Hôm nay,  

Thú Uống Cà Phê và tôi

03/07/201300:00:00(Xem: 196742)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả sinh năm 1959 tại Sài Gòn, đã viết một số bài trên báo chí Saigon trước 1975. Định cư tại Canada vào năm 1984 và sang Mỹ vào năm 1994, hiện làm việc trong lãnh vực điện toán.

Tôi bắt đầu uống cà phê từ sau năm lớp 11. Những năm sau 75, gia đình miền Nam nào cũng có những tin buồn: bố mẹ bà con anh em bị đi tù cải tạo (10 ngày thành mười năm!), thi đại học rớt vì không có lý lịch tốt, gia đình bị đánh tư sản mại bản vv. và vv..

Thời ấy, những chàng học sinh trung học dù không nói ra nhưng đứa nào cũng bất mãn và có những nỗi buồn về thân phận và gia đình.... Chúng tôi bắt đầu tập tành hút thuốc và uống cà phê. Vì không có nhiều tiền, nên chúng tôi chỉ uống ở những quán cóc. Quán thường là vài chiếc bàn ở Vỉa Hè và dăm chiếc ghế bày lèo tèo ở bên đường. Cà phê thì không biết làm bằng gì mà uống đắng nghét lúc đầu hơi khó chiu lâu dần rồi cũng quen. Ngồi trong quán cà phê chúng tôi bàn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất từ chuyện vượt biên tới chính trị, triết học, tóan học. Nói chung là toàn những chuyện đội đá vá trời..... Mà sau này tôi thấy trong một bài nhạc của nhạc sĩ Anh Bằng diễn tả rất đúng tâm trạng của chúng tôi lúc đó: “Mộng với tay cao hơn trời....”

Có nhiều quán sau này bắt đầu để nhạc của những nhạc sĩ Pháp Anh Mỹ lừng danh như Lobo, Sylvie Vartan.... Nhạc sĩ Việt Nam như Phạm Duy, Ngô thụy Miên, Nhật Trường, Phạm đình Chương.... Những bài nhạc này đã len lỏi vào tâm hồn chúng tôi và tao cho chúng tôi những khoảnh khắc thơ mộng để khỏi phải nghe những bài nhac đỏ ca ngợi một chủ nghĩa mà không một ai ở miền Nam cảm thấy ưa thích và hát được.

Thỉnh thoảng có được tiền nhiều hơn chúng toi mới vô ngồi ở những quán có để nhạc "không lời" hay nhạc nhẹ để nghe Paul Mariat với những bài nhạc hòa tấu lừng danh như Love is Blue, La vie en Rose, Speak Softly Love, Serenade.

Rồi phong trào vượt biên ờ Sài Gòn dâng cao. Bạn bè tôi từ từ thưa thớt dần, kẻ ra nước ngoài đứa phải đi thanh niên xung phong, bộ đội. Ly cà phê nhiều khi đắng thêm khi nghe tin buồn của những đứa bạn bị bắt bớ hay chết khi vượt biển.

Rồi tôi cũng qua được nước ngoài. Ở Canda là nơi tôi tới định cư, mùa đông chỉ thấy tuyết trắng xóa. Tôi vừa đi làm vừa đi học và lại lê la đi uống cà phê với những đứa bạn mới sang tỵ nạn. Thưở ban đầu vì ít tiền, không có xe và vì đứa nào cũng phải lo dành giụm gửi quà về gia đình nên chúng tôi chỉ uống ở những quán Donut gần nhà trước khi đi làm (hút bụi, rửa chén ở down town).

Khi những đứa bạn đầu tiên có xe, chúng tôi kéo nhau đi cà phê bằng một chuyến xe. Bây giờ ngồi nghĩ lại thấy VN hồi thời đầu tị nạn thương nhau và đùm bọc nhau nhiều lắm. Ở chỗ tôi ở ít người Việt nên gặp ai là người Việt là tay bắt mặt mừng. Chúng tôi cũng cùng nhau làm báo ở Community College và tổ chức những buổi văn nghệ với ca sĩ thường là ở bên Cali đe ủng hộ chương trình cứu nguy người Vượt Biển và những hoạt động cộng đồng khác. Những ly cà phê sữa VN đã giúp đám học sinh lưu lạc thức trắng đêm vật lộn với những bài thi cuối khóa, những bài viết ngoại ngữ khó khăn sau những giờ làm việc mệt mỏi ở những tiệm ăn nhà hàng.

Rồi tôi qua Mỹ, định cư ở vùng Cali nắng ấm. Mất một thời gian rồi tôi cũng lò mò xuống thủ đô tỵ nạn của người Việt Cali. Tôi cũng tìm được một số quán cà phê mà tôi ưng ý. Ở quán Factory, tôi đã gặp anh nhac sĩ Trầm tử Thiêng, với những bài ca tràn đầy tình yêu quốc gia, dân tộc, nhạc sĩ Lê Uyên Phương và nhiều những nghệ sĩ khác... Tôi yêu thich Cali với khí hậu tuyệt vời, những quán cà phê với những cung cách riêng của nó. Bên ly cà phê sữa nóng, tôi ngồi nghe nhiềugiọng hát ngọt ngào với những bài hát yêu thích.

Tách cà phê cũng đã thay đổi nhiều. Những năm 80, bạn uống ly cà phê "với cái nồi ngồi trên cái ly" hay ly cà phê phin và có thể đếm từng giọt cà phê chảy xuống rồi mới pha đường vào ly cà phê của mình. Sau này để tiết kiệm thời gian cho cả chủ và khách, cà phê được pha sẵn với đường và sữa. Thời gian uống cà phê cũng ngắn đi nhiều so với VN, vì công việc và bận bịu với gia đình ngày cuối tuần.

Dạo này công việc bận rộn, nên tôi hay uống ở những quán cà phê Starbuck gần nhà, sở để viết những bài khảo luận. Bạn sẽ cảm thấy được những sự khác biệt nhiều trong những quán ca phê Mỹ và Việt Nam ở Cali. Từ cung cách phục vụ cho tới vị cà phê. Mỗi style có những đặc điểm riêng.

Câu chuyện bên ly cà phê cũng thay đổi nhiều từ chuyện bầu cử năm 2012, chuyện nhạc sĩ Việt Khang và tự do và công bằng cho Việt Nam cho tới tình hình kinh tế, thất nghiệp ở Mỹ. Đó là những đề tài nóng hổi bên những ly cà phê cũng nóng hổi và tràn đầy tình cảm khi nhắc tới những người đã ra đi và đã cống hiến nhiều cho quốc gia va cộng đồng (nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng, nhạc sĩ Nguyễn đức Quang, nhạc sĩ Trịnh Lâm Ngân và rất nhiều người.....).

Nếu bạn ở xa ghé Cali nhớ đừng quên ghé thăm những quán cà phê danh bất hư truyền như Factory, Mái tây Hiên (tên cũ là Mái Hiên Tây), hoặc những quán cà phê thường có giới ca nhạc tài tử lui tới như Gipsy, với những tay guitarist như James, Thăng, Khoa, Thắng và những giọng hát ngọt ngào Diễm, Linh, Hoàng.... hoặc cà phê ca nhạc Lạc Cầm, với các nhạc sĩ Sỹ Dự, Hoàng công Luận, các ca sĩ như Bích Vân, Đinh trung Chính...

Xin ngừng chuyện cà phê và nhắc bạn, có về thăm Little Saigon xin uống dùm tôi một ly, bạn nhé.

Nguyễn Mạnh Cường

Ý kiến bạn đọc
08/07/201320:46:23
Khách
Bài viết hay.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,984,538
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến