Hôm nay,  

Lái Xe Xuôi Nam

22/08/201300:00:00(Xem: 83619)
Tác giả đã tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2007 và rất có lòng với bạn hữu và giải thưởng Việt Báo. Cô hiện là cư dân San Francisco, làm việc tại thư viện của một trường trung Học. Bài ngắn sau đây là chuyện tác giả cùng bạn lái xe xuôi nam họp mặt với Việt Báo.

Năm nay tôi nhất định phải xuôi nam để tham dự buổi trao giải VVNM của Việt Báo tổ chức hàng năm, mặc dù tôi chưa bao giờ được giải thưởng, nhưng tôi rất muốn tham dự lần này để chúc mừng hai bạn Khôi An và Donna có tên trong danh sách chung kết.

Hơn cả tháng trong nhóm việt bút các bạn đã bàn nhau đi ngày nào, và đi như thế nào. Tôi bàn với Mike lần này cho tôi đi một mình với các bạn xuôi nam nhe. Được Mike chấp thuận cả hay tay, tôi lập tức rao mời: Chuyến này Mão sẽ xuôi nam một mình với chiếc xe “Tổ Do Tà” đời 2014, cần thêm người ngồi bên cạnh cho tài xế đỡ sợ trên xa lộ. Thịnh Hương viết dành ngay một cho. Người kết tiếp theo là Tường Vân. Thế là tôi yên chí xe không ế khách.

Thăm các bạn khác, tôi được biết Iris tháp tùng vợ chồng Phuơng Dung xuống sớm hơn, Donna sẽ đi chung với Khôi Ăn cho đủ bộ, còn anh ThaiNC lúc đầu định đi chung xe với bộ ba TH Mão TV, nhưng sau đổi ý. Chắc vì biết xe tôi không có DVD Thúy Nga, ổ bánh mì Ba Lẹ cùng chai nước uống.

Sáng 10/8/2013 tôi rời nhà lúc 5 giờ sáng, chạy sang thành phố San Leandro là 6 giờ sáng đón Thinh Hương, rồi cũng nhau trực chỉ San Jose. Rước xong người đẹp Tường Vân là 7 giờ sáng. Thế là xe lăn bánh trên xa lộ 101 xuống miền nam Calif nắng ấm..

Tôi lái liên tục 3 tiếng, rồi cả ba cũng nghỉ chân, cho chiếc xe uống loại cà phê hơn 3 đồng l/gallon. Sau khi xe và người no nê bữa sáng, tất cả lại tiếp tục bài ca lên đường.

Xa lộ 101 ngày thứ Bảy thật là thoáng mát vì xe cộ không nhiều, và không khí trong lành mát dịu nên chẳng mấy chốc chúng tôi đến thành phố Ojai, Ventura lúc 2 giờ chiều. Đến đây Thịnh Hương phải dùng GPS tìm đường đến nhà cô em tôi là Kim, cho cô ấy cùng đi dự buổi phát giải.

Vô được xa lộ 405 hướng San Diego tôi trực chỉ đến East Wesminter exit là đến ngay nhà cô Trâm bạn tôi. Khúc này thì Thịnh Hương đã rành sáu câu, không cần GPS nữa, cuối cùng đến nơi là 4:30 chiều. Thế là các “anh hùng xa lộ” trót lọt chuyến đi, mừng quá.

Như dự định cả bọn sẽ đi xem show “Ngọc Trong Tim”, có Lộc, con của Thanh Mai trình diễn, nhưng khi đến nơi thì cô Trâm cho hay là người một người thân của cô mới qua đời lúc chiều 4 giờ, cô phải đi lo thủ tục cho người này không có thân nhân, nên bọn nầy quyết định ở nhà để chia sẻ với cô Trâm tin buồn.

Sáng sớm hôm sau Chủ Nhật 11/8/2013, hai bạn Thịnh Hương-Tường Vân muốn đi nhà thờ trước khi gặp mặt nhóm Việt Bút, tôi chở 2 bạn tới nhà thờ kiếng, tiện thể chiêm ngưỡng luôn vì nghe từ lâu nhưng chưa có dịp thấy. Đúng là một công trình kiến trúc độc đáo nhưng khi đến nơi thì cha cho hay là lễ sớm đã xong.

Thấy còn quá sớm, Thịnh Hơng gọi Iris và cả ba đi đến nhà anh Tân để trèo cây hái trái, nhưng đến nơi thì chủ nhà đi vắng chỉ có Iris và Donna cùng Thụy Nhã làm chủ tình hình, nên Iris dọn cho ba nàng ba tổ bún bò huế của O Điềm nấu, thiệt là ngon.

Sau đó cùng nhau ra nơi họp mặt của Việt Bút tại văn phòng của nhà chuyên nghiệp Bảo Hiểm Chương Vũ trên đại lộ Bolsa. Thật là một ngày vui, nơi đây tôi gặp mặt tất cả mọi người như anh chị Bồ Tùng Ma, anh Nguyễn Hữu Thời, anh Pham Hoàng Chương, anh chị Phuơng Hoa đến từ Sacramento, anh Sáu Steve Brown…

Buổi chiều là giờ họp mặt của Việt Báo tại nhà hàng Moonlight. Chương trình biết bao nhiêu chuyện vui, như nhiều bạn đã kể.

Hôm sau, thứ Hai 12/8 tôi lục đục bắt Thịnh Hương dậy sớm. Sau khi qua nhà anh Tận để đón Donna, 5 giờ sáng xe bắt đầu lăn bánh lên xa lộ North 5 để về Ojai, Ventura trước đưa cô Kim em tôi về trước cho kịp giờ đi làm, và để tránh xa lộ số 5 lúc mờ sáng xe cộ rất đông dể kẹt đường.

Từ Ojai về San Francisco, xa lộ sẽ dễ dàng. Trên đường về, chúng tôi lần lượt ghé bờ biển Santa Barbara thật đẹp, rồi thành phố Solvang với những kiến trúc rất Âu Châu, không khí trong lành, người dân thật dễ thương, thân thiện. Dạo phố Solvang một lúc, lái xe quanh quẩn xong lên xa lộ 101 về vùng San Jose trước, Donna muốn về trước, xong Tường Vân xuống sau, còn Thịnh Hương và Mão tiếp tục xa lộ 650 về San Leandro, sau đó tôi độc hành với chiếc xe “Tồ Dô Tà” về San Francisco.

Thật là một chuyến xuôi nam nhiều vui thú, gặp được nhiều bạn bè, có thêm nhiều bạn mới. Tôi thành thật cảm ơn Việt Báo có giải thưởng VVNM hàng năm cho mọi người có dịp gặp nhau.Tôi cảm ơn các bạn xa gần đã cho tôi những thân tình hiếm có.

Nguyễn thị Mão

Ý kiến bạn đọc
24/08/201309:09:34
Khách
Chào chị Mão.
Bài viết chị rất hay và vui.

Chúc vợ chồng c hị mọi sự thật tốt đẹp.

Sáu

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,378,701
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến