Hôm nay,  

“Bé Ngoan” Austin

05/01/201400:00:00(Xem: 20576)
Bài số 4105-14-29505vb8010514

Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục, từng trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.

* * *

- Cháu chạy tới đâu rồi? Tôi vừa cầm cell phone vừa đứng bên mé đuờng gọi hỏi.

- Cháu đang quẹo vào bệnh viện đây… Cháu chạy chiếc Honda màu đỏ…

- Đừng! Đừng có quẹo vô bịnh viện! …Chạy thẳng tới đi! Chú đang chờ ngoài đường! Gần tới rồi đó!

Tôi đang làm công việc người giúp phiên dịch và buổi hẹn đi dịch sáng hôm nay là cho bịnh nhân có tên là Autin. Vì bà mẹ của Autin không rành dường biết chỗ nên tôi phải dùng cell phone hướng dẫn và ra tận ngoài mé đường để chờ.

Lâu quá tôi không thấy chiếc xe nào màu đỏ tôi biết là người mẹ bị lạc lối nên mở máy gọi tiếp:

- Alô! Cháu đang ở đâu vậy?

- Cháu chạy nãy giờ mà không thấy chú đứng đâu! Cháu ở Cali lên đây nên đường xá không rành.

- Cháu chạy ngược rồi! Giờ quay đầu xe chạy ngược lại nhe…Chú đang đứng chờ đây…

Một hồi sau tôi thấy chiếc xe Honda đỏ chạy tới. Tôi đưa tay ra và chỉ hướng cho xe chạy vào nơi khám.

Từ trong xe một phụ nữ trung niên bước ra và mở cửa sau cho một đứa bé trai bước ra:

- Austin! Chào ông đi con!

Đức bé trai độ sáu tuổi cúi đầu lễ phép:

- Chào ông! “À, thì ra bé này là Austin đây.” Tôi nghĩ thầm

Ngươỉ mẹ ăn mặc lịch sự, có nước da đen bánh mật của người Việt lai Mỹ. Bé Austin, mắt đen to, tóc quăn xoắn nhưng đặc biệt là rất biết nghe lời mẹ. Tôi bỗng thấy có cảm tình ngay với bé ngoan và lễ phép này.

Trong khi ghi danh tại bàn thư ký, tôi được người mẹ cho biết là không biết nhà trường nơi Austin học yêu cầu phải đưa Austin đến cơ quan y tế lo về sức khoẻ tinh thần của trẻ em xem lý do gì Austin không thể ngồi yên và tập trung trong lớp.

- Con lo quá không biết nó có bị bịnh gì không mà nhà trường đưa nó tới đây khám. Người mẹ nói với tôi.

Cơ quan này là nơi khám về sức khoẻ tinh thần cho trẻ con khi nhà trường hay cha mẹ thấy đứa bé có những dấu hiệu gì đó không được bình thường. Người cán sự phụ trách bước ra mời tấ cả chúng tôi vào văn phòng.

Bà chỉ lại khu chứa đồ chơi noí với Austin:

- Con có thể chơi những đồ chơi này và đừng làm ồn quấy rầy mọi người nhe!

Người mẹ nói với Autin:

- Cô nói con phải nghe lời nhe! Tôi thấy Austin ngoan ngoãn vâng lời.

Bà cán sự bắt đầu hỏi ngươì mẹ lý do gì mà cô giáo gởi Austin đến đây và có thấy gì bất thường khi Autin ở nhà không. Đến phần câu hỏi về hoàn cảnh cá nhân thì người mẹ cho biết là cha của Autin bị chết trong tai nạn xe hơi khi còn ở Cali lúc Austin vừa mới được hai tuổi. Trong tột cùng của đau buồn và thống khổ, ngươì mẹ dẫn con mình bỏ nơi ở xưa lên tiểu bang này để sống hầu quên đi nỗi bất hạnh quá lớn trong đời mình và Austin.

