Hôm nay,  

Chuyện Người Dọn “Rest room”

25/10/201300:00:00(Xem: 51090)
Tác giả: Trương Tấn Thành
Bài số 4044-14-29444vb6102513


Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục, làm việc trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.

* * *

Công việc hàng ngày của tôi là chăm sóc các restrooms cho một công viên ở trung tâm thành phố nơi mình ở. Sau nhiều năm “lão luyện” trong công việc, mình đã tìm ra được chân lý của cuộc sống từ những nơi tuy không cao sang này nhưng không một ai …dám coi thường này.

Mỗi sáng khi bắt đầu làm công việc dọn dẹp sạch sẽ nơi “bất khả từ” này, mình đã trở thành, phải nói là, một lãnh chúa đầy uy quyền! Khi tấm bảng “Not Ready”, chưa sẵn sang, đặt trước cửa dãy restrooms thì dù có ông chánh văn phòng hay bà giám đốc cũng đành ôm bụng bước đi. Từ đó mà mình mới thấy được mình có một thứ uy quyền …tối thượng!

Số là chung quanh dãy restrooms ở công viên này đa số là cơ quan chánh phủ tiểu bang và giờ bắt đầu làm việc thường là chín giờ sáng. Các ông, bà, cô nhân viên thường đến sớm, đi bộ ách xơ xai chung quanh bờ hồ để tán gẫu với nhau trong khi chờ công sở mở cửa. Riêng mình thì bắt đầu công việc từ lúc bảy giờ.

Công viện mỗi sáng của mình là dọn dẹp sạch sẽ, tẩy uế và thay những cuộn giấy vệ sinh mới. Khi mình đang làm việc thì “ngoại bất khả nhập”, phải chờ cho đến khi làm xong mới được vào. Tuy nhiên vì mình rất thông cảm với cái nguy cấp của những khi “dừng không đặng” của đồng loại cho nên…

… Khi nhìn một khuôn mặt hoa đang tươi bị …héo lại thì mình cầm lòng không đặng liền ra dấu cho “khách” vào để xả bầu tâm sự liền! Chỉ trong vài phút sau thôi, trước khi rời đi thì có một ánh mắt biết ơn chiếu vào mình. Thường mình bị người làm chung phòng ban có ý cười ngạo vì công việc hạ đẳng của mình. Lúc đầu mình cũng buồn lắm nhưng càng về sau mình mới càng “giác ngộ” để thấy rằng công việc này coi vậy mà cũng đem lại cho mình một niềm vui mỗi ngày.

Ngoài việc không bao giờ từ chối sự …khẩn khoản cấp bách, lúc nào mình cũng dành cho “khách” một vẻ mặt vui tươi và những câu nói đầy sự thông cảm. Nhờ vậy mà mình cũng thường được nhận hai tiếng cảm ơn dễ thương. Chỉ bao nhiêu đó làm cho mình thấy vui hẵn lên với công việc hằng ngày bị thiên hạ cười chê này.

Có hôm cả bà boss của mình trong một lần chạy bộ ách- xơ -xai cũng phải đến nhờ mình giúp đỡ để được “nhẹ người” mà chạy tiếp. Có những sáng sớm mình giựt mình khi thấy có người bạn homeless đang nằm co ro trong góc dãy nhà. Thay vì gọi mấy nhân viên giữ an ninh tới thì mình nhỏ nhẹ mời họ rời đi để mình làm phận sự trong sự cảm thông lúc mạt vận của một con người. Rồi có lần mình bắt gặp một cặp nam nữ nằm ôm nhau để ngủ qua đêm có lẽ vì phải rời bỏ tổ ấm gia đình của cha mẹ không nơi nuơng tựa, mình cũng nhẹ lời mời họ ra đi.

Trước dãy restrooms có mấy trụ dựng tàn thuốc lá và phần còn lại của điếu thuốc thiên hạ vứt bỏ đi, theo như công việc trong ngày của mình thì trút bỏ hết vào bao rác. Từ khi mình thấy mấy ngưòi homeless thu lượm mấy mẫu tàn thuốc đó để vấn lại hút thì mình bỏ vào một thùng nhựa con để vào một góc dành cho họ. Mình nhớ lại cái cảnh ghiền thuốc khi còn trong tù cộng sản phải đi tìm những “con dế nhũi”, mẩu tàn thuốc dư, để mà vấn với giấy bao xi măng để hút cho qua cơn không ngờ giờ đây lại thấy tái diễn lại cảnh này ở tại nơi đây. Mỗi lần nhận được tiếng “thank you” nồng nhiệt từ một anh bạn ghiền homeless mình thất vui lây với cái vui của ngưòi bất hạnh.

Từ dãy restrooms này mình có được một quan niệm mới về công việc mình đang làm. Nó nhỏ nhoi và có lẽ “thấp hèn” thật, nhưng có biết bao người đang mong muốn có được công việc như mình trong thời kỳ kinh tế khó khăn này. Thay vì chán ghét nó, dần dà mình cảm thấy yêu nó hơn vì đã đem lại niềm vui cho người khác.

Cũng từ cái dãy restrooms này, mỗi ngày mình được ngắm phong cảnh chung quanh bờ hồ nơi trung tâm thành phố. Đây là nơi mình sống từ hồi mới qua Mỹ đến giờ. Mình tìm ra được chân lý là công việc nếu không tạo được niềm vui cho mình thì mình có “toàn quyền chủ động” biến nó thành một niềm vui. Khi được như vậy, bỗng thấy giờ làm việc trở nên ngắn đi và làm nở được nhiều nụ cười hơn là bực dọc cay đắng với việc mình phải làm mỗi ngày.

Hình như bất cứ cảnh ngộ nào cũng đều có hai mặt để ta nhìn. Ta có quyền chọn chỉ thấy cái khôi hài của nó để vui sống mà xoay mặt lại với cái nhàm chán khổ cực làm ta trở nên u uất. Mình thì chọn cái mặt vui vẻ trong công việc để tinh thần được thoải mái vì như ai đó đã nhận định một cách hữu lý là: “ Đời sống là một món quà qúy báu của Thượng Đế và được hình thành bởi từng ngày.”

Mình xin đón nhận món quà thật vô cùng qúy đó bằng thái độ trân trọng đối với từng ngày và ở mỗi bước trong cuộc sống của mình./.

Trương Tấn Thành

Ý kiến bạn đọc
27/10/201307:00:00
Khách
Bài viết hay quá, động viên độc giả phải sống yêu đời, yêu người, yêu mình, yêu... Cảm ơn tác giả, mong thưởng thức thêm tác phẩm mới.
25/10/201307:00:00
Khách
Không có việc làm nào xấu mà chỉ có người xấu.

Một bài viết rất hay của một người có từ tâm .
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 865,429,028
Để tôi kể cho ông nghe những giấc mơ của tôi, nó cứ lập đi lập lại trong nhiều năm, kể từ khi tôi biết mình là một người đàn ông cho tới bây giờ. Biết là một người đàn ông, ý ông là. Cứ hiểu theo nghĩa thông thường là một người không còn là một cậu con trai ngây thơ trong trắng nữa. OK, hiểu. Giấc mơ ấy luôn luôn bắt đầu
Tôi qua US lúc 14 tuổi. Cả gia đình còn kẹt lại VN vào lúc đó. Tôi bảo lãnh cha mẹ sau khi ổn định và chúng tôi đoàn tụ năm 1995." Là kỹ sư trong một hãng tele-communication tại San Diego, Lê Tường Vi tự sơ lược tiểu sử như trên,
Tác giả 36 tuổi, cho biết ông thuộc một gia đình HO, sang Mỹ cuối 1990, hiện là cư dân Barling, Arkansas, nghề nghiệp: accountant. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui vẻ gia đình Việt tại Mỹ  “Vợ làm Nail, chồng cắt cỏ”  rất được bạn đọc tán thưởng. Sau đây, thêm một bài viết mới của ông. Một chiều thứ sáu  đẹp trời nọ
Một buổi chiều nọ ba cha con tôi đang chơi trò vật lộn ì xèo trên sàn nhà. Bà xã đi đâu về mặt hầm hầm, bước vào nhà ngồi cái phịch xuống ghế sofa, chưa kịp nóng đít bả đã đứng dậy vổ tay bôm bốp ra hiệu yên lặng. Cha con tôi lập tức gỉa từ cuộc chơi kéo lại ngồi quây quần dưới chân mẹ nó, ngỏng cổ chuẩn bị nghe thông báo
Ngọc Anh là tác giả Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên. Sau vụ nước Mỹ bị khủng bố tấn công làm nổ tháp đôi ở New York, cô viết bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể chuyện sở làm, một công ty chủ nhân người Ả Rập Hồi Giáo, nhưng hàng trăm nhân viên đủ gốc Á gốc Âu, gốc Do Thái sống với nhau hoà thuận. Bài viết được trao tặng
Dzô...dzô...dzô ... mày phải uống cho hết, Birthday Boy mà uống không hết là quê lắm đó. Đó là tiếng của đám bạn "xôi thịt" đến nhà Tom lúc ba mẹ vắng nhà để chúc mừng sinh nhật cho Tom, gọi là "xôi thịt" vì chúng đi theo và tung hô Tom chỉ vì Tom là con trai một của một thương gia giàu có ở vùng Nam California này, nên mọi trang trải
Vứt hết đống hành lý sang một bên cho mẹ và các cô dì dọn dẹp, tôi lững thững bước ra khoảng sân trống trước nhà. Những giọt nắng chiều óng ả chiếu xiên qua cành hoa phượng vỹ rồi ngã xuống mặt đường tạo thành những hình thù nhảy muá lơ thơ. Bầu trời nơi đây xanh biếc, ẩn hiện những áng mây hững hờ trôi. Một cơn gió thoảng
Tác giả Trương Ngọc Bảo Xuân đã nhận giải chung kết Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài viết "32 Năm Người Mỹ và Tôi". Cho tới nay, bà vẫn liên tục góp nhiều bài viết giá trị cho giải thưởng. Hiện bà cư trú tại Boat City, Marina del Rey, California;
Bồ Tùng Ma tên thật là Nguyễn Tân, 60 tuổi, cựu sĩ quan hải quân, định cư tại thành phố Glendale, là một trong những tác giả Viết Về Nước Mỹ được đặc biệt quí trọng. Năm 2002, ông là tác giả nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ với các bài viết
Thiệt lòng mà nói, từ sau buổi tiệc trao Giải Thưởng VVNM 2006, tôi rất háo hức muốn viết chút gì đó, ngăn ngắn cũng được để cám ơn Việt Báo và cám ơn các tác giả, nhưng tôi lại lu bu, rất lu bu vì phải "trả nợ hồi ký" cho các bạn của tôi sau chuyến vacation bên châu Âu vừa qua của mình. Lại còn chuyện "trong nhà ngoài ngõ" nữa chứ
Nhạc sĩ Cung Tiến