Hôm nay,  

Thiếu Phụ Ngây Thơ

07/07/201300:00:00(Xem: 204803)
Với bài viết tựa đề “Viện Dưỡng lão và Viện Mồ Côi”, Trần Thiện Phi Hùng(hình bên) có tên trong danh sách sẽ nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2013. Tác giả cho biết ông nguyên là lính Hải Quân VNCH; 12 năm 4 tháng đúng tính đến ngày 30 tháng Tư 75, tự lái tầu vượt biển năm 1982, hiện định cư tại Úc. Tác giả cho biết ông hiện định cư tại Úc, và kể “Bài viết cũng có khá nhiều chi tiết là chuyện thật, vì con gái tôi hiện là Y sĩ nhãn Khoa làm việc tại Melbourne. Nó sinh tại Bảo sinh viện Quân Đội ở Nha Trang và lúc Cháu sinh ra có bà vợ của một Trung úy Biệt Kích sinh đứa con lai Mỹ Đen rồi mang cho con. Nếu đứa bé là Mỹ trắng thì vợ tôi có lẽ nghe theo ý tôi xin nuôi rồi như câu chuyện. Sau đây là hai bài viết tiếp theo của ông, cùng kể về đời thuỷ thủ, và cùng có từ ngữ “ngây thơ.” Bài đầu là chuyện tình lính thuỷ.

Trên Youtube có bản nhạc “Góa phụ ngây thơ”:
http://www.youtube.com/watch?v=oDKBCyMGwAY)

Tác giả bài hát là Nhạc sĩ Trần Thiện Thanh. Coi lời thấy là một bài thơ, có vẻ là thơ phổ nhạc nhưng tìm hoài trên net, không thấy đề tên thi sĩ.

Lần đầu tiên nghe giới thiệu bản nhạc mới có cái tên “Góa Phụ ngây thơ” tôi đã bất mãn cho tên bản nhạc và tự nói với mình: Tác giả đúng là hết chữ đặt tựa nên phải dùng cái tựa vô lý làm tên cho bản nhạc? Đã là góa phụ thì làm gì có thể cho là ngây thơ nữa. Nghĩ vậy, nhưng sau khi nghe xong bản nhạc rồi, tôi mới biết cô ta đâu đã là thiếu phụ. Tờ đơn xin cưới bị xé rồi thì vẫn còn là con gái mà con gái thì 15, 16 hay 20, 40 cũng còn có thể dùng chữ ngây thơ.

“Đơn xin cưới một tờ đơn xin cưới
Anh viết rồi sao lại xé Anh ơi?”

Đơn xin cưới tôi điền và gởi đi chứ không xé như chuyện tình trong bản nhạc nầy, vì Tôi là Lính Thủy mà!

Người yêu của Tôi là Ca sĩ. Chúng tôi học cùng trường, nhưng tôi học hơn nàng 2 lớp. Tôi thi rớt tú tài.

“Rớt Tú tài Anh đi làm Trung sĩ;
Em ở nhà làm sở Mỹ (có nơi viết lấy Mỹ) nuôi Con!”

Không. Tôi chết nhát nên đăng vào Lính Hải Quân. Hải Quân thì chỉ nhận “Quan”. Phải có bằng Tú Tài 2 Ban B hay Cử nhân hay bằng cấp tương đương chứ nửa chừng lớp Đệ nào hay Bằng Trung Học Đệ nhứt cấp cũng như nhau. Thủy Thủ tức là lính trơn. Làm Lính cũng không dễ! Thời của tôi phải có chứng chỉ học hết năm Đệ Ngũ trở lên. Đẹp Trai, dễ coi, cao 1 mét 60 trở lên là “luật bất thành văn” khi đi trình diện. Lùn, Lé, Đen , Rỗ, Mặt Thẹo... hầu như đều bị bác đơn không cần biết Lý do.

Muốn thành Thủy Thủ cũng không phải dễ! Tôi học căn bản quân sự 2 tháng ở Trung Tâm Huấn Luyện Nha Trang xong, được gởi về Bộ Tư Lệnh Hải Quân cho đi thực tập trên Tàu tuần Duyên với tư cách là một Thủy Thủ tập sự. Gần một năm sau tôi mới được gọi về học nghề 6 tháng để thành Thủy Thủ Hải Quân.