Nghe và dịch đến đây tôi bỗng thấy trong lòng thật là xúc động cho hoàn cảnh của đứa bé ngoan ngoãn không may này. Rồi tôi lại cảm thấy mến phục người mẹ trẻ bất hạnh này tự mình chật vật kíếm sống để nuôi con và đã chu toàn được bổn phận làm mẹ của mình một cách đáng được ngợi khen và cảm phục. Tôi đã gặp và chứng kiến nhiều đứa trẻ trong những gia đình có đầy đủ cha mẹ và có khi có cả ông bà nhưng không thể nào sánh bằng bé Austin này về mặt ngoan và lễ phép như vầy.

Chúng tôi chưa có được cháu nào nhưng tôi rất mong muốn có được một cháu biết lễ phép và vâng lời. Ở xứ này, hình như lắm khi vì bị ảnh hưởng của bạn bè người Mỹ trong lớp hay vì được quá nuông chiều mà có số trẻ em Việt lắm khi rất là “khó dạy”. Từ cách chào hỏi đối với người lớn, ta chỉ thường nghe tiếng “hi” gọn lỏn cho đến việc chỉ dùng tiếng Mỹ nói chuyện với ông bà của mình. Trường hợp hiếm hoi của bé Austin và của người mẹ sống độc thân để nuôi con mình cho nên thân này thật là đáng cảm phục.

Sau gần một tiếng đồng hồ lập hồ sơ, bà cán sự hẹn tuần sau cho Autin gặp một cán sự chuyên môn khác về giáo dục nhi đồng để đi sâu vào việc chữa trị cho Austin. Khi ra xe về tôi lấy một trái lê to để thưởng cho Austin nhưng nó nhìn mẹ không dám lấy chờ cho đến khi người mẹ đồng ý.

Tôi về nhà và hình ảnh ngoan hiền của Austin luôn ở trong trí của tôi. Sau khi biết chắc là tuần sau sẽ dịch tiếp cho Austin, khi về nhà tôi ra hộc tủ kho tìm một mớ đồ chơi để kỳ tới cho nó như là “phần thưởng cho bé ngoan”.

Tuần sau vẫn với sự ngoan ngoản và lễ phép dễ thương, Austin làm tất cả hài lòng lòng. Trong khi làm hồ sơ thì Austin được chơi với các thứ đồ chơi trên kệ trong đó có một con gấu nhỏ mà Austin rất thích. Khi hỏi xin bà cán sự nhưng không được bà đồng ý, nó buồn ra mặt. Tôi liền nói là tôi có đem đồ chơi cho nó để trong xe chút nữa xong sẽ cho. Mặt Austin liền hiện lên vẻ vui tươi.

Sau giờ khảo sát thêm về sinh hoạt hằng ngày của Austin khi ở trường và khi ở nhà với ngươì mẹ, bà cán sự làm hẹn cho kỳ sau. Bà quay ra nói với Austin là thu dọn đồ chơi để ra về. Tôi để ý thấy nó dọn dẹp rất cẩn thận. Người mẹ và bà cán sự khen nó và tỏ vẻ rất hài lòng, nhứt là mẹ của Austin.

Khi ra xe tôi lấy ra gói đồ chơi đã chuẩn bị ở nhà ở trong xe ra cho Austin. Mắt Austin sáng lên, hai tay nó cầm góiquà lên nhìn chăm chú và nói cảm ơn theo lời mẹ nhắc. Có sự trùng hợp lạ kỳ là trong số đồ chơi tôi có bỏ vào một con gấu nhỏ ôm cây kẹo thường dùng để treo lên cây Noel trong dịp Giáng Sinh. Austin mừng quá!

Đứng nhìn hai mẹ con lái xe đi, tôi thấy trong lòng mình rất vui và mãn nguyện là đã đem lại niềm vui cho đứa bé. Trong bất cứ nghề nào cũng có cái vui và cái buồn của nó. Hôm nay tôi thật sự có được niềm vui lớn nhờ cậu bé ngoan Austin này. Ông cảm ơn Austin nhé.

