Hôm nay,  

Chọn Nơi Sanh

16/09/201300:00:00(Xem: 79127)
Tác giả: Y Châu
Bài số 4012-14-29412vb2091713


Tác giả là cư dân Miami, tiểu bang Folrida, đã góp hai bài viết về nước Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất. Cả ba bài đều là những bài viết rất ngắn có nội dung cô đọng. Mong Y Châu sẽ tiếp tục viết thêm.

* * *

Sự lựa chọn là điều tất yếu trong sinh hoạt hằng ngày của mỗi người; từ việc nhỏ như mua sắm, tới chuyện lớn hơn như chọn bạn chọn vợ chọn chồng. Nhưng không ai chọn lựa được cha mẹ hay nơi ta chào đời!

"Con vua thì được làm vua
Con sãi ở chùa phải quét lá đa".


Câu chuyện"mẹ quạ nuôi con tu hú", khi tu hú con được mẹ quạ nuôi từ trong trứng, đủ lông đủ cánh, theo bản năng, bay đi tìm đàn. Người đời chê trách! Lỗi của tu hú cha mẹ hay lỗi của tu hú con?

Đạo lý hơn là chuyện thiên nga, khi chim mẹ mớm mồi cho chim con, có dung dịch màu đỏ từ miệng chim mẹ. Người ta ca tụng mối tình mẫu tử của loài thiên nga, hy sinh cả máu thịt của để nuôi con, thật cao đẹp biết bao. Phải chăng cao xanh đưa ra những điển hình từ loài vật để dạy chúng ta!

Gần đây một cặp đồng tính nam, ở một tiểu bang của Mỹ, bị đưa ra tòa vì không làm tròn bổn phận chăm sóc đứa con nuôi. Quan tòa ra phán quyết là họ phải có trách nhiệm nuôi nấng đứa bé đến lúc trưởng thành. Xã hội công nhận, mạng sống của con người rất quí trẻ em càng quí hơn là tài sản của mỗi quốc gia, những người trẻ, những người đang ở tuổi đi làm làm ra tổng sản lượng quốc gia; để đất nước phát triển và nuôi những người về hưu, người già.


Theo ước tính được cập nhật thì chi phí để nuôi một đứa bé từ khi nhỏ đến lúc trưởng thành là 200.000,00 Mỹ kim, không kể thời gian và công lao dạy dỗ; có lẽ vì vậy mà nhất là xã hội Âu Mỹ tỷ lệ sinh sản rất thấp, họ nuôi chó, mèo để hủ hỉ, thay thế trẻ con.

Câu chuyện của Miss Andreas, một người thân quen, đường hoạn lộ của cô rất thành công, nhưng đường tình duyên nhiều trắc trở. Sau khi ly dị, cô nuôi cả một đàn chó, chúng luôn quấn quít và bảo vệ cô,...

Sau một thời gian vắng bóng, tôi gặp lại, khi cô đang đẩy một chiếc xe đôi. Trên xe là hai bé xê xích tuổi nhau, gốc Africa, mà xin làm con nuôi nhân khi viếng thăm. Những đứa trẻ bất hạnh nằm trong danh sách thật dài ở viện mồ côi, từ các nơi: lục đia đen, Á châu, Đông Âu, Nga, Nam Mỹ,... Các em đâu chọn được nơi sanh ra mình, chỉ chờ đợi những cha mẹ nuôi, những trái tim mở rộng khi chọn lựa, không lằn ranh màu da, chủng tộc.

Nếu có cơ duyên, một sự cố gắng bền bĩ của các em, thì những đứa trẻ không chọn được nơi sanh, bị dứt bỏ, khi lớn lên sẽ làm nuôi lớp về hưu, lớp già, trong đó có đấng sanh thành của các em.

Y Châu

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,758,952
Sinh năm 1983, Kim Trần là tác giả trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận thêm giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuý,v "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Sau khi tốt nghiệp ngành sư phạm tại đại học Cal State, Kim Trần đã tự sáng lập "School First Learning Center" và hiện có 2 trường dạy kèm rất thành công tại Garden Grove và Westminster. Sau đây là bài cô mới viết.
Đây là bài đầu tiên của một tác giả người Mỹ trực tiếp viết văn bằng Việt ngữ. Email kèm bài viết được ông xưng danh là “Steve Brown tức là Sáu.” Ông chính là “người Mỹ yêu tiếng Việt” mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài “Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu.” Mới đây, khi nhắc tới tài làm thơ Việt của ông,
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông có tựa đề “Fasting: Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu” gồm nhiều chi tiết đặc biệt sống động về việc điều trị bệnh động kinh. Sau đây là phần đầu.
Tác giả, một kỹ sư điện tử tại công ty Intel, Bắc California, đã 2 lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2009, giải danh dự, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình" và Giải Vinh Danh Tác Phẩm 2010 -thường được gọi đùa là giải á hậu- với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu? Bài viết sau đây đã đăng trong báo xuân Việt Báo Tết Nhâm Thìn, 2012, nhưng chưa có trên online nên xin bổ túc.
Bài viết là chuyện về bé Ti, qua Mỹ 4 năm trước, khi mới 7 tuổi. Vì một tai nạn xe hơi, “Ti bây giờ không còn gì nữa, má đã chết, chân trái Ti bị cụt, tay trái bầm dập.” Có thể tác giả cũng chính là nhân vật trong truyện kể, một bé gái còn ở tuổi thiếu niên. Chúc bé an lành và mong Nhật Mai liên lạc lại với Việt Báo.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Sau đây là bài mới nhất của ông.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện gia đình Việt Mỹ và tình yêu đồng tính.
Tác giả dự viết về nước Mỹ từ năm đầu, từng nhận giải tác phẩm xuất sắc 2002, giải Việt Bút 2010 và hiện là thành viên ban giám khảo chung kết. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là hai bài viết mới của ông. Tuy tựa đề kêu buồn nhưng không buồn chút nào.
Trước 30/4/1975, Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng: http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học.
Công ty đầu tư ZeekRewards, sau 2 năm phát triển, vừa chính thức phá sản. Trong số hơn một triệu nạn nhân của công ty này, gồm nhiều người Á Đông, trong đó có nhiều đồng hương Việt Nam. Sau đây, mời đọc bài viết của Anthony Hưng Cao, một bác sĩ nha khoa hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali. Ông là người đã nhận giải Tác Giả Xuất Sắc Viết Về Nước Mỹ 2010.
Nhạc sĩ Cung Tiến