Hôm nay,  

Tặng Món Gì Đây?

11/12/201300:00:00(Xem: 17766)
Tác giả: Trương Ngọc Bảo Xuân
Bài số 4082-14-29482vb4121013


Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2001, giải Việt Bút 2011, và là thành viên Ban Tuyển Chọn Giải Thưởng Việt Báo từ 7 năm qua. Bà hiện là cư dân vùng Little Saigon, công việc: giám khảo của Bureau of Barbering & Cosmetology (Nha Khảo Thí ngành Thẩm Mỹ) thuộc tiểu bang California. Bài mới của Bảo Xuân là chuyện về mối lo mùa lễ lạc đang tới.

* * *

Gần tới Noel và năm mới, mùa của gia đình tụ họp, cùng những món quà được trao tay nhau. Tìm quà thích hợp để tặng cho người nào đó, dù với bất cứ lý do gì, trong gia đình hay ngoài xả hội, cũng làm cho mình phải suy nghĩ. Người nầy nên tặng quà gì cho thích hợp, kẻ kia phải là món nào mới đúng? Mà phải vừa tuí tiền của mình nữa mới chết chớ! Những chọn lựa ấy vừa vui, mà cũng vừa nhức đầu. Muốn cho người nhận ưng ý không phải là chuyện dễ.

Xoay quanh vụ tặng quà chị nhớ lâu lắm rồi, một đêm mất ngủ, vặn tivi coi phim cũ.

“Một cuốn phim đen trắng, chuyện có người con trai nọ, mua quà về tặng mẹ. Anh phân vân suy nghĩ, chẳng biết mua món nào cho vui lòng bà. Mẹ anh là người rất cần kiệm. Quần áo thì khỏi nói, hồi anh còn nhỏ, anh thấy bà thường mua hàng, mua mẫu áo, về tự cắt may cho mình, vả lại anh cũng không biết lựa quần lựa áo phụ nữ, chuyện nầy dẹp qua. Đồ chưng bày trong nhà thì chỗ nào cũng có, từ trên đầu tủ chí cả bệ cửa sổ, chỗ nào cũng có những vật “kỷ niệm” của bà. Thế thì mua gì đây? À, phải rồi. Bà là người thích nấu ăn, vậy thì mua món gì cho cái bếp của bà là đúng nhứt. Anh chàng ra siêu thị, lựa mua một chục keo, loại thủy tinh trong vắt, thứ mắc tiền, có nắp đậy rất kín, có thể xài để chứa những loại thức ăn để dành được lâu, như dưa chua, cải muối, cá thu hấp đóng keo, trái cây ngào đường làm mứt… là những món anh đã từng thấy mẹ làm, trong suốt thời gian anh trưởng thành. Anh nghĩ bụng mẹ anh chắc sẽ thích lắm đây.

Ngày lễ, anh vui vẻ dâng cho mẹ món quà anh chắc mẩm sẽ nhìn thấy nụ cười hớn hở của mẹ. Nhưng khi mẹ anh mở thùng quà ra, bà đã nhìn, nhìn với ánh mắt thất vọng thấy rõ, rồi từ từ gói nắp thùng quà lại. Anh đã rất ngạc nhiên, hỏi:

- Uả, bộ mẹ không thích thứ nầy sao?

Bà mẹ nói:

- Không không, mẹ thích chứ.

Thế nhưng, miệng bà nói thích, nhưng mắt bà thì trái ngược. Anh con buồn lắm.

Mấy hôm sau, tình cờ một buổi sáng gặp mẹ khi anh lái xe ngang phố. Anh thấy mẹ anh dừng lại trước một cửa tiệm bán y phục phụ nữ. Anh đậu xe lại, tắt máy để dõi theo mẹ. Anh thấy mẹ đứng trứơc tấm kiếng, ngắm nhìn bên trong. Bà nhìn ngắm hồi lâu, lâu lắm, rồi đi.

Anh rất thắc mắc nhưng cũng phải chạy vội đi cho kịp giờ làm việc.

Qua hôm sau, cũng vào giờ đó, anh lại thấy mẹ anh dừng chân trước tấm kiếng, ngắm nhìn, lâu lắm, rồi bỏ đi.

Anh rất thắc mắc nhưng không tiện hỏi.

Hôm sau nữa, anh nhứt định phải tìm rõ coi mẹ anh ngắm nhìn món gì, làm nhiều ngày như vậy.

Sau khi mẹ anh đã bỏ đi, anh xuống xe tới trứơc tấm kính tiệm để xem. Thì ra, bà đã chiêm ngưỡng một hình nộm. Anh thấy một bức tượng thiếu nữ trẻ trung, xinh đẹp trong chiếc áo đầm màu phơn phớt hồng rất thanh tân, trên cổ khóac chiếc khăn quàng màu hoa cà, có những đóa hoa tulip màu tím, những chiếc lá dài dài màu xanh, mọi thứ được in với màu sắc thứ ba, tức là màu thật nhạt, phơn phớt rất trang nhã.

Anh ngẫm nghĩ, chiếc áo đầm nầy chắc không phải món mẹ anh thích rồi, vì kiểu quá trẻ trung, à, ra rồi ...chính là chiếc khăn quàng, là món mẹ đã nhìn ngắm từ mấy ngày qua.

Anh chợt nhớ, mẹ anh rất thích hoa Tulip và màu hoa cà ngã tím.

Chiều hôm đó, khi đã ăn uống xong xuôi, hai mẹ con ngồi trong phòng khách trước tivi, mẹ uống trà, con uống cà phê, anh dâng lên mẹ gói quà. Một gói quà rất nhẹ, gói bằng giấy màu hồng, thắt nơ tím. Mẹ anh thắc mắc, hỏi:


- Ủa, mùa lễ đã xong, sinh nhựt mẹ cũng qua rồi, ngày của mẹ hãy còn xa, là gì đây con?

Anh con cười tươi, nói:

- Thưa mẹ, không cần phải là ngày nào cả, đây chỉ là lòng con thương mẹ mà thôi.

Bà mẹ từ từ mở gói quà ra. Và anh con nhìn thấy sự ngạc nhiên, bà mẹ nhìn món quà, rồi nhìn con, ánh mắt sáng lên, vui lộ ra ngoài, bà nói:

- Ô hay, làm sao con biết? Làm sao con biết?

Anh con gật đầu, ứa nước mắt:

- Con biết, mẹ ạ, con biết.

Bà mẹ cũng ứa nước mắt nhưng miệng thì cười rất tươi:

- Cám ơn con, con trai của mẹ, cám ơn. Mẹ thật sự rất thích. Ôi i i mẹ thích lắm.

Và bà ôm chiếc khăn quàng vào lòng, ngay trái tim.

Anh con trai cũng sung sướng, đã hiểu ý mẹ, tặng mẹ món quà, không phải là món bà cần, mà là món bà thích.”

Chị ngồi bật dậy, tỉnh hẳn, đầu óc thoáng ra, như được ai vừa góp ý, như vừa được cô giáo cầm cây thước khỏ lên đầu một cái, cho “khôn ra.”

A a a… Vậy thì, năm nay mình sẽ tìm món quà, mà người nhận sẽ thích, chứ không phải cứ người làm bếp, thì cho đồ làm bếp, người thích may vá, cho hộp kim gói chỉ…. bởi vì, người nấu bếp mà như chị thì đã chán ngấy nồi niêu, song chảo rồi, cho thêm đồ làm bếp có thể làm chị tủi thân…

Có lần chị nghe chồng kể rằng, hồi y còn những món quà nhận được từ người thân thường tự làm, tự chế bằng tay ở nhà, chứ không ra tiệm mua gì đâu. Người cha lên rừng đốn cây thông về, người mẹ nướng bắp rang, người chị xỏ từng xâu làm thành tràng dây quàng lên cây thông, chồng chị ra sân hái trái bom (táo) đỏ, xanh đem về treo lên cành, người cha đẽo gọt những khúc cây, nối ráp làm thành chiếc xe cho anh, được mẹ gói bằng giấy báo, trong có hình hoạt họa, chị của anh cắt giấy màu làm thành cái bông xòe, dán lên gói quà, một cách trang trọng…

Sau nầy người kinh doanh thương mại, mới chế tạo ra nhiều món, các thứ…

Ngày lễ giáng sinh có ý nghĩa chính là, sự tụ họp đại gia đình ông bà con cháu, chú bác, cô dì, trong một nhà trước làn hơi ấm cúng của lửa lò sưởi, vui lắm.

A a a…

Phải rồi, tuy rằng các em chị, đứa thì đầu tóc muối tiêu, nhỏ kia bắt đầu sói rọi, còn cô em út ít, cũng gần năm mươi, chị cũng sẽ nhìn chúng nó, như đám em thơ dại ngày nào.

Chị sẽ cho mỗi đứa em, một món đồ chơi, là thứ mà ngày xưa, nhà nghèo con đông, mấy em chị chẳng bao giờ có riêng một món đồ chơi nó thích, thường thường có một món đồ chơi thì… mấy chị em chơi chung! Được rồi, chị sẽ tặng cho con tư một con chó điện tử, vừa biết sủa gâu gâu gâu, vừa biết nói chuyện (trời đất quỷ thần ơi!), mà nó ca tụng quá xá về nền kỹ nghệ thần sầu của thế kỷ này; Chị sẽ cho con năm một búp bê, mắt nhắm, mắt mở có mái tóc dài để chải và thắt bím, cho thằng sáu một chú thỏ, vì cậu ta yêu thích săn sóc thú vật; Con bảy, con gái nhưng có tính nam nhi, cho nó một chiếc xe hơi ráp tay, cho con tám một bộ lu hũ và hộp màu sơn cho mặc tình mơ mộng vẽ vời; con chín thì cho tấm phiếu “gift card” từ quán xá, để nó tự mua món thời trang mà chị không biết, không hiểu, và theo không kịp, còn phần chị hai thì chiếc khăn quàng cổ, màu cà có hoa tím và mẹ chị thì, dĩ nhiên là bao thư tiền của mấy chị em gom lại, vì mẹ chị thường dặn:

- Đừng mua cho má món gì hết, thứ gì má cũng có rồi. Tụi bây tụ họp lại là đủ.

