Hôm nay,  

Chuyện Đời Thụ Duy Trần

16/10/201300:00:00(Xem: 47929)
Tác giả: Tôn Nữ Thu Dung
Bài số 4037-14-29437vb4101613


Trước 1975, tác giả từng cộng tác với tuần báo Tuổi Ngọc tại Saigon, và là một trong những cây bút học trò được bạn đọc yêu mến. Chỉ mới định cư tại Hoa Kỳ vài năm trước đây, Thu Dung dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải đặc biệt năm 2013 với bài "Chuyện Cổ Tích Không Phải Cho Bé Thơ", kể về một cựu chiến binh Mỹ còn nặng tình với cuộc chiến tại Việt Nam. Bài mới nhất của tác giả là chuyện tình, chuyện vợ chồng, vẫn nguyên vẻ mơ mộng thời viết văn tuổi ngọc.

* * *

Có thể nàng yêu tôi vì tôi trót mang tên một bài hát mà nàng vô cùng yêu thích: “Khúc Thụy Du”, thơ Du Tử Lê do nhạc sĩ Anh Bằng phổ nhạc.

Cái tâm cảm buồn mênh mang đó trôi dài suốt thời gian yêu nhau.

Nàng đã là một bé con xinh xắn, một yểu điệu thục nữ, một mẹ hiền vợ ngoan đúng nghĩa…

Nói về một điều gì đã mất đi lúc nào cũng đầy bâng khuâng tiếc nuối và long lanh hoài niệm… luôn luôn là vậy. Tôi phải bắt đầu từ đâu trong quãng đời dài nhưng quá mơ hồ như thế?

Nàng đang ràn rụa nước mắt vẫn có thể bật cười giòn tan khi có ai trêu chọc. Mẹ tôi nhiều lần nhìn thấy cảnh đó, không bằng lòng ra mặt: “Giòn cười tươi khóc, con người cạn cợt vô tâm vô tánh”. Mẹ tôi không thích nàng ngay từ đầu nhưng tôi thì yêu nàng đến chết được. Nàng không quan tâm ai nghĩ gì về mình, chỉ rộng lượng giành cho mọi người chung quanh những tình cảm chân thực nhất, không màu mè giả dối… Lâu dần, mẹ tôi thương nàng còn hơn thương tôi và các cô con gái ruột… “Con bé thật giỏi, thật ngoan”. Từ đó, trong mắt mẹ tôi nàng lúc nào cũng là con bé thật giỏi, thật ngoan…

Thói quen yêu thích nhất của nàng trong những giờ rãnh rỗi là chống cằm nhìn qua cửa sổ. Đôi khi cả nhà đứng sau lưng để nhìn theo mà cũng chẳng thấy có gì hay, lạ, đẹp để một người bình thường có thể bỏ suốt cả mấy giờ mà nhìn như thế. Mẹ tôi nói: “Việc gì qua tay con bé cũng nhanh chóng, gọn gàng không như những mợ khác…” Những mợ khác lại âm thầm ganh tị: “Nhanh chóng gọn gàng thế để còn thì giờ …nhìn qua cửa sổ. Nàng nghe, chỉ cười, nụ cười vô cùng trẻ thơ với hai lúm đồng tiền sâu xoáy. Nghe mấy cô em xui giục, một lần tôi hỏi:

- Nhìn cái gì ngoài đấy thế em?

Nàng ngơ ngác:

- Có gì đâu anh. Chỉ là gió.

- Gió thì không thể thấy.

- Bởi thế em mới tìm hoài…

Câu nói hình như mang nhiều ẩn ý. Tôi tìm đến ông bạn thân ngày xưa hiện là bác sĩ tâm lý khá nổi tiếng ở Los, nơi có nhiều bệnh nhân cần điều trị vấn đề thần kinh. Khách hàng phải xếp lịch trước cả tuần, nhưng tôi thì không cần… Nhỏ to tâm sự, lắng tai nghe, gật gù tâm đắc, bác sĩ phán:

- Ông là người đánh cắp giấc mơ của cô ấy.

