Hôm nay,  

Ngây Thơ Cụ

08/07/201300:00:00(Xem: 214805)
Với bài viết tựa đề “Viện Dưỡng lão và Viện Mồ Côi”, Trần Thiện Phi Hùng (hình bên) có tên trong danh sách sẽ nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2013. Tác giả cho biết ông nguyên là lính Hải Quân VNCH; 12 năm 4 tháng đúng tính đến ngày 30 tháng Tư 75, tự lái tầu vượt biển năm 1982, hiện định cư tại Úc. Tác giả cho biết ông hiện định cư tại Úc, và kể “Bài viết cũng có khá nhiều chi tiết là chuyện thật, vì con gái tôi hiện là Y sĩ nhãn Khoa làm việc tại Melbourne. Nó sinh tại Bảo sinh viện Quân Đội ở Nha Trang và lúc Cháu sinh ra có bà vợ của một Trung úy Biệt Kích sinh đứa con lai Mỹ Đen rồi mang cho con. Nếu đứa bé là Mỹ trắng thì vợ tôi có lẽ nghe theo ý tôi xin nuôi rồi như câu chuyện. Sau đây là bài viết thứ ba của ông.

Ba lão già tuổi trên thất thập ngồi nói chuyện với nhau; Hai lão bỏ đi, lão còn lại lầm bầm:

- Đúng là ngây thơ cụ!

Thì ra “ngây thơ” có thể dùng cho bất cứ tuổi nào, kể cả là tuổi được gọi bằng “Cụ.”

Câu chuyện là thế nầy:

30 tháng Tư năm 75 ngày mất nước; một thằng lính thủy VNCH đứng nép mình trên sân thượng của mot building 5 tầng nhìn những chiếc xe Tăng đầu tiên của VC tiến từ Bệnh Viện Nguyễn văn Học sang đường Chi lăng Phú Nhuận; tự dưng nước mắt trào ra, tim nhói đau! Từ lâu lắm rồi đời tôi đã không còn biết khóc, hay không còn nước mắt để khóc!

Hai ngày sau tôi lái Honda ngang qua Bộ Tư Lệnh Hải Quân thấy có bản thông báo trình diện. Tôi vào xin 1 bản điền tên Họ nộp vào cho những thằng Bạn đều là những thằng quen mặt ở Bộ Tư Lệnh; thì ra chúng nằm vùng cho VC từ trước tới nay!!! chỉ đợi khoảng nửa tiếng sau thì giấy trình diện được phát ra. Nhìn tờ giấy có dấu của Ủy Ban quân quản Tôi giật mình khi thấy Tờ đơn Tôi quên điền số quân được trả lại với số quân đả điền giúp cho Tôi! Tôi chỉ biết than thầm: Tất cả Hồ sơ cá nhân ở Bộ Tư Lệnh Hải Quân còn đủ; từ đây khó có thể khai gian lý lịch!!! Tôi lái xe về Tân Vạn Biên Hòa để xem Vợ Con còn sống hay không?; vì mấy ngày rồi nhìn vùng Trời Biên Hòa nhiều tiếng nổ và khói lữa mịch mù; Vợ Con Tôi lại ở một cây xăng; chỉ cần một trái pháo rơi gần cũng thiêu rụi cả một vùng khó mà chạy thoát. Hai bên đường Xa Lộ Đại Hàn có nhiều xác chết. Có xác có chiếu đấp có xác nằm úp mình không có áo ....

Vợ và 2 Con của Tôi mai mắn được bình an. Tôi nằm trên ghế xích đu uống hết chai bia nầy tới chai bia khác; thuốc mồi liên tục; mỗi ngày người giúp việc phải đổ rữa 2 đến 3 lần.

3 ngày sau Tôi phone cho Ba Tôi ở Sài gòn thông báo trả cây xăng mà Ông ta giao Tôi coi dùm. Ông bảo đợi vài ngày tìm người chứ gấp quá không biết ai coi. Tôi nói không được Con phải đi ngay. Ba lên xem chừng, vì đâu còn buôn bán gì nửa!

Trưa hôm sau Bạn của Tôi lái xe Lam đến chở cả gia tài của Tôi. Vợ và 2 đứa Con theo xe. Tôi lái Honda theo sau về quê Mẹ của Tôi ở Mỹ Tho; Gia tài của Tôi gọn nhẹ tối đa; tất cả bỏ hết để chạy lấy thân.

Chiều tối hôm sau Em Gái Tôi từ sài Gòn đi chuyến xe cuối cùng sau khi tan sở làm về bảo Tôi phải rời nhà Mẹ của Tôi ngay vì trong lúc Em Tôi không có ở ngân hang nơi Nó làm việc thì có 2 người lạ mặt chưa bao giờ thấy theo như Bạn của Em Tôi kễ lại thì có lẽ CA từ Biên hòa thấy mất Tôi nên tìm đến Em gái Tôi; dĩ nhiên là có thể biết nhà của Mẹ Tôi. Sáng hôm sau Em Tôi đi sớm để đi làm thì Tôi cũng chuẩn bị rời nhà Mẹ của Tôi để về Chợ Gạo; quê của Ông Ngoại Tôi. 15 ngày sau Tôi mới trình diện và 3 tháng sau bị đi học Cải tạo.

Tôi được vào Cải Tạo ở một trại Cải Tạo mẫu; có lẽ VC sợ bị Quốc tế có thể kiễm soát nên chưa bao giờ Chúng Tôi bị chưỡi bới nặng lời như hầu hết các trại Cải tạo khác. Chỉ cần có tiền muốn ăn gì cũng có. Nếu Tôi kễ lại về những tháng ngày cải tạo của Tôi chắc Lắm Tù Cải tạo chưỡi Tôi và không thể nào tin được Tù cải tạo ở Đồng tháp mà có thể uống cà phê sữa đá, ăn Bún thịt nướng, lòng heo chấm mắm nêm; Cán bộ không tiền mua thuốc có cán. Tôi xuất tiền để cán Bộ VC mua thuốc dùm vì được coi bán có lời. Ngày đổi tiền Tôi nhờ Bạn bè đổi giúp nên số tiền mà mỗi người cả nước chỉ có $200 thì Tôi có trên $300. Cán bộ giữ và trả lại từ từ cho bạn bè Tôi đưa Tôi và chúng tôi cùng xài.

Ngày đầu tiên vào trại Cải tạo chắc nơi nào cũng nghe câu:

“Thành thật khai báo Chánh phủ khoan hồng”

Cái Bẫy thấy trước mắt thế mà lắm ông Quan miền Nam tửơng thật. Ông pháo binh không ai đánh mà tự khai ra lệnh diều chĩnh sai bắn chết trâu bò của ai ở đâu ngày tháng nào; Ông Không Tuần thì khai ra mánh để khám phá ra Thượng tá VC bị bắt …etc… Khai Lý lịch có đến mấy chục lần; có khi nửa đêm dựng dậy hay giữa trưa bất thình lình bắt khai viết ra giấy trắng mực xanh. Học thuộc lòng nhưng cũng không sau nhớ het! 18 năm phiêu bạt; học hành đỗi thay 12 Trường Học; 12 năm 4 tháng làm Lính; phục vụ hàng chục Tàu; đổi cả chục đơn vị thì làm sau nhớ hết!!; nên tôi phải ghi ra và giấy và coi lén mỗi lần khai y như đi thi copy, quay film tài liệu của thời học sinh. Tôi mà thành thật khai báo thì có lẽ mút mùa lệ thũy cũng chưa có ngày về! Tôi chẵng biết tại sau lâu thật lâu thì lại nói là mút mùa lệ thũy; không biết có liên quan gì đến ca sĩ Cỗ nhạc Lệ Thũy hay không?

Tôi bị chỉ 6 tháng cải tạo và 1 năm quản chế; nhưng sau đó bị thư tố giác là âm mưu chống phá cách mạng và Em Tôi chỉ là Hạ sĩ Hải Quân cũng bị tố vì Nó Lái PCF đưa Phó đề Đốc Phú ra Tàu lớn ngoài Biển xong không theo nên lái Tàu về tấp ngay trước nhà để bước lên bờ; còn bạn của nó lái tàu nầy về Vĩnh Long nhận chìm rồi lội vào Bờ. (38 năm giờ đây mới kễ!)

Mỗi năm; Tôi đi Lao động Xã hội Chủ nghĩa từ vác lúa thuế đến đào kinh hơn 3 tháng.; có người bị nổ chêt mà bị thương cũng có. Bao nhiêu năm từ thuở lên 6 Tôi phải sống xa Mẹ nên lúc nào cũng muốn sống gần Mẹ; nhưng tình thế khó mà không ra đi! Tiền kho ăn mãi cũng hết. Tôi không thể để Mẹ và 2 Em phải khổ theo!

Tôi rời Quê Mẹ miền Tây miệt Vườn về quê của Vợ Miền Đông làm ruộng. Vất vã lắm với đòn thù bên Vợ vì Tôi là Quan. Khi làm Lính hỏi Vợ không gã đến khi làm Quan trở lại xin cưới mới gã. Cưới xong bắt Vợ nghỉ việc đem theo ra Trung; Muốn làm, muốn nói gì chẵng ai dám cải lại; vì thế mà đòn thù lắm lúc tôi muốn bỏ Vợ Con để ra đi lo cho con đường phục quốc; nhưng Trường đời bao năm trôi nổi phải sống chung đụng nhiều hạng người; phải làm nhiều việc tới cả làm du Đãng Tôi cũng từng làm qua; giờ về quê Vợ làm Ruộng đâu làm khó được Tôi. Chỉ khoãng 1 năm sau là nghề làm ruộng, Tôi đượ coi là Siêu Hạng; lắm người phải hỏi cách trừ Sâu, làm sau cho Lúa Vàng biến thành xanh tốt…etc.. Làm Nông dân Tôi cũng lo cho Vợ Con ngày 3 bữa cơm không phải ăn độn.

Một ngày nọ người Chú của Vợ gọi xuống có chuyện cần. Tôi đến gặp Ông ta; Ông đưa cho Tôi 1 Công điện chứng nhận đậu cấp bằng Chỉ Huy Tham Mưu do Trường Chỉ Huy Tham Mưu Đà Lạt cấp cho 1 Ông Trung Tá Hải Quân trùng tên họ và cả chữ lót với Tôi. Tôi nói với Chú: “không phải của Tôi vì khác số quân và cấp bậc”. Ông Chú nói: “Bắt lầm hơn thả lầm Cháu biết chứ? Bắt nhốt trước điều tra sau; bao nhiêu năm mới điều tra xong ? Chú thấy trên bàn Tướng Bứa nên lén lấy về cho Cháu; Hãy đốt Nó đi!!!

Khiếp quá! Tôi từ Biên Hòa về Thành phố Mỹ Tho rồi Chợ Gạo đi về Miền Đông 4 năm sau giấy tờ liên hệ tới tên Tôi vẫn có thể theo Tôi!!! Đời sống của một nông dân chỉ cực thân nhưng không mệt trí không cần tranh hơn thua với đời chỉ cần đoán biết Trời Nắng hay Mưa; Lúa gì có cơ hội trúng mùa; Cá Tôm chịu khó là bắt được; rau đồng rau sông ăn sống nấu canh không mùa nào không có. An thân cho qua thời mất thế và nếu kéo lâu dài hết kiếp người trong an lành thì đã sao đâu; nhưng Con Gái của tôi học lớp 6 chỉ còn học có 2 năm nửa thôi vì Con của Ngụy không cho học tới lớp 9. Có học lấy được Bằmg cấp mà lý lịch không liên quan tới Cách mạng thì cũng chẵng làm được gì huống chi là Con của Ngụy!

Tôi quyết định ra đi. Sau mấy lần đi hụt trốn trong chuồng gà, trong những khu mo ma? … nhưng mai mắn không bị bắt; rồi Tôi cũng lái chuyến Tàu cuối cùng để Vượt biên. Hai năm sau Vợ Con Tôi lên máy bay sang đoàn tụ với tôi. 10 năm sau chúng xong bậc Đại học nhưng Tôi vẫn sợ sự theo dõi của VC. Mẹ của Tôi, Cha của Tôi và 2 Em của Tôi còn ở VN. Tôi không có tên trong bất cứ Hội Đoàn nào. Gởi tiền về Vn Tôi lấy tên gĩa, điạ chỉ gĩa nhiều năm; nhưng những năm gần đây vì các chổ chuyễn tiền rữa tiền cho VC nên Chánh phủ bắt phải chứng minh ID như Bằng lái xe hay Pension card…. Thế là Tôi có tên trong Danh sách của VC.

