Hôm nay,  

Một Ngày Xui

22/12/201300:00:00(Xem: 31050)
Người viết: Phạm Thái
Bài số 4093-14-29493vb8122213


Tác giả cho biết ông đã tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên với một số bài viết về đề tài Du Lịch Nước Mỹ hoặc Trại Hè. Sau hơn 10 năm, ông trở lại với giải VVNM, với bút hiệu mới là Phạm Thái. Sau đây là bài viết thứ năm của ông trong năm.

* * *

Cuối tuần này tham dự đám cưới con người bạn. Thật thú vị. Anh Lâm, định cư tại Mỹ cùng thời gian với tôi 1994, chúng tôi cùng làm chung một hãng, xem nhau như anh em. Gia đình anh qua Mỹ hai vợ chồng và ba người con, hai năm sau sanh thêm môt con trai. Vậy gia đình anh Lâm, hai vợ chồng và bốn người con, hai trai hai gái. Những cô bé, cậu bé thật nghich ngợm nhưng cũng thật là dễ thương, các cô bé cậu bé thường lang thang nơi Mac donal với tôi. Thật là vui. Vậy mà thời gian thật nhanh làm sao, ngày mai đám cưới con trai anh, một bác sĩ, còn cô dâu, một nha sĩ. Còn con gái anh thì sao, đang học dươc, hai con nhỏ, học sinh giỏi. Thật không biết diễn tả sao nỗi vui của tôi đến thành công của con người bạn. Rồi trong tiệc cưới gặp lại những người bạn làm chung hãng đầu tiên khi đến Mỹ, cũng gần 20 năm rồi, thời gian trôi nhanh quá, con người thay đổi. Những người bạn của tôi sẽ thay đổi thế nào, không biết, nhưng một điều tôi biết chắc là chúng tôi sẽ thật vui khi gặp lại nhau, nhất là trong khung cảnh một tiệc cưới, thật tuyệt vời.

Trời đất, đèn chớp sáng lóa mắt, chuyện gì đây, tiêu rồi vượt đèn đỏ. Bận suy nghĩ đến tiệc vui vượt đèn, đỏ làm sao bây giờ.

Trở về nhà, nằm dài trên giường, mệt mỏi. Bực thật, tại sao lại có thứ camera đặt tại ngã tư nữa chứ. Los Angeles đã bỏ rồi, cư dân trên đó cho rằng điều này không hợp pháp, không nộp phạt, thành phố nhận thấy tai nạn không giảm, bỏ quách các camera này rồi.Vậy mà Orange county vẫn còn, thật không hiểu. Gỉam tai nạn ư, an toàn cho cư dân ư. Chỉ là bussines thôi. Một công ty tư nhân hợp đồng với thành phố đặt camera tại một số ngã tư và ăn chia tiền phạt với thành phố. Chỉ là buissines thôi chẳng phục vụ gì cả. Bực cả mình. Mình sẽ bị phạt bao nhiêu đây, không biết. Ồ nhớ rồi, có nhận một email từ người bạn nói về tiền phạt vi phạm giao thông của DMV, mở internet xem.


TĂNG TIỀN PHẠT VI PHẠM GIAO THÔNG

- 1000$ phạt vi phạm đậu xe chỗ dành riêng cho người tàn tật

- 976$ phạt vi phạm đậu xe chỗ dành cho xe bus

- 729$ phat lái xe không bảo hiểm

- 616$ phạt không ngừng lái xe khi xe chở học sinh chớp đèn

- 436$ phạt vượt đèn đỏ

- 214$ phạt chạy quá tốc độ

- 148$ phạt lái xe cầm cell phone nói chuyện

Thành phố khi thiếu tiền thì tăng mọi thứ tiền đóng góp của người dân. Còn người dân thiếu tiền thì sao? Cầm bảng homeless ở ngã tư hay chôm đồ nhà.

Tiêu rồi, vi pham vượt đèn đỏ 436$, chưa dễ sợ bằng vi phạm đậu xe dành riêng cho người tàn tật tiền phạt là 1000$. Trời đất lương căn bản 8$ một giờ, một tháng lương chưa trừ thuế 1280$, vậy mà phạt 1000$, tháng đó chắc chắn là đói.

Luật lệ đươc đặt ra để điều hành xã hội, luật lệ giao thông đặt ra để bảo vệ con người, tiền phạt để mọi người tôn trong luật lệ nhằm bảo vệ mạng song con người. Nhưng phạt một số tiền quá lớn, khiền người bị phạt không còn đủ tiền để sống thì thật không hiểu nổi. Không có sự nhân danh nào chấp nhận được khi sự nhân danh đó cướp đi miếng ăn của con người.

Có tiếng mở cửa, chắc bà xã về, thôi bỏ bộ măt rầu rĩ đi kẻo bà xã biết thì lại mất vui. Trời đất sao mặt bà xã hôm nay không vui.

Tức quá đi thôi, tiệm ế, vậy mà state board vào xét, mặt lầm lì dễ ghét, chỉ một sợi tóc khách rớt trên spa chair phạt 500$. Trời đất, ế gần chết làm nguyên tuần cũng không kiếm được 500$, vậy mà phạt 500$, mấy năm trước cũng lỗi như vậy phạt 1000$, bị phản đối quá nay còn phạt 500$. Đúng là giựt tiền.

Thế là một ngày xui, xui thật xui.

Phạm Thái

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 865,756,364
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother's day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Pharmacy ngày thứ Bảy khách không đông lắm, nhưng cứ đều đều, đều đều, 10, 15 phút lại có người đem toa đến hoặc đến để trả tiền, lấy thuốc. Hôm nay mấy người cashier của Pharmacy xin nghỉ hết, thành ra ông manager của tiệm đưa một cô bé cashier ở phía trên xuống để phụ với Kim. Bảng tên trên áo cô bé có chữ Lillian
Nhạc sĩ Cung Tiến