Hôm nay,  

Chuyện Ông Mỹ Hát Nhạc Việt

07/08/201300:00:00(Xem: 186113)
Tác giả người Mỹ đầu tiên trực tiếp viết bằng Việt ngữ và có tên trong Danh Sách Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2013. Ông xưng danh “Steve Brown tức là Sáu,” Thuỷ Quân Lục Chiến Mỹ thời chiến tại Việt Nam, và góp ba bài viết đặc biệt: Bài đầu kể chuyện tình 1973 giữa chàng lính Mỹ và một cô gái Việt. Ông bà nay có 7 người con, hiện ở Ohio. Bài thứ hai là tự truyện “Hành Trình Tiếng Việt Của Một Người Mỹ.” Và thứ ba phân tích chuyện làm dâu xứ Mỹ, làm rể xứ Việt, với nhiều chi tiết sống về khác biệt văn hoá. 1973-2013, hôn phối Việt - Mỹ Tuyết-Steve Brown vừa tròn 40 năm. Giải thưởng Việt Báo trân trọng chúc mừng. Sau đây là nguyên văn -không biên tập sửa chữa-bài viết thứ tư của ông Sáu kể chuyện ca hát và làm thơ về nhạc Việt. Trong thơ Việt ngữ của “ông Mỹ” có một câu “rất thơ”, chưa từng thấy ở thi sĩ Việt nào: “Mở nhạc mà nghe nắng với mưa.”
europe_2010__tuyet__922
Ông Sáu Steve Brown ở Âu châu.
Năm 1972 tôi đóng quân ở Việt Nam. Lần đầu tiên tôi nghe âm nhạc Việt Nam là ở trong trại lính. Âm điệu khác với âm nhạc Mỹ rất nhiều, tôi nghe rất lạ và thấy không thích những bài hát đó. Bây giờ tôi biết loại âm nhạc đó gọi là hát bội.

Sau đó tôi trở lại Việt Nam trong mùa xuân năm 1973 để lập gia đình. Trong thời gian “ở rể” tôi cũng hay nghe hát bội với gia đình vợ tôi. Mỗi tối chủ nhật có chương trình cải lương trên đài truyền hình, tất cả hai mươi bốn người trong đại gia đình và cả bà con hàng xóm đều đến nghe.

Âm điệu cải lương tôi thấy cũng lạ tai, tuy không đặc biệt bằng hát bội. Thế mà khi nhìn xung quanh phòng đông người tôi thấy ai cũng say mê thưởng thức. Vì vậy tôi kết luận rằng những âm điệu đó rất hay đối với người Việt, dù lúc đó tôi chưa đánh giá được. Một phần cũng vì tôi không hiểu các nghệ sĩ hát gì hết mà cũng không có ai có thể giải thích cho tôi vì lúc đó tôi chưa biết chút tiếng Việt nào cả.

Sau khi vợ chồng tôi về Mỹ tôi được nghe Tuyết (vợ tôi) hát thường xuyên. Tuyết hay hát khi nấu ăn, dọn dẹp nhà, hay là khi chúng tôi ngồi trong xe hơi. Từ đó tôi bắt đầu thích nghe âm nhạc Việt Nam, nhưng lúc đó chúng tôi không mua được nhạc Việt Nam tại Mỹ. Mãi đến đầu thập niên 80 Tuyết mới có được một băng nhạc Việt Nam. Trong một thời gian dài Tuyết chỉ có băng nhạc duy nhất đó, vì thế chúng tôi nghe đi nghe lại rất nhiều lần.

Vì nghe hoài, bài hát đầu tiên mà tôi hát theo là Ngày Buồn. Đến năm 1994 tôi thuộc lòng và hay hát bài Chuyện Giàn Thiên Lý. Tôi thích những câu, “Tôi có người vợ ngoan, đẹp như trắng mười sáu...” vì như là nhắc đến chính vợ tôi. Còn câu, “Ai ra đi mà không từng bịn rịn. Xa người yêu mà dễ mấy ai vui” thì làm tôi nhớ đến lúc đơn vị tôi phải ra khỏi Việt Nam mà trong lòng tôi không biết là tôi và Tuyết có gặp lại hay không. Khi hát “Em nhìn theo bằng nước mắt chia phôi” tôi nhớ đến lần cuối cùng chúng tôi nhìn nhau ngày tôi phải ra đi.

Những kỷ niệm đó làm bài hát gần gũi và có nhiều ý nghĩa đối với tôi.

Âm nhạc Việt Nam nhắc chuyện xưa
Lời ca thấm đáy lòng cho vừa
Biết bao ý nghĩa, tình phong phú
Mở nhạc mà nghe nắng với mưa

Đầu năm 1995 chúng tôi về thăm Việt Nam. Chúng tôi ở tại nhà chị vợ trong tỉnh Biên Hòa suốt năm tuần. Lúc đó chị vợ tôi bán kem. Bên kia đường có một trường trung học nên các cháu học sinh hay đến mua kem. Trong nhà có máy karaoke nên thỉnh thoảng tôi cũng hát cho vui.

Có lần tôi đang hát thì một số học trò đến mua kem. Tôi thấy họ có để ý nhưng không nói gì trực tiếp với tôi. Chỗ đó không phải là khu du lịch nên người Mỹ ít khi đến đó. Nhưng sau đó có mấy cháu khác đến yêu cầu tôi hát bài Chuyện Giàn Thiên Lý. Tôi ngạc nghiên nhưng không ngại ngần, tôi hát bài đó cho các cháu nghe. Sau đó, gần như mỗi ngày đều có một số cháu cùng bà con hàng xóm đến yêu cầu tôi hát cho họ nghe.

Sau khi nghe tôi hát các cháu nói chuyện, hỏi han về gia đình tôi, về cách sống ở Mỹ, và đủ mọi thứ khác. Ngày cuối cùng trước khi tôi rời Việt Nam, khoảng hai mươi cháu học trò đến chia tay với tôi. Có một người chép bài thơ Màu Tím Hoa Sim tặng cho tôi và đọc cho tôi nghe. Đặc biệt lắm! Khi nghĩ đến ý nghĩa của bài thơ đó tôi xúc động nhiều vì thật ra chiến tranh là như thế. Cũng có vài cháu viết thư đưa cho tôi lúc đó. Cho tới giờ, thỉnh thoảng vẫn còn có người yêu cầu tôi hát bài hát Chuyện Giàn Thiên Lý.

Sau khi tôi trở về Mỹ tôi quyết định thuộc lòng bài hát Những Đồi Hoa Sim. Đó là một bài nhạc mới nên lúc đầu tôi thấy rất khó khăn. Trong một thời gian dài khi lái xe đi làm tôi mở nhạc nghe bài hát đó, khá lâu sau mới có thể hát theo. Bài hát này cũng về tình yêu của một người lính chiến nên tôi thích vì cũng có sự liên hệ với kinh nghiệm của tôi.

Tôi thích khá nhiều bài hát của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh như Hàn Mặc Tử, Hoa Trinh Nữ, Anh Không Chết Đâu Anh, v.v... Trong một lần đến Việt Nam tôi đã tìm được một cuốn sách về thơ và cuộc đời của ông Hàn Mặc Tử. Hay mà buồn.

Trong các tác phẩm của Trịnh Công Sơn thì tôi thích hai bài Diễm Xưa và Cát Bụi. Tôi cũng rất thích bài hát Hai Chuyến Tàu Đêm của nhạc sĩ Trúc Phương. Những bài hát này được trình bày thật tuyệt vời qua các giọng ca của Thanh Tuyền, Khánh Ly, Chế Linh, Thanh Thúy, Vân Trường, Cam Ly, Như Quỳnh.

Tôi nhận thấy phần lớn những bài tôi thích có chút âm hưởng của nhạc cải lương. Có lẽ những bài cải lương mà tôi nghe bốn mươi năm trước đã ảnh hưởng đến sở thích của tôi trong âm nhạc Việt Nam.

Hiện nay chúng tôi nghe âm nhạc Việt Nam ở nhà thường xuyên. Chẳng hạn trên mạng có diễn đàn NhipCauOnline mà tôi chọn những bài hát tôi thích rồi bỏ vô một danh sách riêng, khi muốn nghe chỉ cần bấm vô thôi. Trong xe tôi cũng nghe nhạc Việt Nam, rất nhiều khi điều đó làm cho bạn Việt lẫn bạn Mỹ ngạc nhiên.

Suốt bao nhiêu năm biết tiếng Việt tôi chỉ gặp vài người Mỹ khác có thể nói tiếng Việt một cách lưu loát. Thế nhưng tôi chưa bao giờ gặp một người Mỹ khác thích và hay nghe âm nhạc Việt Nam. Quan điểm của tôi là khi mình biết thưởng thức âm nhạc chút ít thì điều đó giúp mình cảm nhận được phong tục tập quán sâu hơn. Như thế âm nhạc có gia trị nhiều hơn là giải trí mà thôi.

Tôi tin rằng ai học ngôn ngữ ngoại quốc cũng nên cố gắng làm quen và thưởng thức âm nhạc của nước đó nữa.

Sáu Steve Brown

Ý kiến bạn đọc
23/07/201821:46:20
Khách
Thật thú vị và bất ngờ về những điều mà Tác Giả STEVE BROWN đã viết . Cám ơn nhiều lắm , một người Mỹ tốt bụng và nhân văn
07/02/201612:41:32
Khách
Chào anh Sao Nam Trần Ngọc Bình,
Cảm ơn anh đọc bài viết tôi và góp ý bằng bài thơ.
Trước kia tôi đóng quân ở tiểu bang South Carolina tại hai căn cứ TQLC nhưng chỉ đi ngang qua Greenville một lần thôi.
Chúc anh và gia đình nhiều hạnh phúc.

Sáu
04/01/201600:46:54
Khách
Anh Sáu
Nắng mưa anh còn hiểu
Nói chi chuyện tình người
Anh đã gặp người tri kỷ
Là vợ hiền của anh
Chúc anh thêm hạnh phúc
Mấy người được như anh!
07/09/201308:41:57
Khách
Chào wowang, Cảm ơn wowang đọc bài viết tôi và có lời khen (quá khen). Chúc bạn vui vẻ.
19/08/201318:45:28
Khách
Xin được cúi đầu khâm phục anh Steve Brown. Chẳng những đã giỏi về Việt văn mà còn làm thơ cùng hát nhạc Việt. Chắc ngoài anh ra không có người Mỹ thứ hai nào có tài như anh ở trên đất Mỹ nầy.
18/08/201318:32:08
Khách
Cảm ơn Trần Đình Đức góp ý và giới thiệu hai bài hát của anh Richard Fuller. Hay lắm.

Chào Peter Tran, Tôi tìm Michael Colsby trên mạng nhưng không thấy. Cảm ơn nhé.

Chào Mary, Cảm ơn Mary có lời khen. Còn việc học tiếng Việt thì tôi vẫn lên dốc mà núi này rất cao.

Chào chị Phương Hoa, Cảm ơn chị có lời khen và cũng họa thơ rất hay và vui.

Chào Chúc Chân. Cảm ơn bạn có lời khen. Còn cách viết tôi thì, Thức lâu mới biết đêm dài, đọc lâu mới biết bài viết tôi có phó-mát hay không. :) Chắc sẽ có.

Chúc các bạn mọi sự thật tốt đẹp.
15/08/201316:54:50
Khách
Xin ngã nón tôn "Thầy". Vô cùng bái phục. Tui sống ở Mỹ mấy chục năm có viết bài bằng Anh văn, nhưng còn rất nhiều mùi nước mấm, thua xa bài chử Việt của Thầy Sáu, vỉết chử Việt mà không có mùi cheese.
08/08/201305:22:47
Khách
Chào tác giả Sáu Steve Brown,
Xin bái phục lòng yêu tiếng Việt của anh. Chị Tuyết quả là có phước gặp được người chồng "yêu em yêu cả đường đi," anh Sáu còn yêu cả ngôn ngữ và văn chương của quê hương "người ấy" nữa. Tinh thần học hỏi của anh rất đáng được ca ngợi.

Đọc bài thơ ngắn rất dễ thương của anh làm tôi cũng nôn nao, máu "thơ" cồn cào :) , nên tôi xin phép hoạ lại tặng anh để gọi là "tuyên dương" tinh thần học hỏi của anh.

Bài Hoạ:
Ông Mỹ "trổ tài" kể chuyện xưa
Văn chương ngần ấy, quả không vừa!
Làm thơ, hát nhạc, rành văn Việt
Lại hiểu tận tường chuyện nắng mưa

Chúc anh mãi sáng tác

Phương Hoa
08/08/201302:57:34
Khách
Hoan ho ong Sau biet hat nhac Viet va con biet viet tieng viet nua. Toi phuc sat dat.
08/08/201300:39:36
Khách
Hi Steven Brown,
Try to locate Michael Colsby. He can play guitar and sing any Vietnamese song including folksong of North, Center and South...
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,909,053
Tác giả hiện đang giảng dạy Việt ngữ Viện Đại Học UCR (University of California, Riverside). Bà thường xuyên tham gia sinh hoạt cộng đồng đặc biệt là góp phần duy trì văn hoá và ngôn ngữ Việt. Viết Về Nước Mỹ 2017, bà nhận giải Việt Bút Trùng Quang, dành cho những tác giả góp phần phát triển chữ Việt, văn hóa Việt tại hải ngoại.
Tác giả tên thật là Đặng Thống Nhất hiện cư ngụ với vợ tại Brooklyn Park, MN. Ông đã về hưu sau khi dạy Song Ngữ và ESL tại Khu Học Chính Minneapolis và Việt Ngữ tại Đại Học Minnesota. Ông cũng từng dạy Anh Văn thiện nguyện tại Trung hoa và Việt Nam và Việt Ngữ cho chùa Phật Ân tại Roseville, MN. Ông đã đoạt giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 18. Bài mới nhất của ông được đăng 2 kỳ. Sau đây là phần kết.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC của Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại tiểu bang South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Bài mới nhất của tác giả viết nhân Ngày Lễ Vu Lan năm nay.
Tác giả đã góp bài Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu và hiện vẫn liên tục góp thêm nhiều bài viết giá trị. Là cựu giáo sư trung học ở Việt Nam trước năm 1975, vượt biên đến Mỹ năm 1984, ông đi học và trở lại nghề cũ. Sau nhiều năm dạy tại một trường công lập Mỹ ở San Jose, tác giả về hưu tại Riverside, Nam California.
Tác giả là cư dân Miami, đã góp nhiều bài viết tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, quê hương, con người. Viết Về Nước Mỹ 2015, Y Châu nhận Giải Đặc Biệt. Bài mới của ông viết về lễ cưới của hai con Cúc Phương và Quang Nhật. Lễ cưới được tổ chức tại Texas 19/8/2017, kế cận mùa bão lụt.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, đã nhận giải bán kết 2002 với bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể về nơi cô làm việc, khi khủng bố tấn công nước Mỹ ngày 9 tháng 11 năm 2001. Bài viết về nước Mỹ của Ngọc Anh cho năm thứ 18 là chuyện Bắc Houston, nơi cô đang sống, Tháng 8, 2017
Sau lớp tập cuối cùng trong ngày Thứ Sáu, Châu ngỏ lời mời vợ chồng Phong ra ngoài dùng cơm tối. Phong muốn thoái thác nhưng Châu nói nhân dịp sinh nhật của hắn; hơn nữa, hắn cũng muốn mượn cơ hội này để thảo luận với chàng về lời đề nghị mai mối mấy tuần trước.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông đã nhận giải Vinh Danh VVNM 2016, đồng thời, cũng là tác giả Viết Về Nước Mỹ đầu tiên có nhiều bài đạt số lượng trên dưới một triệu người đọc.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ, cho biết bà tên thật là Huỳnh Kim Oanh, sống tại tiểu bang Virginia. Trước 1975 tại Việt Nam đã làm thơ đăng báo. Đến Mỹ, hiện nội trợ việc nhà,
Tác giả quê quán ở Bến Tre, đi du học Mỹ năm 1973 và ở luôn cho tới ngày nay. TG gia nhập chương trình VVNM do Việt Báo tổ chức từ năm 2015. Năm đầu tiên, nhận được giải danh dự (2016)
Nhạc sĩ Cung Tiến