Hôm nay,  

“Bái Phục Má Luôn!”

23/08/201300:00:00(Xem: 64168)
  • Tác giả :
Tác giả TPO lần đầu góp bài Viết Về Nước Mỹ, với môt bài viết ngắn nhân mùa Vu Lan, với lời ghi: “Kính tặng Má yêu qúy và đại gia đình Trần Phi yêu thương.” Tựa đề bài được đặt lại theo nội dung. Mong TPO tiếp tục viết.

Dưới con mắt tôi từ nhỏ, Má tôi là một người đàn bà "bình thường," như những người đàn bà khác trong xóm tôi, như các dì tôi thời đó: con gái lớn lên, có chồng, sanh nhiều con... Cho đến khi tôi lớn thì tôi thấy Má tôi thật "phi thường", chị em tôi hay nói là "bái phục Má luôn!"

Má tôi là con gái út của ông Hương Nghị ở Gò Công, mười ba tuổi, sau khi học xong élémentaire, đi lên Mỹ Tho học nghề thợ may. Tôi không biết tại sao người dân miệt Gò Công không nói là "đi Mỹ Tho" mà chỉ nói là "đi Mỹ", giống như là đi Mỹ du học thời nay!?

Bà Thầy dạy may thấy Má tôi siêng năng, hiền hậu, lễ phép... đúng mực là con nhà nho nên đã làm mai gả Má tôi cho cháu nội của người hàng xóm có tiếng rất tốt bụng và mẫu mực.

Được ngày tốt, Ba tôi lên xe ngựa đi Gò Công để rước Má tôi về làm vợ. Cho đến lúc đám cưới mà cô dâu và chú rể chưa một lần gặp mặt, dù nhà Ba tôi cách nơi Má tôi học may chỉ một phút đi bộ, đứng ở lề lộ là đã thấy nhà nhau, chuyện khó tin nhưng có thật!

Vậy là cô dâu lên xe ngựa về làm vợ của một công chức, làm dâu bà Nội chồng, làm thợ may, dạy may, sanh con và nuôi con! Ông bà Nội mất sớm, Ba Má tôi nuôi người em trai duy nhất của Ba tôi, Chú chỉ lớn hơn anh trai của tôi ba tuổi.

Từ năm hai mươi mốt đến năm bốn mươi tuổi, Má tôi cho ra đời mười bốn đứa con, bảy trai và bảy gái, thật bái phục! Thời thập niên 1940, y học còn chưa tiến bộ, Má tôi đã chia tay con trai trưởng lúc chưa tròn tháng tuổi, hai đứa con khác vừa lọt lòng cũng đã ra đi. Năm 1980, dù y học hiện đại hơn nhiều, nhưng Má tôi lại phải ngậm ngùi chia tay thêm đứa con trai mười sáu tuổi vì mang phải bịnh "trời kêu ai nấy dạ". Vậy là bốn đứa con trai đã ra đi.

Mùa hè đỏ lửa 1972, Chú tôi, sĩ quan QLVNCH đã hy sinh, Ba Má tôi dang tay đón con trai Chú, nhỏ hơn em út tôi bốn tuổi, về nuôi. Tôi thấy Má tôi thật phi thường!

Lúc nào Má tôi cũng phải lo cơm nước cho bà Cố tôi, lo có cơm đúng giờ để Ba tôi và cho chúng tôi đi học về đói bụng là có cơm ăn liền. Bao nhiêu việc mà còn phải dạy học trò may, may quần áo để giao cho khách đúng hẹn, nhất là áo dài cưới, không thể trể hẹn. Thời đó nhiều người khó tính, tin dị đoan còn coi cả giờ để đi lấy áo cưới nên nhiều khi Má tôi phải thức cả đêm để may, rồi phải lo... mang bầu và sanh con, chưa kể đến lúc đau bịnh.


Tôi chỉ có một đứa con, mỗi lần con tôi bịnh thì hầu như là tôi bịnh theo. Còn Má tôi có khi phải chăm sóc mấy đứa con bị bịnh cùng lúc, nhất là khi bị bịnh hay lây như sởi, ho gà... càng nghị càng phục Má.

Cám ơn bà Cố, người đắc lực giúp Má tôi trong việc chăm sóc chúng tôi. Bà mất năm tôi lên chín tuổi, đã năm mươi năm qua mà tôi vẫn còn nhớ rõ hình ảnh bà nắm sợi dây đưa võng cho chúng tôi ngủ tròn giấc để Má tôi có thì giờ làm bao nhiêu chuyện có tên cũng như không tên trong nhà hằng ngày.

Má tôi còn lại mười người con, thêm con của Chú là mười một, chị lớn nhất của tôi đã sáu mươi lăm và em út bốn mươi bảy. Tất cả chúng tôi đều được mang tên của loài chim và cùng có chữ lót là Phi. Ba tôi nói chúng tôi như một tổ chim, chim non xúm xít trong một tổ, đủ lông đủ cánh rồi thì bay xa. Chúng tôi đã bay xa, xa hơn Ba tôi nghĩ, bay vượt Thái Bình Dương!

Như bao nhiêu gia đình khác, sau ngày 30 tháng Tư quái ác: mất việc, mất dạy, mất học, ăn độn, buôn lậu gạo, thuốc lá, xăng dầu..., vượt biên bị bắt vô tù... gia đình tôi đều nếm đủ! Sau nhiều chuyến vượt biển, lần lượt em gái, con chú, chị và em trai tôi đã định cư ở Westminster.

Em gái đến Mỹ đầu tiên đã bảo lãnh Má tôi, lúc đó Ba tôi đã mất, khi còn sống ông nhất định ở lại VN để lo mồ mả ông bà! Rồi chị tôi, tôi và các em cũng đươc em gái lãnh đến Mỹ.

Má tôi được đến Mỹ, rồi được là công dân Mỹ, được hưởng mọi ưu đãi mà nước Mỹ đã rộng lượng dành cho người già. Đã qua rồi thời vất vả nuôi con, như lời một nhà tiên tri đã nói với Má tôi "hết cơn bĩ cực đến hồi thới lai"! Rồi bà đã xuất gia, nhưng vì tuổi già nên không ở chùa mà vẫn sống ở nhà với chị và gia đình em gái tôi.

Công việc của bà bây giờ là tụng kinh, niệm Phật, trì chú và...chờ người đưa báo tới để đọc: Việt Báo, Viet Tide, Người Việt, Viễn Đông...Má tôi đọc không thiếu báo nào, trang nào. Tin tức nào hay, hấp dẫn hay chuyện nào đáng khâm phục thì Má tôi đọc lên để cả nhà nghe, rồi còn bình luận nữa! Má tôi rất hài lòng với cuôc sống hiện tại.

Xin tri ân nước Mỹ đã hào phóng đón nhận gia đình chúng tôi cũng như bao gia đình Mỹ gốc Việt khác.

Nhân mùa Vu Lan, chúng con xin cảm niệm ân đức mười phương Chư Phật, Chư Bồ Tát đã gia hộ cho đại gia đình Trần Phi, xin tri ân Má đã vất vả nuôi dạy chúng con, tri ân em gái, chị và em trai, là những người đã bơ vơ, vất vả đến Mỹ trước để các chị em đến sau có được ngày hôm nay.

TPO

Ý kiến bạn đọc
24/10/201307:00:00
Khách
Một người mẹ thật phi thường!Cầu chúc đại gia đình Trần Phi luôn được nhiều hạnh phúc và an lạc.Kính chúc mẹ của tác giả nói riêng và tất cả các bà mẹ mãi mãi được tôn vinh:Kỳ Quan Mẹ.
Cám ơn bài viết đầu tiên nhưng đầy ý nghĩa của tác giả.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,160,446
Từ trong khu nghĩa địa trên đường Alumrock và Capitol Ave. Dung băng qua lộ đến chỗ parking lot lấy xe. Đứng tựa mình vào hông xe ngẩn ngơ nhìn bầu trời xanh
Ở đời có những nỗi đau mà ta càng muốn dấu kín càng cố chôn vùi thì nỗi niềm đó càng hoành hành dữ dội thêm, giống như căn bệnh ung thư đến thời kỳ cuối
Trời lập đông, mới 6 giờ chiều mà trời tối như khuya lắm rồi. Tại mới đổi giờ, lùi lại một tiếng đồng hồ. Spring forward, fall backward
Hắn đứng đó, hai tay khoanh trước ngực, khuôn mặt lạnh như tiền, cặp mắt luôn chăm chú nhìn các đội tù đang ngồi chôm hổm trước sân trại
Mùa hè năm nay, gia đình tôi đi "xả hơi" hai tuần tại một thành phố biển mang tên Ocean City thuộc tiểu bang Maryland. Ocean City thực ra chỉ là một giải đất nhỏ
Tình cờ, tôi gặp bà trên bãi biển Mission Bay. Bà ngồi lặng yên nhìn ra biển với đôi mắt buồn. Dáng bà ngồi làm tôi xúc động và tôi nghĩ rằng chắc bà có tâm sự
Kính thưa Má, Nhân Ngày Của Mẹ, con viết thư cho Má đây nè! Đọc thư con Má đừng cười nghen vì chữ Việt tiếng Việt của con có được bao nhiêu đâu.
Tôi nhận Email của Kim Ngân đã hơn tháng nay, báo tin cho biết là có một cô học trò ngày xưa ở Bến Tre sắp từ bên Đức qua Mỹ du lịch.
Nhà thờ lớn lắm, parking đậu xe cũng cỡ Wal-Mark, tuốt góc tiếp giáp với xóm nhà ở là góc parking không xài tới nên người ta đậu vài chiếc tàu câu cá
Tôi làm Nhà hàng đã lâu nên có thói quen ăn xong còn dư là đổ thẳng vô thùng rác vì làm Nhà hàng không nên tiếc rẻ bởi có thể rắc rối với luật pháp
Nhạc sĩ Cung Tiến