Đánh cắp giấc mơ? Đúng là đao to búa lớn. Tay bác sĩ này rất biết cách nâng cao văn hóa bệnh nhân và người nhà để thứ nhất tốn thời gian vàng ngọc (phải trả bằng đô la) thứ hai là nói cho hết những cái hắn đã học ở các Đại Học Đường Y Khoa nơi các vị phân tâm học đã dày công nghiên cứu rồi truyền đạt cho hắn để làm mồi kiếm cơm… Hắn mơ mơ màng màng sau làn kính trắng thấy vô cùng trí thức:

- Cô ấy từng mơ tưởng mình là một nhà thơ, nhà văn, họa sĩ, nhạc sĩ… đùng một cái bị ông rước về, đi bán hamburger nuôi ông đi học. Cô ấy vẫn hoài nhớ giấc mộng xưa. Không sao đâu, ông đã làm ra nhiều tiền, hãy để cô ấy nghỉ việc, cô ấy sẽ làm được những điều ấp ủ … Biết đâu cô ấy sẽ là một nhà văn nổi tiếng.

Đang lo sợ mà tôi cũng bật cười muốn sặc:

- Nghĩa là khuyến khích nàng viết văn? Truyện kinh dị, truyện thần thoại, truyện tình ái sex xiếc?

Tôi hơi khựng lại ở mấy tiếng cuối cùng… lắc đầu thất vọng:

_ Nàng không hề đọc một quyển sách nào ngoài Kinh Thánh. Nàng không thích văn, thơ, nhạc, họa…

Tay bác sĩ này đã tốt nghiệp hạng giỏi ở UC San Francisco, thuộc top 5 các trường Y Khoa tại Mỹ, chuyên trị liệu cho các ngôi sao Hollywood lẽ nào lại chịu thua tôi, hắn dò hỏi:

- Thế cô ấy thường giải trí bằng gì?


Tôi cáu, cộc cằn:

- Nói nãy rồi, nhìn qua cửa sổ…

Hắn tò mò đến nỗi, một ngày kia, lái xe 150 dặm đến nhà tôi để quan sát cái kiểu nàng nhìn qua cửa sổ… Hắn thản nhiên tuyên án:

- Một dạng bệnh hoang tưởng nhẹ, không sao đâu.

Rồi ganh tị:

- Cô ấy quý trọng bạn chồng ghê nhỉ. Chẳng bù với vợ tôi. Vườn nhà ông thật đẹp. Nếu ở đây, tôi cũng mắc bệnh nhìn qua cửa sổ!

Rồi an ủi:

- Cô ấy bình thường, nếu có thể ông đưa cô ấy đến bệnh viện, tôi tư vấn là khỏi thôi.

- Thì tôi đã nói rồi, ngoài chuyện nhìn qua cửa sổ thì nàng hoàn toàn bình thường mà…

- Vậy thì việc gì ông lo lắng cho mệt xác. Tôi chỉ mong một điều vợ tôi cũng thích suốt ngày ngồi nhìn qua cửa sổ đừng nói năng chi!

Tôi im lặng, việc tôi lo lắng tôi không thể nói với tay này được dù hắn sẵn sàng cho toa trị bệnh miễn phí đủ thứ khi tôi dại dột than van…

Một bác sĩ chuyên khoa khác, kín đáo hơn, khá thân thiết để không nỡ biến bệnh tình của nàng trở thành một Scandale hũy hoại đời sống tinh thần và xã hội đang lên như diều gặp gió của tôi. Không hiểu sao tôi có duyên làm bạn với mấy tên bác sĩ sau khi tư vấn họ mua nhà và sửa sang chút đỉnh … dù tôi chẳng cầu cạnh gì nếu không vì nàng.

- Có thể cô ấy thiếu chất kích thích nữ. Sau 30 tuổi, mỗi 6 tháng phải chích một lần. Và uống thường xuyên mỗi ngày một viên thuốc này. Ông đưa cô ấy đến khám nhé.

Tôi nhìn lọ thuốc xanh xanh:

- Viagra?

Vị bác sĩ khả kính nhìn tôi khinh bỉ ra mặt( tôi nghĩ vậy ):

- Đừng chết vì thiếu hiểu biết.

Câu này tôi nghe quen, nhưng không nhớ hoàn cảnh xuất xứ đành bấm bụng ra về.

