Hôm nay,  

Thối Về Ngoại

03/07/201300:00:00(Xem: 199031)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Sinh năm 1953, định cư ở San Jose năm 1999, với ba con theo diện O.D.P., Tường Vân cho biết “Là độc giả lâu năm của Việt Báo, tôi rất yêu thích và có đủ những tuyển tập "Viết Về Nước My." Bài viết đầu tiên của bà là “Thi Hoa Hậu Cơ Đốc”. Tiếp theo là bài “Nơi Ở Cuối Đời” kể về những ngày cuối của nữ sĩ Trùng Quang. Sau đây là bài viết mới nhất.

Lúc đi định cư ở My, Nga mới 12 tuổi, Nghi 16. Cậu bé tặng cô bạn thời thơ ấu của mình một cây viết máy mới tinh căn dặn:

- Qua tới Mỹ nhớ viết thư cho anh nghe Nga!

Con bé cười khoe hai cái răng khểnh:

- Dạ, tới bển em sẽ viết liền hà.

Khi rời máy bay bước xuống, cô bé 12 tuổi thấy choáng ngợp vì cảnh phi trường San Francisco và nước Mỹ vĩ đại, nhưng rồi tất cả cũng quen dần.

Mấy mẹ con định cư tại miền Bắc Cali, cứ ba năm một lần, lại về thăm thân nhân tại Việt nam nên Nga và Nghi lại có cơ hội gặp nhau trong những kỳ đi trại Hè của Thanh thiếu niên có khi ở ngay Vũng tàu có khi ở miền Tây.

Đôi trẻ lớn dần theo năm tháng. Cây viết Nghi cho ngày ra đi đã hết mực từ lâu nhưng dần được thay bằng máy vi tính. Tới hồi thấy “khả nghi”, Má phải nói nhỏ với cậu út:

- Con điều tra coi chị Nga bồ với đứa nào mà sao thấy nó ngày nào cũng lên mạng, mấy cái hình trái tim văng tùm lum vậy cà?

Lúc này Nga đã 20. Hai chị em vừa học chung trường De Anza vừa làm part time ở phòng mạch bác sĩ chữa mắt. Vài ngày sau cậu út to nhỏ với Má:

- Cái mặt tên này nhỏ xíu bằng. . . con thôi Má ơi!

Sau đó thì Nga cũng thành thật khai báo:

- Anh Nghi chứ ai đâu má, tụi con quyết định “tìm hiểu” nhau.

Bà Mẹ yên tâm nghĩ tụi nó ở xa, không có cơ hội gặp gỡ ... coi như có thời gian để học.

Hai năm sau Mẹ của Nghi gọi điện thoại qua Mỹ cho Má của Nga, xin cưới Nga cho Nghi. Thế là hai bà mẹ vốn đã là bạn gần hai chục năm qua đồng ý kết tình thông gia. Mẹ Nghi nói:

- Chị à, ngày xưa em nhận Nga làm con tinh thần nay cháu lại trở thành dâu hứa em mừng lắm.

Họ hàng hai gia đình đều vui mừng, Ba mẹ con khăn gói quà cáp về Việt nam. Tụi nhỏ đổi tới đổi lui thế nào mà ngày cưới lại đúng vào cái ngày cách đây mười năm cô dâu rời quê hương theo mẹ đến xứ cờ hoa lập nghiệp. Đám cưới được tổ chức ở nhà hàng ngay bờ biển tràn ngập hoa trắng tươi từ trên xuống dưới làm ai nấy đều trầm trồ đám cưới này “sao mà giống của Việt kiều qua”. Ông chủ nhà hàng cười toe “Thì cô dâu là Việt kiều Mỹ mà lị.”


Điều đặc biệt làm mọi người tấm tắc là hai bà mẹ độc thân nuôi con ăn học và cưới gả con cho nhau!

“Coi kìa, cô dâu chú rể trẻ măng. Mà hai bà mẹ cũng xinh đẹp trẻ trung quá chừng! Người hướng dẫn chương trình giới thiệu “cô dâu chú rể hôm nay là hai đứa bé ngày xưa đã hát bài khi xưa ta bé ta chơi...” làm cả khán phòng cười thích thú.

Sau 3 năm rưỡi tạm rời xứ Mỹ về Việt Nam làm vợ làm dâu và làm mẹ một bé trai 8 tháng, mỗi lần đưa con đi chích ngừa cả nhà lại lo nơm nớp, không biết thằng bé có lòi bệnh gì ra nữa không?

Sau nhiều lần bàn bạc với mẹ chồng và chồng và cả nhà “nhất trí” là tình hình “lưỡi bò táp cả biển Đông” kiểu này, khó tránh chuyện diễn lại cảnh “ngàn năm Bắc thuộc.” Kết quả là Nga bế con về ngoại đang ở bên... Mỹ.

Gia đình chồng đưa tiễn hai mẹ con ra phi trường Tân sơn nhất trong một khung cảnh biệt ly của “đường bay não nùng” ai cũng buồn bã. Anh chồng bịn rịn với cô vợ trẻ với đứa con trai đầu lòng xinh xắn, ba nội trẻ với cô ba xì tin lưu luyến bên cháu như không muốn rời! Chỉ có bé là cười tươi nhất mà thôi. Bố trẻ thì thầm với con trai:

- Ba mới gặp con có 8 tháng thôi hà, giờ phải chờ thêm cả năm nữa mới gặp lại con, lâu quá chời luôn...

Cô vợ trẻ an ủi:

- Chừng sáu tháng thôi anh ạ, mình có con nhỏ thì Mỹ cho đi lẹ hơn.

Ngồi trên máy bay Nga ngắm nhìn con trai bé bỏng của mình đang ngủ ngon trong cái nôi nhỏ gắn phía trước tự hỏi không biết sẽ làm công việc gì để có tiền nuôi con trong thời gian chờ chồng qua sau theo diện vợ bảo lãnh.

Cũng may là đúng như dự tính, bước đầu hai mẹ con có chỗ ở chung với bà ngoại. Đúng lúc bà cũng đang rảnh rỗi vì... thất nghiệp, nên sẽ giúp chăm sóc thằng bé.

Đón bai mẹ con, bà ngoại kể là nhiều người quen biết chuyện Nga bồng con nhỏ trở lại Mỹ có nhắc lại câu “tấn về nội, thối về ngoại.”

Nga nói với Má:

- Thối về ngoại ở đây lại là bắt đầu tấn tới ở một đất nước tự do nhiều cơ hội. Con yên tâm khi thằng bé sẽ lớn khôn trên xứ xở này.

Bà ngoại bồng thằng bé, cười vui:

- Ừ, để cháu ngoại của má còn làm phó tổng thống nước Mỹ chứ!

Deborah Tường Vân

Ý kiến bạn đọc
03/07/201315:41:56
Khách
Thực tế đi. Làm gì dân Á đông làm tổng thống.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,669,834
Tác giả sanh năm 1943 tại Cân thơ - Bác sĩ thú y, giảng dạy tại Đại Hoc Cần thơ trước 75 - Cùng gia đình vượt biên năm 1980. Học lại và làm việc cho cơ quan Canadian Food Inspection Agency từ 1985 đến ngày hưu trí năm 2008. Bài đầu tiên Viết Về Nước Mỹ, Đất Lành Chim Đậu nhận giải Vinh Danh Tác giả năm 2007. Sau 10 năm tiếp tục góp bài cho Việt Báo, tác giả cho biết “Vì lý do sức khỏe bất ngờ, xin chào tạm biệt tất cả bạn đọc để tĩnh dưỡng. Và đây là bài viết cuối cùng của ông: Chuyện hai mùa Vu Lan 2016-2017, con trai lái xe hàng ngàn dặm về cùng bố lát gạch sân đậu xe và tu sửa ngôi nhà gia đình. Việt Báo Viết Về Nước Mỹ trân trọng cám ơn Bác sĩ Nguyễn Thượng Chánh. Kính chúc ông và gia đình an vui, mạnh khỏe.
Tác giả định cư tại Pháp nhưng thường lui tới với nước Mỹ, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả -thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Sau đây, thêm một bài mới của tác giả.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông đã nhận giải Vinh Danh VVNM 2016, đồng thời, cũng là tác giả Viết Về Nước Mỹ đầu tiên có nhiều bài đạt số lượng trên dưới một triệu người đọc. Bài mới của là một tự sự gợi nhớ nhiều kỷ niệm.
Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay.
Tác giả tên thật Trần Năng Khiếu. Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH. Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đã đi làm cho đến năm 2012. Hiện là công dân hưu trí tại Westminster. Tham dự VVNM từ tháng 8/2015. Đã nhận giải đặc biệt 2016. Vừa nhận thêm giải danh dự VVNM năm 2017. Sau đây là bài mới của tác giả, vẫn với cách viết cẩn trọng, chu đáo, sống động.
Trước 1975, tác giả là một hạm trưởng hải quân VNCH, sau đó là 10 năm tù cộng sản, và định cư tại Mỹ theo diện H.O. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, ông đã nhận giải bán kết 2001, từ 9 năm qua đã là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết, và vẫn tiếp tục góp bài mới.
Tác giả là một cây bút nữ, cư dân San Jose, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sang năm thứ 18 của giải thưởng, Lê Nguyễn Hằng nhận thêm giải Vinh Danh Tác Giả, với bài viết về “Ba Thế Hệ Tuổi Dậu” và bài “Từ Độ Mang Ơn”. Bài mới của tác giả kể về cuộc họp mặt của các cựu sinh viên Quốc Gia Hành Chánh và chuyến đi 5 ngày trên du thuyền Carnival Inspiration.
Tác giả từng nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2015. Ông là cựu sĩ quan VNCH, giảng viên trường Sinh ngữ quân đội, cựu tù cải tạo. Ông cũng là tác giả sách "Hành Trình về Phương Đông" do "Xây Dựng" xuất bản năm 2010. Mới nhất, là cuốn "Within & Beyond" do tác giả viết bằng Anh ngữ và tự xuất bản. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả là cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Định cư tại Mỹ từ 1994, Phương Hoa vừa làm nail vừa học. Năm 2012, bà tốt nghiệp ngành dạy trẻ tại Chapman University khi đã 62 tuổi và trở thành bà giáo tại Marrysville, thành phố cổ vùng Bắc Calif. Với loạt bài về Vietnam Museum, "Bảo Tàng Cho Những Người Lính Bị Bỏ Quên," tác giả đã nhận giải chung kết 2014. Với mỏ vàng trên sông Yuba, Marryville khởi thủy từng là thành phố của dân đào vàng. Thời nay, du khách và cư dân tại Marryville vẫn lai rai lượm được vàng cục, có du khách lượn cả cục kim cương trị giá nửa triệu mỹ kim. Đó là chuyện có thật, đề tài của tác giả trong bài viết mùa Lễ Tạ Ơn năm nay.
Nhạc sĩ Cung Tiến