Còn chồng mình, tặng gì đây há?

Ối, dễ ợt. Mua tặng anh ta một cái điện thoại cầm tay loại mới nhứt, màu vàng, nhờ ngừơi bán cài tín hiệu vô luôn. Mỗi khi có ai gọi thì điện thoại sẽ ca nhạc hiệu lớn lên, tiếng nhạc như sau:

“là lả la la là la la là la, la là la
Là lả la la là la la là la, la là la

để lời vô thì sẽ ca như vầy:

- bà xã tui năm bờ oan năm bờ oan, năm bờ oan
bà xả tui năm bờ oan năm bờ oan, năm bờ oan”

là hay nhứt. Rồi chị cười:

Hò hò hò ò ò ò…

Còn chị, chị thích món gì vậy ta?

Trương Ngọc Bảo Xuân

Ý kiến bạn đọc
08/07/201719:04:34
Khách
Thầy Nguyễn Đức Vạn ngày xưa dạy trường Trung Thu, hiện nay ở San Diego.Cần liên lạc với chị Trương Ngọc Bảo Xuân qua Email:
[email protected] .Hoặc số phone:858-626-8181.Cám ơn.
06/01/201408:00:00
Khách
Bài viết hay gợi nhớ về nhiều kỉ niệm trong mỗi người đều đã trải qua.Lời văn dí dỏm sinh động.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,487,847
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Bút hiệu của tác giả là tên thật. Bà cho biết sinh ra và lớn lên ở thành phố Sài Gòn, ra trường Gia Long năm 1973. Vượt biển cuối năm 1982 đến Pulau Bibong và định cư đầu năm 1983, hiện đã nghỉ hưu và hiện sinh sống ở Menifee, Nam California.
Tháng Năm tại Âu Mỹ là mùa hoa poppi (anh túc). Ngày thứ Hai của tuần lễ cuối tháng Năm -28-5-2018- là lễ Chiến Sỹ Trận Vong. Và Memorial Day còn được gọi là Poppy Day. Tác giả Sáu Steve Brown, một cựu binh Mỹ thời chiến tranh VN, người viết văn tiếng Việt từng nhận giải văn hóa Trùng Quang trước đây đã có bài về hoa poppy trong bài thơ “In Flanders Fields”. Nhân Memorial sắp tới, xin mời đọc thêm một bài viết khác về hoa poppy bởi Phan. Tác giả là nhà báo trong nhóm chủ biên một tuần báo tại Dallas, đã góp bài từ nhiều năm, từng nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ. Ông cũng là tác giả Viết Về Nước Mỹ đầu tiên có nhiều bài đạt số lượng người đọc trên dưới một triệu.
Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau khi nhận giải Việt Bút Trùng Quang 2016, tác giả vẫn tiếp tục góp thêm bài viết về nước Mỹ.
Tác giả 58 tuổi, hiện sống tại Việt Nam. Bài về Tết Mậu Thân của bà là lời kể theo ký ức của cô bé 8 tuổi, dùng nhiều tiếng địa phương. Bạn đọc thấy từ ngữ lạ, xin xem phần ghi chú bổ túc.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây, là bài mới viết về đứa con phải rời mẹ từ lúc sơ sinh năm 1975, hơn 40 năm sau khi đã thành người Mỹ ở New York vẫn khắc khoải về người mẹ bất hạnh.
Tác giả sinh trưởng ở Bến Tre, du học Mỹ năm 1973, trở thành một chuyên gia phát triển quốc tế của USAID, hiện đã về hưu và an cư tại Orange County. Ông tham gia VVNM năm 2015, đã nhận giải Danh Dự năm 2016 và giải á khôi “Vinh Danh Tác Phẩm” năm 2017. Bài mới của ông nhân Ngày Lễ Mẹ kể về người Mẹ thân yêu ở quê hương.
Hôm nay, Chủ Nhật 13, Mother’s Day 2018, xin mời đọc bài viết đặc biệt dành cho Ngày Lễ Mẹ. Tác giả tên thật Trần Năng Khiếu. Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH. Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đã đi làm cho đến năm 2012. Hiện là công dân hưu trí tại Westminster. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 8/2015. Đã nhận giải đặc biệt 2016. Nhận giải danh dự VVNM 2017.
Chủ Nhật 13 tháng Năm là Ngày Của Mẹ tại nước Mỹ năm 2018. Mời đọc bài viết của Nguyễn Diệu Anh Trinh. Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng, đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng bố và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã góp bài từ 2015, kể chuyện về người bố Hát Ô và nhận giải Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ bằng cách viết lời giới thiệu và chuyển ngữ từ nguyên tác Anh ngữ bài của một người trẻ thuộc thế hệ thứ hai của người Việt tại Mỹ, Quinton Đặng, và ghi lại lời của người me, Bà Tôn Nữ Ngọc Quỳnh, nói với con trai.
Nhạc sĩ Cung Tiến