Những viên thuốc hóc môn nữ, những mũi thuốc chích định kỳ làm nàng luôn trẻ đẹp xinh tươi, tóc dài da mượt nhưng vẫn chẳng cải thiện được điều gì … Lúc nào nàng cũng co như con tôm trong giường ngủ. Co như con tôm từ đêm tân hôn, ai cũng nói chuyện đó bình thường, nhưng co như con tôm nhiều năm sau này nữa thì ai cũng nói là chuyện bất bình thường… Những đứa con xinh xắn khỏe mạnh ra đời mà nàng vẫn luôn co như con tôm trong giường ngủ mỗi đêm với những áo ngủ, khăn choàng, mền len … đủ thứ. Tôi gây gổ với ông bác sĩ thứ hai biết bao nhiêu lần:

- Ông là bác sĩ chuyên gia cái quái gì kỳ vậy? Hai mươi năm ông chữa trị thế nào mà nàng vẫn co quắp sợ hãi chuyện ấy?

Bình thường hắn luôn nhìn tôi với cái nhìn thương cảm xót xa, nhưng đôi khi sức chịu đựng của con người có giới hạn, hắn cũng gào lên to không kém:

- Nhìn cái bộ dạng ông mà người ta không co rúm mới lạ!

Tôi nhìn lại cái bộ dạng của mình, thầm nghĩ: Nghề nghiệp đã làm mình phong trần quá đáng, nhưng nàng thường thỏ thẻ: nàng chỉ yêu Từ Hải, không thèm liếc mắt cái bọn Kim Trọng, Thúc Sinh… Nhưng tôi không thể dìm đời mình vào hỏa ngục.

Một ngày, tôi giả vờ lơ đãng hỏi, khi chúng tôi đang uống cà phê ngoài vườn, ngắm những bông hoa súng vừa hé nở trong hồ cá vào một sáng thứ bảy mùa thu trời đẹp ơi là đẹp.

- Sao em cứ thích ngồi nhìn ra cửa sổ hoài vậy?

Nàng mở to mắt nhìn tôi, đôi mắt trong veo có cái đuôi dài nghịch ngợm:

- Em nhìn về hướng ấy vào buổi sáng khi anh và các con đi học, đi làm, vào buổi chiều để chờ anh và các con về… Em đọc kinh cầu nguyện để cả nhà mình bình an. Ban đêm khi đi làm em rất sợ đậu xe ở Parking tối tăm, em muốn mình cũng được cùng anh và các con đi về hướng ấy vào mỗi sáng… và cả nhà lại về cùng nhau mỗi chiều.

Tôi chưng hửng với câu trả lời vô cùng đơn giản ấy… Thừa thắng xông lên, tôi hỏi tiếp:

- Còn tại sao tối nào em cũng nằm co như con tôm trong mấy lớp mền không cho anh đụng tới?

Miệng nàng mở hé, như vừa có những tiếng cười loáng thoáng bay ra, chưa ai có nụ cười làm tôi mềm lòng đến vây:

- Em sợ làm mất giấc ngủ của anh, anh đi làm mệt mỏi…

Lạy Chúa, xin Ngài hãy tha tội cho hai ông bạn bác sĩ đã hành hạ tôi suốt mấy chục năm nay bằng những kiến thức y khoa hiện đại nhất của Hoa Kỳ…

Tôn Nữ Thu Dung

Ý kiến bạn đọc
03/11/202115:14:15
Khách
<a href="https://cialiswithdapoxetine.com/#">cialis without a doctor prescription</a> cialis without a doctor prescription
24/09/201412:01:09
Khách
Dễ thương, đẹp như một bài thơ!
27/10/201307:00:00
Khách
Truyện hay và cảm động quá. Giữa cuộc sống đầy vất vả lo toan vì cơm áo gạo tiền, truyện của như một tia nắng giữa mùa đông làm ấm lòng người đọc. Cám ơn bác
16/10/201307:00:00
Khách
This is so funny, thank you !
17/10/201307:00:00
Khách
Hay quá!
19/10/201307:00:00
Khách
Cảm ơn sự đồng cảm của các bạn
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 860,266,811
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến