Hôm nay,  

Mothers Day: Mạ Tôi

12/05/201300:00:00(Xem: 256158)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả sinh năm 1956. Qua Mỹ tháng 10 năm 1994 cùng với gia đình theo diện HO.; Hiện đang sống tại thành phố Tacoma, tiểu bang Washington. đang làm việc cho một công ty thuộc ngành lâm nghiệp tại tiểu bang Washington. Nhân Ngày Lễ Mẹ, mời đọc bài viết về nước Mỹ thứ tư của Minh Nghĩa.

Mỗi sáng vừa rồ máy xe tôi đã thấy tấm màn cửa sổ vén qua một bên. Mạ tôi đó, tôi biết mạ đang đứng nhìn qua khung cửa sổ. Nhiều lần tôi nói sao mạ không ngủ đi, trời lạnh mà, vậy chứ vừa nghe tiếng mở cửa là mạ lại nhỏm dậy ra khỏi giường vén màn nhìn ra sân, nhìn theo chị em tôi cho đến khi khuất dạng mới thôi.

Mạ tôi năm nay gần tám mươi tuổi nhưng vẫn còn khoẻ mạnh ít đau vặt, chắc nhờ cái gene di truyền từ dòng họ bên ngoại của tôi. Mới qua Mỹ mạ tôi bị một trận bịnh nặng tưởng đâu đã rời bỏ con cháu để đi theo ba tôi rồi. Bắt đầu từ cái túi mật bị nhiễm trùng, mạ tôi nhịn đau vì sợ con cái lo lắng cả tuần sau mới nói cho chị em tôi biết. Lúc đó mạ tôi bị sốt cao và ói mửa phải chở vô bịnh viện cấp cứu. Giải phẩu vừa xong tối đó mạ tôi phải chuyển vào phòng ICU vì bị dịch truyền tràn qua phổi làm tim ngưng đập. Nhìn mạ nằm bất động mấy ngày ở phòng săn sóc đặc biệt chị em tôi lo lắng mất ăn mất ngủ vì sợ chuyện không may sẽ xảy ra với mạ, với gia đình tôi. Nỗi buồn mất ba vẫn còn in sâu trong lòng, chúng tôi không muốn một lần nữa phải khóc buồn vì mất mạ của mình. Bao ngày trong bịnh viện tôi chỉ biết ngồi cạnh mạ cầu nguyện và mong mỏi vào sự tiến bộ của nền y học ở đây sẽ cứu được mạ tôi. Khi mạ tôi khoẻ mạnh về nhà, tôi đã tự nhủ với lòng mình là sẽ thay ba chăm sóc cho mạ.

Hòa nhập vào cuộc sống mới với nhiều thay đổi, thay đổi từ nếp sống, thay đổi từ suy nghĩ mà mạ tôi lại là một người sống nội tâm và ít tiếp xúc ngoài xã hội nên mạ đã gặp nhiều khó khăn để có thể thích ứng với đời sống tân tiến ở đất nước này. Không có ba tôi bên cạnh, mạ tôi buồn. Con cái đi học đi làm cả ngày đến chiều tối mới về nhà, mạ tôi bơ vơ. Sáng sớm mạ thức dậy cùng chúng tôi, nhắc đứa này bới cơm, nhắc đứa khác mặc áo ấm kẻo bịnh. Chúng tôi bị cuốn vào nhịp sống mới với nhiều lo toan nên đã vô tình quên đi nỗi cô đơn của mạ. Thui thủi một mình trong nhà ngày này qua ngày nọ chắc là mạ tôi buồn lắm nên có lần mạ tôi đòi về lại Việt Nam, tôi đã năn nỉ:

- Mạ ráng ở lại một năm đi mạ. Cho chị em con ổn định một chút rồi con sắp xếp đưa mạ về.

Một ngày, tôi chợt khựng lại khi nghe mạ vừa nói vừa đưa tay lau vội nước mắt:

- Không có tối mô mạ ngủ được hết. Mạ buồn, mạ nhớ ba mi…

Làm sao mà mạ tôi không buồn không nhớ ba tôi cho được vì hơn bốn mươi năm đầy ắp nghĩa vợ tình chồng, buồn vui khổ cực có nhau vậy mà khi gần đi Mỹ, ba tôi lìa bỏ cõi trần một cách bất ngờ để mạ tôi bơ vơ hụt hẫng. Ngày đưa ba tôi từ bịnh viện về lại nhà, tôi nói với mạ:

- Mạ ơi, nếu ba mất mình thiêu ba để đem tro của ba đi qua Mỹ với mấy mạ con mình nghe mạ.

Mạ tôi buồn bã gật đầu không nói lời nào. Ngày mang tro cốt ba tôi về nhà thấy trời mưa tầm tả suốt đêm, mạ nói:

- Giờ này ba ở nhà ấm áp chớ không nằm ngoài nghĩa trang ướt lạnh một mình. Khi nhà mình đi thì mình đem ba đi theo.

Nhờ mang theo hũ tro cốt của ba đi Mỹ, mạ con tôi lúc nào cũng có cảm giác ấm cúng như có ba bên cạnh, như ba vẫn hiện diện đâu đó trong ngôi nhà này với mạ con tôi.

Khi chúng tôi khuyến khích mạ đi thi quốc tịch để bảo lãnh cho gia đình chị của tôi, mạ tôi miễn cưỡng nghe lời nhưng phải vất vả thi đến ba lần mới đậu. Suốt hai năm trời, mỗi sáng mạ tôi cầm tập đến Trung Tâm Văn Hóa Đông Dương ở khu housing để học tiếng Mỹ và học thi quốc tịch. Từ khi lấy chồng mạ chỉ biết ở nhà chăm sóc con. Khi ba đi tù mạ chạy vạy buôn bán kiếm tiền bới xách thăm nuôi chồng ở tận vùng biên giới xa xôi. Bởi vậy hơn bốn mươi năm trời không vận dụng đến trí nhớ nên mạ tôi học hành khó khăn lắm. Với mạ tôi học tiếng mẹ đẻ cũng còn khó khăn nói chi học tiếng xứ người. Mạ vừa học bài vừa than thở:


- Còn ba mi thì mạ mô phải học tiếng Mỹ chi cho mệt. Ba mi siêng học, ngồi học tiếng Mỹ cả ngày. Hồi trước ba nói mạ khỏi học tiếng Mỹ, qua Mỹ để ba lo, ba làm thông dịch cho mạ. Rứa mà ba mi…

Than thì than vậy chứ mạ tôi cũng cố gắng hết sức để học và khi cầm được cái bằng quốc tịch Mỹ trong tay, mạ mừng rỡ hối tôi lo hồ sơ bảo lãnh cho gia đình chị tôi.

Những ngày đầu qua đây nhờ có trợ cấp xã hội, mạ tôi đến phòng răng để kiểm tra răng. Ông nha sĩ Mỹ bảo mạ tôi phải nhổ hết hai hàm răng của mạ vì cái thì rụng, cái thì sâu và cái thì lung lay và vì welfare không cho tiền chữa mà chỉ cho mạ tôi nhổ hết răng để làm lại răng giả. Ông nha sĩ nói nhổ xong ông sẽ làm cho mạ hai hàm răng đều đặn đẹp hơn hai hàm răng đang có của mạ. Nghe nói bị nhổ hết răng mạ tôi sợ nên trốn luôn. Vậy mà gần hai mươi năm, mạ tôi cũng còn móm mém vài cái răng để cười duyên. Mỗi khi nhắc mạ đi nha sĩ khám răng, mạ tôi hay nói:

- Ba mi chết sớm mang theo hàm răng tốt, phải chi mạ có được hàm răng như ba. Đi tù bao nhiêu năm thiếu ăn thiếu uống mà không hư một cái răng. Ngày thiêu ba mi, thằng Thông với thằng Phong đi lấy tro của ba, lượm về hàm răng của ba còn đủ chỉ thiếu một cái răng cấm.

Những lời của mạ, tuy nói với con cái nghe cho vui nhưng trong lòng tôi như có một điều gì đó thật khó nói thành lời vì tôi hiểu mạ đã mang thai tám đứa con trong bụng, bao nhiêu calcium của mạ đã san sẻ, đã chia bớt cho con cái rồi thì răng của mạ tôi làm sao mà còn tốt cho được!

Hàng tuần được quây quần bên nhau là một niềm hạnh phúc của chúng tôi mà cũng là của mạ. Các em tôi mang con đến thăm mạ và được thưởng thức món bún bò Huế của mạ mà dù đi ăn ở đâu, dù có ai mời ăn, các em cũng đều nói “không ngon bằng bún bò mạ nấu”. Mạ tôi vui lắm khi thấy con ăn ngon miệng và cũng hãnh diện vì biết món bún bò Huế của mạ rất được các con yêu thích. Qua San José thăm gia đình chú tôi, các em con của chú thím đã sắp xếp xin nghĩ làm để đưa bác mình đi chơi, vậy mà mạ tôi chỉ thích đi chợ nấu bún bò, bánh bột lọc hay bánh canh cua cho chú thím và các em ăn vì những năm tháng còn ở Việt Nam mỗi lần giỗ ôn nội tôi, món bún bò của mạ không bao giờ thiếu được trong ngày giỗ.

Là con, ai cũng mong cho cha mẹ mình khoẻ mạnh sống lâu, mong cho cha mẹ mình được ở mãi bên con cháu nhưng với gia đình tôi, ba tôi đã không còn, ba ra đi ở tuổi 61. Nhiều khi tôi nghĩ nếu gia đình tôi được đi Mỹ sớm hơn thì có lẽ ba tôi - dù đang bị bịnh ung thư - cũng được sống ở nước Mỹ vài năm với mạ con tôi. Nếu có ba bên cạnh mạ tôi không buồn, mạ tôi không cô đơn thui thủi ra vô một mình trong căn nhà vắng vẻ. Mỗi năm đến ngày giỗ của ba tôi, mạ nấu những món ăn ba ưa thích bày lên cái bàn nhỏ thắp ba nén nhang. Mạ tôi vốn rất sợ nói chuyện chết chóc nhưng cũng vài lần tôi hỏi mạ:

-Khi mạ qua đời mạ có muốn thiêu để cạnh bên ba không?

Mạ tôi gật đầu không chút ngại ngần. Đó cũng là lý do tại sao chị em tôi vẫn còn giữ tro cốt của ba trong nhà dù cũng nhiều lần người quen hỏi sao không mang tro của ba tôi đem thả xuống biển như nhiều người đã làm.

“Đêm đêm thắp ngọn đèn trời
Cầu cho ba mẹ sống đời với con”

Cũng biết là con người không thể nào sống mãi với thời gian, đến một lúc nào, đến một tuổi nào rồi sẽ phải ra đi, sẽ phải chia lìa nhau vì đó là quy luật tự nhiên của tạo hóa nhưng tôi vẫn ước ao sao thời gian đi chậm lại để chúng tôi vẫn có mạ tôi bên cạnh. Mạ tôi là chỗ dựa tinh thần cho chị em tôi để chúng tôi đến với nhau và sống với nhau trong từng ngày từng giờ còn lại của mạ.

Minh Nghĩa

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,150,613
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến