Hôm nay,  

Noel Này Cầu Nguyện Cho Vivian

18/12/201300:00:00(Xem: 25238)
Người viết: Trương Tấn Thành
Bài số 4088-14-29488vb4121813


Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục, từng trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.

* * *

- Thành hả? Tiffany đây! Có nhận được email của tôi không?

- Dạ chưa, Tif. Tôi chưa mở máy lên…

- Khoản một giời trưa hôm nay tôi đến đón anh đi thăm Vivian nhe. Vivian mong lắm đó…

Tiffany là bà cựu hiệu trưởng trường dạy trẻ em ngươi Da Đỏ mà tôi đã từng phục vụ nhiều năm. Bà là một ngươì hiệu trường đầy nhiệt thành, bình dị và được sự cảm mến của toàn thầy cô, các em học sinh và nhân viên nhà trường, trong đó có tôi. Tôi thường thân mật gọi bà là “Tif”. Tôi và vợ tôi kính mến bà như một bà chị. Còn Vivian là cô giáo dạy môn mỹ thuật tạo hình sử dụng bằng kỹ thuật computer cho các em. Khi tôi còn phục vụ ở trường thì đã thấy cô phải chống gậy để đi nhưng tôi không biết là cô mắc chứng bịnh gì.

Cách đây một tháng tôi được bà Tiffany cho biết là Vivian bị mắc phải bịnh ung thư rất nặng và phải nằm liệt giường. Vivian là một cô giáo dễ mến, ăn nói nhỏ nhẹ và luôn dịu dàng, nhỏ nhẹ với các em học sinh, kể cả những đứa ngổ nhịch. Tôi vẫn thường vào phòng dạy của cô để học thêm về môn hoạt hoạ bằng computer do cô dạy. Vivian ly dị chồng đã lâu và sống một mình. Hồi vợ tôi mới qua, các thầy cô trong trường có tổ chức tiệc mừng tại nơi Vivian ở, cách đây đã hơn mười năm rồi.

Tôi vừa soạn xong mấy tấm ảnh chụp để đem tặng Vivian thì bà Tiffany tới lúc một giờ. Trời hôm nay nắng thật đẹp. Trên đường đi bà cho tôi biết Vivian vừa bị tê liệt vừa bị ung thư ngực nhưng cô không chịu chữa trị vì nghĩ là đã qúa nặng nên việc chữa trị chỉ vô hiệu quả đối với mình. Người thân duy nhứt thường tới lui thăm cô hơn mười năm nay là bà Tiffany. Tiffany cho tôi biết :

- Vivian là người bạn thân duy nhứt của tôi ở trường. Vivain rất mừng khi được biết anh đến thăm ngày hôm nay. Rất là quan trọng đối với Vivian…

Tôi không hiểu ý câu “rất là quan trọng đối với Vivian” là như thế nào nhưng không dám hỏi thêm.

Xe rẽ vào căn nhà nằm cạnh bờ hồ thật là đẹp, buồn và yên tịnh. Căn nhà có ba phòng, Vivian mướn căn phòng. Bà Tiffany mở cốp xe sau ra lấy gà tây và bánh nhưn bí đem vào.

- Vivian ơi! Tụi này tới đây!

Tôi nghe tiếng Vivian ở phòng bên. Rẽ qua bên trái tôi thấy Vivian đang nằm trên giường, mặt mày tươi tỉnh nhưng tiếng nói hơi khác bình thường. Tôi đến kế bên giường ôm cô và thấy cô rơm rớm nưóc mắt:

- Lâu quá rồi mới gặp lại anh…

Trong phòng có một cô nữ cán sự xã hội đế để chăm sóc cho Vivian. Bà Tiffinay mở tuí các món ra cho vào dĩa để hâm lên cho bữa ăn. Tôi lấy tấm ảnh chụp ngày cưới của vợ tôi tặng cho Vivian. Cô nhìn tấm hình:

- Được mấy năm rồi?

- Từ năm 2000 tới giờ đó Vivian.

- Mừng cho hai vợ chồng anh. Tôi chỉ được có ba năm rồi phải ly dị vì chọn lầm người… Có khi cha mẹ chọn cho mình lại hay hơn mình tự chọn đó…

Tôi không dám bày tỏ ý kiến vì sợ làm Vivian buồn.

Trong khi Tiffany lo hỏi thăm Vivian tôi bước ra ngoài phòng khách. Tranh vẽ của Vivian treo và để nhiều nơi. Căn phòng có cửa kiếng lớn nhìn ra hồ và bên kia bờ hồ. Thật êm đềm, thật an bình nhưng sao cảnh vật buồn quá! Tôi nhớ lại ngày nào khi xưa khi hai vợ chúng tôi tới đây với các thầy cô thật là vui vẻ khôn cùng. Tôi cứ nhìn mặt nước hồ trong và lạnh, sóng gợn lăn tăng mà bổng thấy lòng buồn man mác.


