Hôm nay,  

Tết Ăn Gì Cho Đỡ Ngán

16/01/201400:00:00(Xem: 21429)
Tác giả: Nguyễn Viết Tân
Bài số 4116-14-29516vb5011614

Hai tuần nữa mới Tết, nhưng đã tới lúc lo thức ăn cho ngày Tết sắp tới. Tác giả Nguyễn Viết Tân, thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết, muốn chia xẻ với bạn...

* * *

Trước hết tôi kể chuyện xưa rồi sẽ nói đến chuyện nay.

Má tôi kể hồi năm 1945 khi Pháp mới trở lại Việt Nam, họ tiến chiếm ngay các tỉnh Sài Gòn, Mỹ Tho, Biên Hoà, Bình Dương... và các đồn điền cao su ở miền Đông Nam Phần. Gia đình tôi ngày đó đang làm công nhân cạo mủ cao su thuộc đồn điền Michelin ở làng 4, quận Dầu Tiếng.

Khi ấy Việt Minh ra lệnh "Tiêu thổ kháng chiến" nghĩa là đốt hết nhà, giết hết heo bò gà vịt rồi rút lui vào rừng, để quân Pháp vô không còn chỗ đóng quân, không còn thực phẩm mà ăn.

Thực ra lính Pháp không ăn cơm gạo và những thức ăn như dân mình, nhưng lính Lê Dương, thường gọi là Tây đen rạch mặt thì họ đâu có từ thứ gì.

Dân trong làng nuôi khá nhiều heo, vì gấp rút không kịp luộc chín nên họ giết heo xong thì xả ra làm 4 mảnh, đào lỗ, đổ muối hột và nước mắm lên trên rồi lấp đất lại, đắp cao lên như một nấm mộ.

Muối và nước mắm trong kho rất nhiều nên cứ đập bể lu mà đổ xuống.

Khi chiếm tới làng nào thì Pháp kêu gọi người dân trở về làng cũ đi làm lại, ai trốn tránh mà họ bắt được thì trói lại đưa đi tù, có khi còn bị bắn chết nữa.

Ở trong rừng chui rúc quá cực khổ, lại không có thực phẩm nên sau mấy tháng phần đông dân chúng phải lếch thếch trở về. Đồ ăn không có nên người ta đào những "mộ heo" lên. Lúc đó nó giống như cá mắm đã chín vì bị ướp mặn, khi ăn cũng không cần luộc lại, mà chỉ thái ra mà ăn.

Mãi về sau này khi gia đình đã dọn về Rạch Giá, cứ đến Tết, đánh đụng thịt heo là má tôi thường làm món heo ngâm nước mắm rồi kể lại chuyện...hồi đó, chuyện tản cư, hồi cư, chuyện thịt heo đào hố mà chôn.

Qua tới bên Mỹ, nhớ tới món má thường làm, nên tuần trước tôi đi mua thịt ba rọi về luộc chín, để ráo nước rồi ngâm nước mắm. Bà xã tôi nói đừng làm mặn như má, anh nên nấu một chén đường, một chén nước mắm và một chén nước lã, để nguội rồi hãy đổ vô lọ thuỷ tinh, phải cho ngập lên bên trên thịt, lấy cái chén nhỏ mà ém chặt nó xuống không thôi bị hư đó.

Nói xong nàng nguẩy đít đi làm như thường lệ, để mặc tôi tung hoành dưới bếp với món heo ngâm.

Bả nói thì tôi nên tuân lệnh y như kiểu từ ngày mới lấy nhau. Bà bề trên đã phán thì cấm có sai bao giờ.

Và quả nhiên tin vào lời vợ thì kết quả nhãn tiền, chỉ cần ba ngày sau là lấy ra ăn ngon tuyệt.

Khi thái mỏng theo kiểu thái phay, bì nó dòn, mỡ nó trong, nạc nó đỏ...ăn vô có vị chua của nem, vị ngọt của đường, vị mặn của nước mắm. Thật tuyệt cú mèo, ngon hơn má tôi làm hồi đó.

Ăn với cơm và dưa chua cũng ngon, nhưng tôi nghe người ta bày cách ăn...sang trọng hơn:

-Cuốn với bánh tráng, rau sống rau thơm, bún, chuối chát và khế. Nếu không có khế thì dùng táo xanh cũng được. Hết xẩy con cào cào.

Nên cất trong tủ lạnh và ăn liền trong một vài tuần cho nó ngon, đừng để lâu sợ hỏng.

Thấy có lý quá, thừa thắng xông lên, tôi liền đi mua loại thịt "Giò heo lóc xương" về làm nhiều nhiều, vì bà bề trên nói rằng thịt ba rọi có mỡ, không dòn và ngon như thịt giò heo, nhất là nếu ra chợ Tam Biên kế bên nhà băng Wells Fargo mà mua thịt tươi lại càng ngon...

Tôi phân ra từng keo nho nhỏ đựng vừa vài ký một, để tặng họ hàng nhân dịp Tết đến, chứ biếu họ mứt, nhứt là mứt vừa ngọt, vừa làm bên Tàu hay VN thì ớn lắm, dù đựng trong hộp màu sắc rực rỡ, ăn vô có ngày mang hoạ vì không biết họ tẩm ướp những thứ gì. Thêm nữa là nhiều người sợ cao đường, có khi mình tặng xong vừa ra về, là họ mắt trước mắt sau tộng vô thùng rác hết.

Thật là phí của giời.

Bây giờ tôi kể về món thứ hai, ăn cũng ít ngán, đó là cá nướng.

Anh Đỗ Tiến Bình Minh, người đang sống cạnh mấy cái mỏ vàng ở Phoenix- Arizona mới xuống đây chơi thăm tôi. Hôm trước anh đi câu được nhiều cá trout lắm, nên đem xuống cho tôi cả thùng tới mấy chục con.

Nhớ ngày còn nhỏ, cứ sắp Tết là chúng tôi đi tát đìa, đốt rơm rạ ngoài đồng làm món cá lóc nướng trui. Bây giờ ở chợ cũng có bán cá lóc, nhưng đông lạnh nên ăn giống khúc củi mục, không ra cái tướng báo gì. Nhân có cá "chùa" lại tươi ngon nên tôi làm món cá đút lò, chứ rơm đâu mà nướng trui.

Cá làm sạch sẽ, ướp đầy đủ gia vị, tôi xếp lên mấy lượt giấy nhôm, rưới hành mỡ, rồi gói lại mà nướng trong lò.

Chừng 30 phút sau là cá đã chín vàng, mở ra bay mùi thơm phức.

Cá này ăn với bánh tráng, bún, rau ráng y như món Cá Nướng Da Dòn ở ngoài tiệm.

Nên dùng với rượu wine trắng thì rất hợp vị.

Các bạn thử làm 2 món này xem. Rẻ ngon và lành.

Nguyễn Viết Tân

Ý kiến bạn đọc
16/01/201408:00:00
Khách
Hay, tôi sẽ bắt chước làm.
16/01/201408:00:00
Khách
Thật là thích hai món này. Tôi sẽ làm thử và chắc là sẽ ngon lắm. Cám ơn Tác giả rất nhiều
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,372,955
Tác giả là cư dân vùng Little Saigon, liên tục góp bài cho giải thưởng Việt Báo từ nhiều năm qua, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2011. Bài viết mới của Tịnh Tâm là một truyện ngắn nhân ngày Fathers Day sắp tới.
Tác giả sinh năm 1944, định-cư ở Mỹ năm 1979, sống ở California 25 năm với nghề điêu khắc gỗ. Một số tượng điêu khắc gỗ cỡ lớn hiện đang toạ lạc trên đường phố và nơi công công của các thành-phố Seaside, Monterey, và Los Gatos tại California là công trình của ông Tú.
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009 và đây là bài viết thứ ba của ông, tự sự của một cựu chiến sĩ về quê cũ tìm thăm mộ đồng đội cũ. Tác giả cho biết ông sinh tháng 10/1939. hiện là cư dân Houston, Texas. Trước 1975, là sĩ quan QLVNCH. Bị băt tù binh ngày 16/04/1975 tại mặt trận Phan-rang.Ra tù 1984. Vượt biên 1986. Bị băt giam ở nông trường dừa 30/04, tỉnh Trà-vinh. Năm 1987 trốn trại về Saigon. 1989 tái vượt biên đến Malaysia tháng 07/1989. Tháng 05/1993 định cư ở Mỹ.
Tác giả cho biết ông sinh năm 1938, cựu sĩ quan an ninh quân đội, sang Mỹ theo diện H.O. vào năm 1990, hiện đã về hưu và an cư tại Westminster. Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2008 và đã góp nhiều bài viết giá trị. Mừng tác giả trở lại trường học và mong ông viết thêm.
Ngày này, tuần tới sẽ là Fathers Day. Nhân dịp này, mời đọc bài viết mới nhất của Cam Li. Trước 1975, tác giả từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoạ - hiện có trên trang mạng: http//tuoihoahatnang.com. Sau 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học. Định cư tại San Jose từ 2003, sáu năm sau cô góp cho giải thưởng Việt Báo nhiều bài viết giá trị và nhận giải vinh danh Tác Phẩm Xuất Sắc, Viết Về Nước Mỹ 2010.
Đây là bài thứ ba của Lê Thị. Tác giả 35 tuổi, cư dân Chicago. Trong email kèm bài đầu tiên, Lê Thị cho biết, "Mới đây, sau khi đọc một số sách của nhà văn Nhã Ca, tôi bỗng có cảm hứng muốn viết và đây là bài viết bằng Việt ngữ đầu tiên của tôi trong 20 năm qua." Với hai bài “Tôi Vẫn Là Tôi” và “Đâu Đó Có Chỗ Cho Chúng Ta” kể chuyện tình đồng tính, Lê Thị hiện dẫn đầu số lượng người đọc Viết Về Nước Mỹ trong 30 ngày qua. Bài viết mới làm bật lên sức quyết định của “hơi ấm gia đình” đối với những lựa chọn sinh từ trong tình huống tuyệt vọng, đồng thời cho thấy sức viết mạnh mẽ của tác giả.
Tác giả là một nhà văn, nhà báo, đồng thời cũng từng là nhà giáo, nhà hoạt động xã hội quen thuộc với sinh hoạt văn hóa truyền thông tại quận Cam.Ông đã góp nhiều bài giá trị và từng nhận giải danh dự viết về nước Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, nghề nghiệp: làm nail. Loạt bài viết về nước Mỹ gần đây của tác giả với tên thật Nguyễn Thị Hữu Duyên gồm: Bỏ Gì Thì Bỏ; Ước Vọng Của Tin, thể hiện tình thương yêu và ý chí của một gia đình Việt Nam trên đất Mỹ. Vẫn trong tinh thần ấy, bài mới của bà là chuyện của mùa Fathers Day.
Tác giả là một nhà thơ, sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Ông tiếp tục làm thơ và góp nhiều bài tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ những năm đầu tiên.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005 với bài viết mang tên "Bà Mẹ Hoa Kỳ". Sau đây là bài mới của ông.
Nhạc sĩ Cung Tiến