Hôm nay,  

Xin Chút Yên Lành Trong Giấc Ngủ...

28/12/201300:00:00(Xem: 35852)
Tác giả: Nguyễn Trần Diệu Hương
Bài số 4098-14-29498vb7122813


Tác giả một mình vượt biển giữa thập niên 80’ khi còn tuổi học trò. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, cô nhận giải danh dự 2001. Bốn năm sau, cô nhận thêm giải vinh danh tác phẩm 2005 với bài viết “Tháng Tư, Còn Đó Ngậm Ngùi,” kể về tình gia đình chung thuỷ của người Việt tị nạn tại Hoa Kỳ. Bài mới của Diệu Hương được viết để tiễn đưa ca nhạc sĩ Việt Dzũng, người cô chưa từng gặp.

viet-dzung
Việt Dzũng bên quốc kỳ Việt Nam.

* * *

Đầu thập niên 80s, lần đầu tiên chúng tôi nghe đến tên ca nhạc sĩ Việt Dzũng là lúc chúng tôi ôm cái radio cũ mèm (chắc cũng trạc tuổi chúng tôi) với volume "vừa đủ nghe để khỏi làm phiền lòng hàng xóm" để nghe bài "Một chút quà cho quê hương" được phát từ chương trình của đài BBC với giọt ngắn giọt dài.

Lúc đó chúng tôi còn là học trò ở Việt Nam, không biết gì về Việt Dzũng, nhưng chúng tôi (kể cả các nam sinh trong lớp) đều chảy nước mắt khi nghe:

“Gởi về Việt Nam khúc hát ân cần
Xin chút yên lành trong giấc ngủ da vàng.”


Với riêng tôi, nhiều đêm liền trong giấc ngủ không một chút yên lành vì trong lớp, một người bạn mới từ ngoài Bắc vô Nam sau tháng 4/ 1975, là "Bí thư Đoàn Thanh niên CS" của khối lớp 11, luôn để mắt đến những học sinh có cha đi "học tập cải tạo" khi kín đáo, lúc lộ liễu. Đâu đó trong cơn mơ chúng tôi vẫn nghe văng vẳng:

“Gởi về cho em kẹo bánh thênh thang
Em ăn cho ngọt vì đời nhiều cay đắng”


Thời đó, chưa có internet, hoàn toàn không biết gì về ca nhạc sĩ Việt Dzũng. và còn dại khờ nhưng chúng tôi cũng nhận ra tấm lòng và tâm hồn của anh đối với quê nhà.

Chỉ vài năm sau, khi lưu lạc ở trại tỵ nạn Pulau Bidong ở Malaysia, chúng tôi lại được nghe "Một chút quà cho quê hương" và "Tình ca cho Nguyễn Thị Saigon" từ loa phóng thanh của trại hàng tuần. Những lúc như vậy, sinh hoạt của trại như lắng đọng lại. Người ta lắng nghe để nhận ra thân phận chim thiên di phải bỏ quê huơng của mình. Ở một góc biển đảo, giọng hát ngọt ngào của Việt Dzũng làm mềm lòng mọi người. Lần này chúng tôi tha hồ khóc, không còn phải che giấu như ngày còn ở quê nhà, nhất là khi nghe giọng trầm buồn của Việt Dzũng diễn tả:

“Con thuyền mong manh, vẫy tay từ biệt
Gạt lệ ra đi, xin làm thân lữ thứ”


Còn nhớ anh Trịnh, cựu học sinh Chu Văn An, một thầy dạy Toán thiện nguyện cùng chúng tôi ở trường Trung học Pulau Bidong, bằng đúng tuổi Việt Dzũng, đã nói với chúng tôi rất nghiêm trang:

- Sau này nếu anh có con, dù là con trai hay con gái anh sẽ đặt tên cho nó là Hy Vọng và sẽ nói với nó là bác Việt Dzũng đặt tên cho nó.

Tưởng là anh Trịnh chỉ xúc động khi trải lòng cùng Việt Dzũng -một người " cùng lứa bên trời lận đận" với anh - qua các bài hát về người tỵ nạn, nhưng hơn hai mươi năm sau, chúng tôi có dịp gặp con của anh, cô bé Huỳnh Thị Hy Vọng, năm nay sắp tốt nghiệp Đại học biết hát và hiểu mỗi một bài hát Việt Nam "Tình ca cho Nguyễn Thị Saigon" rất rõ ràng mặc dù nói tiếng Việt với âm hưởng chưa chuẩn xác.