Một lúc sau có một thanh niên, có lẽ là nhân viên của bộ y tế, đem loại giường đặc biệt cho người bịnh nặng và bị tê liệt để cô nằm và xoay trở được thoải mái hơn. Tôi vẫn quanh quẩn ở phòng bày tranh của Vivian. Tôi nhận thấy có những bức tranh vẽ chân dung có những chi tiết rất lạ hơn những bức chân dung bình thường.

Người đem giường đế lắp ráp xong và ra về thì có anh bạn trai của cô cán sự tới. Có được người nói chuyện tôi thấy bớt buồn.

Sau khi hâm thứ ăn xong bà Tiffany gọi tôi vào nhà bếp. Bây giờ Vivian đang nằm trên cái giường mới đem lại. Giường có thanh vịn và có tay quay để nâng hay hạ xuống theo ý của bịnh nhân. Tôi hỏi Vivian có máy ghi lời nhắn khi có ai gọi điện thoại không, cô nói ít khi trả lời ai vì nói năng khó khăn mà chỉ giải trí bằng máy đọc truyện bằng điện tử, một máy iPod nghe nhạc và một máy xem phim và chơi games hiệu Nexus. Vivan hỏi tôi:

- Bây giờ anh đã khá về kỹ thuật chưa? Khi nghe tôi trả lời là ‘không’, Vivian cười trêu:

- Sao vậy cà!

Thức ăn được bà Tiffany bày ra, mỗi người một dĩa, gà tây, khoai lang đỏ, khoai tây nghiền, mứt dâu cranberry và ruột bánh mì nhồi, món ăn truyền thống của Ngày Thanksgiving. Bà Tiffany đem dĩa thức ăn lại, Vivian nằm trên giừong ăn ngon lành. Sau đó là đến món bánh nhưn làm bằng bí đỏ, pumpkin pie. Sau một hồi chuyện vãn, cô cán sự và người bạn trai ra về trước. Bà Tiffany dọn dẹp và đến giường hỏi xem Vivian có cần gì nữa không trước khi ra về. Tôi đến bên giưòng ôm chặt Vivain một lần nữa và nói hy vọng cô sẽ đỡ bịnh và sẽ cố gắng đến thăm cô trong kỳ tới. Vivain nhìn tôi vơí cặp mắt buồn mà không nói gì.

Khi lái xe ra đường cái bà Tiffany mới nói:

- Anh không còn gặp lại Vivain được nữa đâu…Kể từ hôm nay Vivian sẽ nhịn ăn và tự chấm dứt cuộc sống của mình…

Tự nhiên tôi có cảm giác thật là kinh hoàng. Tôi hỏi bà lại:

- Viavian sẽ nhịn ăn đến chết!? Tại sao phải như vậy?

- Đã hơn mươì mấy năm rồi, vừa bị tê liệt vừa bị ung thư nặng, Vivian không còn muốn sống nữa. Cán sự xã hội sẽ làm theo ý muốn của Vivian…

Tôi ngồi trong xe đầu óc đông cứng. Bà Tiffany tiếp tục nói:

- Lúc đầu tôi cũng khuyên Vivain bỏ ý nghỉ đó và dọn về một apartment gần chỗ tôi ở để tôi tiện bề chăm sóc nhưng Vivian nói là sống trong bịnh tình nan y như vầy cô không còn muốn sống nữa…

Trong lòng tôi dâng lên một niềm cảm thương vô hạn. Một hồi lâu tôi mới mở được lời:

- Tại sao người hiền như vậy mà phải chịu số phận thảm thương như vậy? Tôi không hiểu đưọc!

- Không ai hiều được và có được câu trả lời cả…

Trên suốt con đuờng đi về, bà và tôi cố gắng vô hiệu quả để tìm ra câu trả lời.

Ngày mai là ngày Lễ Tạ Ơn, ngày mà Vivian bắt đầu ngưng ăn để từ bỏ kiếp sống bất hạnh của mình. Tôi không biết còn có dịp gặp lai Vivian không và không biết là lúc nào cô sẽ ra đi vỉnh viễn. Tôi chỉ biết thành khẩn cầu xin Ơn Trên thêm sức cho Vivian để khi cô ra đi được thảnh thơi nhẹ nhàng và biết rằng có những ngườ bạn chí thân như bà Tiffany và người bạn đồng nhiệp khi xưa sẽ luôn cầu nguyện cho cô thoát khỏi cỏi trần ai này ra đi trong nhẹ nhàng. Bây giờ tôi mới hiểu ra câu nói; … “ rất quan trọng đối với Vivian…” của bà Tiffany. Vivian cần có người mình thân đến thăm coi như để mình từ biệt …

…Cho nên Noel này (2013), tôi xin thành khẩn cầu nguyện cho Vivian./.

Trương Tấn Thành

Ý kiến bạn đọc
14/05/202101:00:01
Khách
cialis sale 20mg: <a href=" http://cialisbnb.com/# ">taking cialis soft tabs</a> buy cheap cialis uk
http://cialisbnb.com/# cialis for daily use
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,661,700
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình &nbsp; an toàn. &nbsp; Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn &nbsp; cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ &nbsp; tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975. &nbsp; Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua. &nbsp; Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn. &nbsp; Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến