Hôm nay,  

Lái Xe Xuôi Nam

22/08/201300:00:00(Xem: 83725)
Tác giả đã tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2007 và rất có lòng với bạn hữu và giải thưởng Việt Báo. Cô hiện là cư dân San Francisco, làm việc tại thư viện của một trường trung Học. Bài ngắn sau đây là chuyện tác giả cùng bạn lái xe xuôi nam họp mặt với Việt Báo.

Năm nay tôi nhất định phải xuôi nam để tham dự buổi trao giải VVNM của Việt Báo tổ chức hàng năm, mặc dù tôi chưa bao giờ được giải thưởng, nhưng tôi rất muốn tham dự lần này để chúc mừng hai bạn Khôi An và Donna có tên trong danh sách chung kết.

Hơn cả tháng trong nhóm việt bút các bạn đã bàn nhau đi ngày nào, và đi như thế nào. Tôi bàn với Mike lần này cho tôi đi một mình với các bạn xuôi nam nhe. Được Mike chấp thuận cả hay tay, tôi lập tức rao mời: Chuyến này Mão sẽ xuôi nam một mình với chiếc xe “Tổ Do Tà” đời 2014, cần thêm người ngồi bên cạnh cho tài xế đỡ sợ trên xa lộ. Thịnh Hương viết dành ngay một cho. Người kết tiếp theo là Tường Vân. Thế là tôi yên chí xe không ế khách.

Thăm các bạn khác, tôi được biết Iris tháp tùng vợ chồng Phuơng Dung xuống sớm hơn, Donna sẽ đi chung với Khôi Ăn cho đủ bộ, còn anh ThaiNC lúc đầu định đi chung xe với bộ ba TH Mão TV, nhưng sau đổi ý. Chắc vì biết xe tôi không có DVD Thúy Nga, ổ bánh mì Ba Lẹ cùng chai nước uống.

Sáng 10/8/2013 tôi rời nhà lúc 5 giờ sáng, chạy sang thành phố San Leandro là 6 giờ sáng đón Thinh Hương, rồi cũng nhau trực chỉ San Jose. Rước xong người đẹp Tường Vân là 7 giờ sáng. Thế là xe lăn bánh trên xa lộ 101 xuống miền nam Calif nắng ấm..

Tôi lái liên tục 3 tiếng, rồi cả ba cũng nghỉ chân, cho chiếc xe uống loại cà phê hơn 3 đồng l/gallon. Sau khi xe và người no nê bữa sáng, tất cả lại tiếp tục bài ca lên đường.

Xa lộ 101 ngày thứ Bảy thật là thoáng mát vì xe cộ không nhiều, và không khí trong lành mát dịu nên chẳng mấy chốc chúng tôi đến thành phố Ojai, Ventura lúc 2 giờ chiều. Đến đây Thịnh Hương phải dùng GPS tìm đường đến nhà cô em tôi là Kim, cho cô ấy cùng đi dự buổi phát giải.

Vô được xa lộ 405 hướng San Diego tôi trực chỉ đến East Wesminter exit là đến ngay nhà cô Trâm bạn tôi. Khúc này thì Thịnh Hương đã rành sáu câu, không cần GPS nữa, cuối cùng đến nơi là 4:30 chiều. Thế là các “anh hùng xa lộ” trót lọt chuyến đi, mừng quá.

Như dự định cả bọn sẽ đi xem show “Ngọc Trong Tim”, có Lộc, con của Thanh Mai trình diễn, nhưng khi đến nơi thì cô Trâm cho hay là người một người thân của cô mới qua đời lúc chiều 4 giờ, cô phải đi lo thủ tục cho người này không có thân nhân, nên bọn nầy quyết định ở nhà để chia sẻ với cô Trâm tin buồn.

Sáng sớm hôm sau Chủ Nhật 11/8/2013, hai bạn Thịnh Hương-Tường Vân muốn đi nhà thờ trước khi gặp mặt nhóm Việt Bút, tôi chở 2 bạn tới nhà thờ kiếng, tiện thể chiêm ngưỡng luôn vì nghe từ lâu nhưng chưa có dịp thấy. Đúng là một công trình kiến trúc độc đáo nhưng khi đến nơi thì cha cho hay là lễ sớm đã xong.

Thấy còn quá sớm, Thịnh Hơng gọi Iris và cả ba đi đến nhà anh Tân để trèo cây hái trái, nhưng đến nơi thì chủ nhà đi vắng chỉ có Iris và Donna cùng Thụy Nhã làm chủ tình hình, nên Iris dọn cho ba nàng ba tổ bún bò huế của O Điềm nấu, thiệt là ngon.

Sau đó cùng nhau ra nơi họp mặt của Việt Bút tại văn phòng của nhà chuyên nghiệp Bảo Hiểm Chương Vũ trên đại lộ Bolsa. Thật là một ngày vui, nơi đây tôi gặp mặt tất cả mọi người như anh chị Bồ Tùng Ma, anh Nguyễn Hữu Thời, anh Pham Hoàng Chương, anh chị Phuơng Hoa đến từ Sacramento, anh Sáu Steve Brown…

Buổi chiều là giờ họp mặt của Việt Báo tại nhà hàng Moonlight. Chương trình biết bao nhiêu chuyện vui, như nhiều bạn đã kể.

Hôm sau, thứ Hai 12/8 tôi lục đục bắt Thịnh Hương dậy sớm. Sau khi qua nhà anh Tận để đón Donna, 5 giờ sáng xe bắt đầu lăn bánh lên xa lộ North 5 để về Ojai, Ventura trước đưa cô Kim em tôi về trước cho kịp giờ đi làm, và để tránh xa lộ số 5 lúc mờ sáng xe cộ rất đông dể kẹt đường.

Từ Ojai về San Francisco, xa lộ sẽ dễ dàng. Trên đường về, chúng tôi lần lượt ghé bờ biển Santa Barbara thật đẹp, rồi thành phố Solvang với những kiến trúc rất Âu Châu, không khí trong lành, người dân thật dễ thương, thân thiện. Dạo phố Solvang một lúc, lái xe quanh quẩn xong lên xa lộ 101 về vùng San Jose trước, Donna muốn về trước, xong Tường Vân xuống sau, còn Thịnh Hương và Mão tiếp tục xa lộ 650 về San Leandro, sau đó tôi độc hành với chiếc xe “Tồ Dô Tà” về San Francisco.

Thật là một chuyến xuôi nam nhiều vui thú, gặp được nhiều bạn bè, có thêm nhiều bạn mới. Tôi thành thật cảm ơn Việt Báo có giải thưởng VVNM hàng năm cho mọi người có dịp gặp nhau.Tôi cảm ơn các bạn xa gần đã cho tôi những thân tình hiếm có.

Nguyễn thị Mão

Ý kiến bạn đọc
24/08/201309:09:34
Khách
Chào chị Mão.
Bài viết chị rất hay và vui.

Chúc vợ chồng c hị mọi sự thật tốt đẹp.

Sáu

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,659,580
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Hơn tuần nay tình hình chiến sự ở miền nam Lebanon vẫn tiếp tục sôi động, kể từ khi máy bay Do Thái xâm phạm lãnh thổ Lebanon để truy kích các mục tiêu của bọn khủng bố Hezbolla, sau khi bọn này bắt cóc hai người lính Do Thái, rồi liên tục pháo kích vào lãnh thổ của họ. Nhằm bảo vệ tính mạng của công dân Mỹ sinh
Nhạc sĩ Cung Tiến