Trương Tấn Thành

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,601,768
Thế là chúng tôi đã định cư ở Mỹ hơn 16 năm rồi. Nhìn đứa con trai lớn đang ngồi trước máy điện toán chuẩn bị luận án tiến sĩ, nhìn vợ tôi và hai đứa con nhỏ của chúng tôi đang xem truyền hình và tán chuyện vui vẻ, tôi bùi ngùi nhớ đến những người bạn không may đã chết trong trại cải tạo hay đang cùng gia đình
Bài viết về nước Mỹ hôm nay do một tác giả từ trong nước: Bác sĩ Lê Đình Phương, sinh năm 1964 tại Huế, hiện là Bác sĩ khoa Nội thương, tại bệnh viện Pháp Việt   Sài gòn. Trong điện thư đầu tiên gửi Việt Báo, bác sĩ Phương gọi giải thưởng Viết Về Nước Mỹ   là “một cơ hội tuyệt vời để những người Việt trong nước
Kim đồng hồ chỉ hơn 12 giờ đêm mà khu vực sòng bài casino vẫn tấp nập người ra kẻ vô không ngớt. Bộ mặt sinh hoạt đỏ đen về khuya lại càng rộn ràng hơn. Người ta đến đây để đi tìm may rủi, hay nói theo kiểu người dân lao động là để giải quyết buồn chán mệt nhọc của những ngày làm lụng vất vả.
Bao nhiêu đạo sĩ, nhạc sĩ, văn sĩ và thi sĩ đã ca ngợi tấm lòng của những bà mẹ Việt Nam . Trước và sau biến cố 1975, từ Bắc vào Nam , họ đều tỏ lòng quý trọng những bà mẹ Việt Nam . Nào là mẹ hiền, mẹ đảm đang, mẹ chung tình..v..v... Tùy theo không gian và thời gian, việc tôn kính người mẹ Việt Nam
Phải ba tuần lễ sau khi dọn đến nhà mới chúng tôi mới có giường ngủ và bàn ghế, tủ kệ. Thật đúng câu mà tôi vẫn thường nghe người ta nói, "một lần dọn nhà bằng ba đám cháy". Cái gì các con tôi cũng muốn bỏ, muốn cho, vì "những thứ đó không thích hợp với căn nhà"! Tôi để mặc cho hai con chọn lựa đồ đạc theo ý chúng
Hơn 20 năm trước, trong cuộc chạy trốn từ Bắc vô Nam, người dân có nhiều thì giờ để quyết định; có sự trợ giúp của các tôn giáo, các tổ chức chính trị và các phương tiện chuyên chở của ngoại quốc. Giờ đây, cuộc di tản tuy quyết liệt nhưng âm thầm, bưng bít. Cha Hạnh nắm bắt được tình hình đen tối của miền Nam
Tháng Tư 1975, khi con cái lôi cha mẹ di tản, ông mới 45 tuổi, lòng còn lưu luyến cô bồ trẻ. Tháng Tư 2006, thành ông cụ goá 76 tuổi, cụ được con cái thu xếp cho về Việt Nam xem mặt vợ, một cô còn trẻ hơn cô bồ năm xưa. Đó là Chuyện Tháng Tư của Nguyễn Hữu Thời, một tác giả quen thuộc của Viết Về Nước Mỹ
Tác giả, theo bài viết cho biết, có học vị tiến sĩ vật lý, tại Hungary, thuộc viện khoa học Việt Nam, nguyên trưởng phòng nghiên cứu vật lý hạt nhân, từng đại diện VN ký kết và thực hiện hợp đồng với Cơ Quan Nguyên Tử năng quốc tế (International Atomic Energy Agency) cộng tác nghiên cứu các phản ứng tổng hợp
Thêm một lần 30 Tháng Tư đang trở lại, với biết bao hồi tưởng. Nhân thời điểm đặc biệt này, tác giả Đào Như, giải Viết Về Nước Mỹ 2005, "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất", với các bài “Tự Khúc”, “Dấu Chân Người Lính” vừa góp thêm 3 bài viết đặc biệt về người lính VNCH. Đào Như là bút hiệu của Bác sĩ Đào Trọng Thể.
Thêm một lần 30 Tháng Tư đang trở lại, với biết bao hồi tưởng. Nhân thời điểm đặc biệt này, tác giả Đào Như, giải Viết Về Nước Mỹ 2005- "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất", với các bài “Tự Khúc”, “Dấu Chân Người Lính”- vừa góp thêm 3 bài viết đặc biệt về người lính VNCH. Đào Như là bút hiệu của Bác sĩ Đào Trọng Thể.
Nhạc sĩ Cung Tiến