thế này, em muốn thế kia… mà không sợ chủ đuổi thì ông Mỹ kia đi Honey Moon về đến tiệm book Quận Chúa một gói cao tiền nhất… Dĩ nhiên Quận Chúa nhường cho Đại Tiểu Thư làm cho bà vợ…

Sau đó, bà vợ tip cho hai chị em $100… Kỷ lục trong giới làm mọi người choáng váng…

Sau đó bà vợ gọi Quận Chúa qua điện thoại với lời chiêu dụ: “Công ty tao cần một nhân viên giao tế. Mày có thể?”

Và sau đó, sau đó… Bạn có tin là phép lạ đã xảy ra? Chuyện của Quận Chúa chưa hết, nhưng chúng ta tạm nghỉ đã, như ngàn lẻ một đêm vậy mà…

Tôn-Nữ Thu-Dung

Ý kiến bạn đọc
24/04/201315:14:19
Khách
Cute!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,752,620
Tác giả tên thật là Tô vĩnh Phúc. Trước 1975, tốt nghiệp cử nhân Luật Khoa và Văn Khoa tại Sài Gòn. Định cư tại Sacramento, California từ 1986, học và làm nhiều ngành khác nhau. Hai tập thơ đã xuất bản: "Bên Bến Sông Buồn" (2011) và "Nắng Chiều Còn Vương" (2012).
Tác giả là một nhà báo quen biết tại Dallas, từng trong nhóm chủ biên nhiều tuần báo và tạp chí tại địa phương. Phan góp bài Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua, và vừa nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2013. Bài viết cuối năm của Phan là một chuyện tình oan nghiệt kéo dài từ thời học trò vượt biên ở quê nhà cho tới nhà tù trên đất Mỹ.
Tác giả thuộc lớp tuổi 60, định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, tiểu bang New Jersy. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là “Tháng Ba, Trời Đất Vào Xuân,” tự sự của người vợ người mẹ trong một gia đình H.O., tự sơ luợc về mình “22 năm dạy học trong nước, 22 năm làm “culi job” trên đất Mỹ. Sau đây là bài viết thứ mười của tác giả cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ 15. Bài trích từ báo Xuân Việt Báo Tết Giáp Ngọ, đang phát hành khắp nơi.
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài viết về nước Mỹ. Anh cũng đã du lịch nhiều nước và ghi lại trong ba quyển du ký với tựa đề Á Châu Quyến Rũ tập 1 & 2 và Đi Cruise Bắc Mỹ hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Việt Báo xin trân trọng giới thiệu với bạn đọc. Dưới đây là bài viết mới nhất của tác giả về Tết ở Little Saigon/
Tác giả tên thật Trần Phương Ngôn, cho biết ông là thuyền nhân trên chiếc tàu vào loại lớn nhất, chở 246 người, con số đông nhất trong một chuyến vượt biển. Tác giả cũng đã sống ở trại tỵ nạn PFAC của Phi Luật Tân gần mười một năm và chỉ mới định cư tại Hoa Kỳ từ 2004. Hiện hành nghề Nail tại tiểu bang South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Bài viết mới nhất của Triều Phong là chuyện bàn thờ ngày giáp Tết.
Tác giả sinh năm 1962, tốt nghiệp Đại Học Mỹ Thuật năm 1988 khoa Đồ Họa tại Việt Nam, từng làm công việc thiết kế sáng tạo trong ngành quảng cáo. Đến Mỹ tháng Tư năm 2000, hiện là cư dân Waxahachie, Texas, đang làm việc trong phân xưởng in của một nhà máy in tại địa phương. Cô đã góp nhiều bài Viết Về Nước Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả tự sơ lược tiểu sử: Sinh năm 1960 tại Quảng nam. Qua Mỹ tháng 9/2003. Hiện sống tại California. Tham dự Viết về nước Mỹ từ năm 2010 với bài “Căn Hộ Đầu Tiên Trên Đất Mỹ” ngay bài viết đầu, đã cho thấy cách viết thứ tự, tỉ mỉ, bồi hồi. Đó là tâm sự chuyện ngày tết. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2001, và từ 8 năm qua, là thành viên Ban Tuyển Chọn giải thưởng Việt Báo. Sau đây là bài viết mới nhất của Trương Ngọc Bảo Xuân, kể về một cô bạn Mỹ làm nghề “mang bầu mướn, đẻ mướn”. Bái trích từ Báo xuân Việt Báo Tết Giáp Ngọ 2014, đang phát hành khắp nơi.
Với bài viết tựa đề “Viện Dưỡng lão và Viện Mồ Côi”, Trần Thiện Phi Hùng có tên trong danh sách nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2013. Tác giả cho biết ông nguyên là lính Hải Quân VNCH; 12 năm 4 tháng đúng, tính đến ngày 30 tháng Tư 75, tự lái tầu vượt biển năm 1982, hiện định cư tại Úc. Bài mơi nhất của ông, vẫn với chi tiết về nhà hộ sinh và viện dưỡng lão như từng kể, nhưng gần như quay một vòng 360 độ, biến thành một câu chuyện khác hẳn.
Orchid Thanh Lê sinh trưởng tại Sài Gòn, định cư tại Hoa Kỳ tháng 9 năm 1997. Hiện là Phó Giáo Sư Tiến Sĩ tại Viện Nghiên Cứu Ngôn Ngữ Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ tại Monterey, California.
Nhạc sĩ Cung Tiến