Lần đầu tiên gặp lại “Cô Ca sĩ Bé nho” của tôi sau ngày thành lính; tôi không dám mặc bộ quân phục trắng toát hào hoa phong nhã nhưng có tấm tã đàng sau lưng để gặp nàng! Tôi thay thường phục đi đón nàng sau giờ hát xong để cùng nhau đi ăn, đôi khi đi xem phim, rồi đưa nàng về. Tình yêu của chúng Tôi tinh khiết như tờ giấy trắng; nàng đi hát rất sớm vào tuổi 16 và chúng tôi yêu nhau cũng rất sớm; nhưng chỉ biết thích nhau hợp nhau đi chơi với nhau mà thôi. Chúng tôi vui đùa giỡn như con nít nhưng đôi lúc cũng khựng lại ngượng ngùng khi va chạm khi biết chúng tôi khác biệt nam nữ! Chúng tôi chưa bao giờ nói hay nghĩ đến chuyện tương lai; nhưng từ khi xa nàng mấy tháng, thời tôi học quân sự ở Nha Trang, tôi bắt đầu thấy bâng khuâng nhìn tà áo trắng học trò mái tóc ngắn bom bê không son phấn vì lắm khi tan học là phải vội vã đi thẳng đến Đài Phát Thanh.


Tôi đi Tàu tuần Duyên; những chuyến Hải hành dài như vô cùng tận dù chỉ 2 tháng; lắm khi không có tàu thế thì phải kéo dài gần 3 tháng. Đời Thủy Thủ hải hồ qua muôn bến nước; Nhìn mặt trời lên ngắm ánh chiều tà trời nước mênh mông, sông hồ biển cả hải đảo; Bến lạ giang hồ muôn hướng “Anh đem Hoa Biển về tặng cho Em” Thơ mộng quá nghe mà thấy ham?

Ai có biết đâu bão cuốn con tàu sóng phẫn nộ đánh vào thân tàu. Lắc lư Con tàu đi! Tại sau lại nói đi mà lắc lư? Vì là đi không bình thường, đi như người có bệnh. Đời thủy thủ không đẹp như mơ! Say sóng ói đến cả mật xanh, mật vàng, ói đến cả máu! Sáu năm dài trên những con tàu chiến đi tuần duyên, “Tôi đã mất Em!”

Sáu năm làm Thủy thủ Tôi lên Trung sĩ. Tôi đã trải đời trưởng thành trong chiến chinh. Em cũng đủ lớn khôn thành ca sĩ tài danh nổi tiếng. Tôi yêu Em và Em cũng yêu tôi dù thời gian và số lần gặp nhau càng ngày càng ít đi vì những chuyến hải hành vô cùng tận của Tôi.

Tôi điền đơn xin cưới cô ca sĩ nổi tiếng đương thời và gởi đi theo hệ thống quân giai tức qua sĩ quan trưởng ngành Hạm Phó Hạm Trưởng gởi lên Bộ Tư Lệnh Hải Quân.

Một tháng sau tôi nhận công văn không chấp thuận “Lý do Chính trị”.

Tôi định gặp Nàng để hỏi xem trong gia đình có ai đi tập kết ra Bắc hay không, hay có ai theo VC mà tôi không biết. Nhưng tàu lại rời bến đi tham dự tập trận với chiến hạm của Mỹ nên không thể đi phép được! Bạn bè biết chuyện, có tên bạn khuyên tôi đừng buồn, hãy quên đi vì không phải một mình mầy mà ngay cả Ông Đại úy Đức xin cưới cô ca sĩ nổi tiếng lừng danh cũng bị bác đơn. Hầu hết hải quân, bất kễ hạ sĩ quan hay sĩ quan mà xin cưới ca sĩ thì đều bị bác đơn.

Tôi nói “Vậy chứ sau vợ ông Chỉ Huy Trưởng Trung Tâm Huấn Luyện Nha Trang là ca sĩ?

“Ông ta cưới bà ta khi ông ta còn là sinh viên sĩ quan nên khỏi phải xin phép”, bạn tôi giải thích.

Hai tháng sau, tàu vừa về bến Saigon, nhân viên Văn phòng đi nhận công văn về phát thư. Tôi nhận mấy thư của Em, mở ra xem. Thì ra em đã biết tin nầy do người cậu cũng hải quân làm ở Bộ Tư Lệnh hải Quân về nói lại.

Nàng viết:

“Chúng ta có duyên nhưng không nợ! Gia đình không chấp nhận đám cưới mà không có hôn thú. Em cũng đau buồn như Anh nhưng duyên số phải chịu thôi. Hẹn nhau kiếp sau. Anh đừng buồn hãy bảo trọng.”

Từ đó tôi không tìm gặp lại Em. Tôi thành thằng ma men; chiều nào cũng say sỉn, lắm khi ngay buổi sáng cũng say. Không quan nào trị được tôi; Quan lính thường dân gì thấy trái mắt là tôi gây sự đánh nhau. Tôi thành du đãng lúc nào không biết.

Ba năm sau có tin nàng đã lấy chồng nhưng đám cưới không có mời tôi!

30 tháng 4 năm 1975, tôi thành tội đồ giữ nước nhưng làm mất Nước. Sống đời “thất quốc lưu vong” trên đất Mỹ 38 năm rồi và không biết còn bao nhiêu năm nữa; có lẽ suốt cuộc đời nầy. Tôi chẳng bao giờ còn được dịp về nhìn lại quê hương, nhìn lại được Em!

Hôm qua, con gái tôi ra mở hộp lấy thư; chưa vào nhà nó đã nói khá to, giọng đầy ngạc nhiên: “Ba có thư VN.” Tôi cũng ngạc nhiên, vì lâu rồi đâu còn ai ở VN mà nhớ đến Tôi!

Cầm phong thư tôi gần đứng tim! Tên người gởi là nàng. 45 năm rồi tôi chưa gặp lại Em! Tôi vội xé thư ra đọc; thì ra là do em của nàng viết:

“ Anh,
Trong mê loạn Chị nhiều lần nhắc tên Anh và xin Anh tha lỗi cho Chị. Chị mất một tuần rồi! Tin Anh hay.”

Em Minh Thông.”

Trần Thiện Phi Hùng

Kỳ tới: Ngây Thơ Cụ

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,156,778
Tác giả sanh năm 1943 tại Cân thơ - Bác sĩ thú y, giảng dạy tại Đại Hoc Cần thơ trước 75 - Cùng gia đình vượt biên năm 1980. Học lại và làm việc cho cơ quan Canadian Food Inspection Agency từ 1985 đến ngày hưu trí năm 2008. Bài đầu tiên Viết Về Nước Mỹ, Đất Lành Chim Đậu nhận giải Vinh Danh Tác giả năm 2007. Sau 10 năm tiếp tục góp bài cho Việt Báo, tác giả cho biết “Vì lý do sức khỏe bất ngờ, xin chào tạm biệt tất cả bạn đọc để tĩnh dưỡng. Và đây là bài viết cuối cùng của ông: Chuyện hai mùa Vu Lan 2016-2017, con trai lái xe hàng ngàn dặm về cùng bố lát gạch sân đậu xe và tu sửa ngôi nhà gia đình. Việt Báo Viết Về Nước Mỹ trân trọng cám ơn Bác sĩ Nguyễn Thượng Chánh. Kính chúc ông và gia đình an vui, mạnh khỏe.
Tác giả định cư tại Pháp nhưng thường lui tới với nước Mỹ, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả -thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Sau đây, thêm một bài mới của tác giả.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông đã nhận giải Vinh Danh VVNM 2016, đồng thời, cũng là tác giả Viết Về Nước Mỹ đầu tiên có nhiều bài đạt số lượng trên dưới một triệu người đọc. Bài mới của là một tự sự gợi nhớ nhiều kỷ niệm.
Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay.
Tác giả tên thật Trần Năng Khiếu. Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH. Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đã đi làm cho đến năm 2012. Hiện là công dân hưu trí tại Westminster. Tham dự VVNM từ tháng 8/2015. Đã nhận giải đặc biệt 2016. Vừa nhận thêm giải danh dự VVNM năm 2017. Sau đây là bài mới của tác giả, vẫn với cách viết cẩn trọng, chu đáo, sống động.
Trước 1975, tác giả là một hạm trưởng hải quân VNCH, sau đó là 10 năm tù cộng sản, và định cư tại Mỹ theo diện H.O. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, ông đã nhận giải bán kết 2001, từ 9 năm qua đã là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết, và vẫn tiếp tục góp bài mới.
Tác giả là một cây bút nữ, cư dân San Jose, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sang năm thứ 18 của giải thưởng, Lê Nguyễn Hằng nhận thêm giải Vinh Danh Tác Giả, với bài viết về “Ba Thế Hệ Tuổi Dậu” và bài “Từ Độ Mang Ơn”. Bài mới của tác giả kể về cuộc họp mặt của các cựu sinh viên Quốc Gia Hành Chánh và chuyến đi 5 ngày trên du thuyền Carnival Inspiration.
Tác giả từng nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2015. Ông là cựu sĩ quan VNCH, giảng viên trường Sinh ngữ quân đội, cựu tù cải tạo. Ông cũng là tác giả sách "Hành Trình về Phương Đông" do "Xây Dựng" xuất bản năm 2010. Mới nhất, là cuốn "Within & Beyond" do tác giả viết bằng Anh ngữ và tự xuất bản. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả là cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Định cư tại Mỹ từ 1994, Phương Hoa vừa làm nail vừa học. Năm 2012, bà tốt nghiệp ngành dạy trẻ tại Chapman University khi đã 62 tuổi và trở thành bà giáo tại Marrysville, thành phố cổ vùng Bắc Calif. Với loạt bài về Vietnam Museum, "Bảo Tàng Cho Những Người Lính Bị Bỏ Quên," tác giả đã nhận giải chung kết 2014. Với mỏ vàng trên sông Yuba, Marryville khởi thủy từng là thành phố của dân đào vàng. Thời nay, du khách và cư dân tại Marryville vẫn lai rai lượm được vàng cục, có du khách lượn cả cục kim cương trị giá nửa triệu mỹ kim. Đó là chuyện có thật, đề tài của tác giả trong bài viết mùa Lễ Tạ Ơn năm nay.
Nhạc sĩ Cung Tiến