Phần chúng tôi, những ngày đầu sống đời lưu vong, vừa đi học, vừa đi làm, không có thời gian để nhớ nhà, để...buồn, nhưng cứ mỗi lần nghe "Một chút quà cho quê hương" nhất là câu:

“Gởi về Việt Nam nước mắt đong đầy
Mơ ước một ngày quê hương sẽ thanh bình”

là mắt chúng tôi nhạt nhòa, đường xá xe cộ bỗng dưng mờ ảo qua màn nước mắt. Chúng tôi phải đổi qua lane trong cùng bên phải để giữ an toàn cho mình và khỏi làm phiền đến các tài xế khác.

Từ khi có Google, chúng tôi biết nhiều về ca nhạc sĩ Việt Dzũng và bầy con tinh thần rất đông đảo của anh (hơn 450 nhạc phẩm), nhưng chúng tôi vẫn thích nhất "Một chút quà cho quê hương", và "Tình ca cho Nguyễn Thị Saigon".

Âm nhạc Việt Nam có rất nhiều nhạc sĩ, có cả trăm nhạc phẩm đi vào lòng người nghe thuộc nhiều lứa tuổi, nhiều thời đại. Lịch sử thuyền nhân Việt Nam với "bầy chim bỏ xứ" có nhiều chuyện lấy được nước mắt của những người cứng rắn nhất nhưng chắc là không có một nhạc sĩ nào- ở tuổi trên dưới hai mươi- viết được:

“Gởi về Việt Nam khúc hát ân cần
Xin chút yên lành trong giấc ngủ da vàng.”

Hay

“Ru em giòng lệ quê hương
Chảy xuôi trăm ngả trùng dương chia lìa”.

Với riêng chúng tôi, Việt Dzũng là người có toàn bộ "điều kiện cần và đủ" cho ước mơ mà anh theo đuổi: tài năng và tấm lòng với quê nhà. Do vậy, bây giờ hay mãi mãi về sau nhắc đến dòng nhạc lưu vong người ta sẽ không bao giờ quên anh.

Ước mong Huỳnh Thị Hy Vọng, cùng với Trần Thị Thương Nhớ, Nguyễn Thị Sài Gòn, Lê Văn Lưu Vong…biết con đường phải đi để đưa Việt Nam trở lại với vị trí "minh châu trời Đông".

Vĩnh biệt anh Nguyễn Ngọc Hùng Dũng. Bây giờ thì anh đã có thể về thăm quê nhà, về đi lại trên con đường Nguyễn Du đầy lá me bay ở bên hông trường Taberd của anh ngày xưa. Mà hình như me chín rụng trên đường Nguyễn Du không còn ngọt ngào như ngày xưa khi anh còn là một cậu học trò trung học phải không thưa anh?

Năm mươi lăm năm trên cuộc đời của anh không dài lắm nhưng anh đã để lại nhiều ảnh hưởng và đã gián tiếp đặt tên cho rất nhiều em thuộc thế hệ Việt Nam lưu vong thứ hai.

Anh đã làm được điều triết gia, nhà thơ người Mỹ Ralph Waldo Emerson khuyên, (điều mà mọi người đều mơ ước nhưng rất ít người làm được):

“When you were born you were crying and everyone else was smiling. Live your life so at the end, your're the one who is smiling and everyone else is crying.” (Khi bạn ra đời, bạn khóc mà mọi người đều cười. Hãy sống làm sao đến cuối đời, khi bạn ra đi, bạn cười mà mọi người đều khóc)

Chưa bao giờ và sẽ không bao giờ có cơ hội gặp ca nhạc sĩ Việt Dzũng, chúng tôi xin tiễn anh về cõi vĩnh hằng với "xin chút yên lành trong giấc ngủ ngàn đời".

Đầu Đông 2013

Nguyễn Trần Diệu Hương

Ý kiến bạn đọc
26/12/201717:14:28
Khách
“Thuyền trôi xa về đâu ai biết
Thuyền có về ghé bến Tự Do
Biển ngây ngô hay biển man rợ
Biển có buồn hay biển chỉ làm ngơ...”
Cũng lạ, mấy mươi năm rồi mà giờ đọc bài viết này, nhớ lại một thời đã qua... sao vẫn ngậm ngùi rưng rưng.
06/02/201507:57:00
Khách
Bai viet that cam dong va da noi len tam chan tinh cua tac gia voi Viet Dzung va cua Viet Dzung voi que huong dong bao. Toi cung co nhieu diem tuong dong voi tac gia. Co le cung tuoi, cung vuot bien sàng Bidong nhung may man hon tac gia la da duoc gap Viet Dzung trong mot buoi sinh hoat cong dong. Màng doi nang nhung doi mat anh anh len nu cuoi. Giong noi ngot ngao, em diu voi tat ca. Anh rat nhanh nhen va thong minh. Doc duoc y nguoi khac va vo cung an can doi voi moi nguoi. Do la nhung nhan xet cua toi trong mot lan gap go va lam viec voi anh. Thoi gian qua qua nhanh. Anh nay da ve long dat va chac chan anh da len Thien Dang. Xin anh tiep tuc cau nguyen va nang do cho nhung nguoi con xa xu va dat nuoc Viet Nam cua chung ta.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 865,299,838
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn, đã góp một số bài viết đặc biệt. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện vừa làm việc vừa học thêm về Management Information System. Bài viết mới nhất của cô lần này ghi lại cảnh thủ đô nước Mỹ chìm ngập
Theo kết quả giải thưởng Viết Về Nước Mỹ 2006 vừa được loan báo, Thịnh Hương là một trong 12 tác giả được bình chọn vào chung kết. Là một nữ viên chức làm việc tại miền Bắc California, bà đã góp 4 bài viết đặc biệt cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu: Hắn Và Tôi, Bắt Đầu Từ Hoàng Hôn, Thuốc Đắng Đã Tật và Người Đẹp Thương Xá
Chúng tôi là những người Viking Na Uy nhỏ bé hiền hòa đang viếng thăm nước Mỹ. Xin lưu ý: không phải bốn chúng tôi nhỏ bé hiền hòa mà là nước Na Uy của chúng tôi nho nhỏ nhu mì. Na Uy được cái hân hạnh là nơi tổ chức trao giải thưởng Nobel Hoà Bình mỗi năm vì trong lịch sử thế giới, Na Uy chưa bao giờ gây lộn
Tôi gặp người bạn trẻ ấy đứng thơ thẩn một mình trong giờ giải lao ở cuối hành lang hội trường của đại học American University. Anh chàng này trông quen quá nhưng tôi không tài nào nhớ nổi hắn là ai. Tôi đến tham dự một buổi sinh hoạt dành riêng cho sinh viên và các bạn trẻ gốc Á Châu do hội "The National
Ngày xửa ngày xưa, khi hai đứa lấy nhau, chú rể người Mỹ và cô dâu người Việt, chú rể khăng khăng không chịu tổ chức đám cưới ở nhà hàng Tàu, cô dâu không muốn đãi ở nhà hàng Mỹ, cuối cùng hai đứa quyết định tổ chức đám cưới ở trên một chiếc tàu. Cruise chạy vòng vòng trên sông Potomac, khách đến dự đám
Thanh có một người khách Mễ vào tuổi "chiều tàn". Bà vô làm nail (làm móng tay giả) vài lần, coi bộ vừa ý, lần sau bà dẫn thêm người em, hai đứa con gái, và cháu. Nội ngoại gì không biết mà tới ba bốn đứa lận. Từ mấy đứa nầy kéo thêm một nhóm bạn. Mấy đứa còn cấp trung học cho nên mỗi lần có sinh nhựt bạn bè hay
Chuyện xảy ra trong tiệc cưới tại một nhà hàng seafood vùng thủ đô Tỵ Nạn Cộng Sản Little Sàigòn, 2 tuần sau ngày Tưởng Niệm quốc hận 2006. Tiệc cưới này có lẽ vì hai vị thân thuộc và bạn bè đôi trẻ, đa số đều là cựu tù cải tạo. Bởi thế mà, ngay sau khi ngồi vào bàn tiệc họ đã như biết nhau từ trước; tay bắt mặt mừng
Từ lúc còn nhỏ cho đến giờ, không biết sao tôi lại rất thích con số mười hai (12). Cái gì đó đã thu hút tôi mỗi khi tôi nhìn thấy nó. Là một cô gái, mỗi khi nhìn thấy ai mặc áo có ghi con số đó thì tôi lại dính chặt cặp mắt tôi vào họ. Nhiều khi bị họ bắt gặp, tôi rất mắc cỡ, nhưng tính nào tật đấy, vẫn không bỏ được. Ở bên Mỹ này
Các con cái cháu chắt vừa tổ chức lễ Thượng Thọ cho cụ Trần tại một nhà hàng Việt nổi tiếng tại Houston, Texas. Cụ vừa đúng 85 tuổi tính đến tháng 7 năm 2006. Cụ ngồi đó mà trí nhớ cụ tìm về quá khứ từ bẩy tám chục năm trước. Thời gian thấm thoát đã đưa cụ về tuổi gần đất xa trời. Các bạn cụ kẻ trước người sau đã
Buổi chiều, sau khi tôi đã hoàn tất việc cơm nước và dọn dẹp, các con tôi xem Tivi, tôi có được những phút yên tĩnh một mình trên căn gác nhỏ nầy để tập dợt nhạc Pháp xưa: "Maman oh Maman, Tout les garcons et les filles. Adieu jolie candy ..." rồi trở về nhạc Việt với Phạm Duy, Từ Công Phụng, Trịnh Công Sơn…. Bây giờ đã vào Hè, tôi mở cửa sổ
Nhạc sĩ Cung Tiến