29 năm sau một Bác sĩ người Miền Bắc nhờ người đến liên lạc với Tôi để cho 1 Đài TV từ VN phỏng vấn để biết quan niệm của tôi tại sau, nghĩ sao mà không về thăm lại Quê Hương? Tôi đưa tin nầy lên Diễn đàn Phố nắng và mấy Tờ Báo Mạng khác và cho biết là Tôi từ chối vì Tôi không muốn cái miệng Tôi lép nhép mà lời nói của người nào đó nói những gì ngược lại với những gì Tôi nói khi phõng vấn thì có phải Tôi gián tiếp thành người có Tội Bất Trung Phản Quốc thực sự hay không? Tại sau Tôi phải dùng chữ Phản Quốc thực sự ? vì Tôi vẩn mang đầy đủ Tư cách Tỵ Nạn CS; bị gán cho 2 chữ Phản Quốc bõ nước ra đi đến nay Tôi chưa về Vn nên chưa thành Việt Kiều yêu nước.

Liền một lúc 2 điạ chỉ emails ở yahoo và Hotmail của Tôi có từ hơn 15 năm trước bị lấy mất; bởi vì trước kia không có địa chỉ email phụ thứ 2 để khi quên password thì sẽ thông bào cho địa chỉ email thứ hai và cũng không có số phone gì hết.

2 Ông bạn vừa kể ở đoạn đầu. Một Ông là Kỹ sư Liên Quốc và Ông kia là Giáo sư Liên quốc có nghĩa là ở VN làm giáo sư làm kỹ sư ra Nước ngoài cũng học lại làm tiếp nghề cũ. Cả hai ông đều hỏi Tôi:

“Mầy làm Ông Tướng hay Quan To gì ngày xưa mà VC phải theo dõi điều tra Mầy?“

Lầm to lắm các Ông ơi; Với Computer và Internet ngày nay danh sách Việt Kiều không có xót tên nào là không có lý lịch địa chỉ số phone; nhứt là các Bác Việt Kiều yêu nước về đem Dollars và vật dụng cần thiết về VN coi như cho không biếu không để xây dựng Xã hội Chủ nghĩa. Xin cái Visa về Vn coi như chấp nhận đau thương đưa bản Lý Lịch để vào Danh sách Hải Ngoại của VC. Biết Ta mà không biết người. Cái ngang bằng bất cầu Thắng chỉ mong Cầu Huề là gậy “Ông đập lưng Ông”. Ngày Xưa dân quê sợ VC cái gì mà phải đóng thuế tình nguyện góp gạo nuôi Du Kích Quân CS. Đó là sợ bị Chụp Mũ; Sợ bị Cắt đầu thả trôi sông; sợ bị bắt cóc thủ tiêu, sợ bị khũng bố tinh thần hàng đêm..etc … Lắm Nhà Tranh đấu vẫn sợ VC trả thù mà phải từ chức và Tôi 31 năm xứ tự do vẫn bị ám ảnh sợ VC! Tranh đấu ôn hoà bằng Mồm thì đừng mong gì Xã Hội VN thay đổi !!!!

Đừng Ngây Thơ Cụ nửa các Cụ ạ!

Trần Thiện Phi Hùng

Ý kiến bạn đọc
05/07/201522:16:01
Khách
Nhìn tờ giấy có dấu của Ủy Ban quân quản Tôi giật mình khi thấy Tờ đơn Tôi quên điền số quân được trả lại với số quân đả điền giúp cho Tôi! Tôi chỉ biết than thầm: Tất cả Hồ sơ cá nhân ở Bộ Tư Lệnh Hải Quân còn đủ; từ đây khó có thể khai gian lý lịch!!!
Sự thật đau lòng nầy không ai lưu tâm đến. Hũy bỏ , đốt bỏ tất cả hồ sơ quan trọng trước khi bỏ chạy hay qui hàng không ai dạy, không ai nghĩ tới nên không ai làm !!. vì thế mà Tôi gần suốt đời bị khổ vì khai lý lịch có quá nhiều điều không thật. " Thành thật khai báo là tự sát " các Quan có biết không?
Phi Hùng
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,412,752
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Hơn tuần nay tình hình chiến sự ở miền nam Lebanon vẫn tiếp tục sôi động, kể từ khi máy bay Do Thái xâm phạm lãnh thổ Lebanon để truy kích các mục tiêu của bọn khủng bố Hezbolla, sau khi bọn này bắt cóc hai người lính Do Thái, rồi liên tục pháo kích vào lãnh thổ của họ. Nhằm bảo vệ tính mạng của công dân Mỹ sinh
Nhạc sĩ Cung Tiến