Hôm nay,  

Mẹ Chồng Nàng Dâu!

12/02/201400:00:00(Xem: 18415)
Tác giả: Nguyên Sơn
Bài số 4139-14-29549vb4021214


Tác giả là một viên chức liên bang, cư dân Virginia, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Ghi chú được kèm theo bài viết: Washington DC., mùa xuân 2014 / Thương tặng nhạc mẫu sinh nhật 89. Mong Nguyên Sơn sẽ tiếp tục viết và vui lòng bổ tục sơ lược vài dòng tiểu sử và địa chỉ liên lạc.

* * *

Cứ mỗi định kỳ ông Văn đến thăm bà Năm theo lịch trình của Bộ Xã hội, để vấn an sức khỏe đời sống của những người già neo đơn đang sống tại tư gia. Ông Văn vừa gõ cửa đã nghe tiếng nhạc từ trong nhà vọng ra, tiếng hát của Khánh Ly “Nắng có hồng bằng đôi môi …”. Tiếng nhạc chưa hết lời thì cánh cửa đã mở tung, vừa thấy bà Năm chống gậy lom khom, thay vì chào bà Năm bỗng dưng ông Văn cười oà,. Ông Văn nghĩ bụng, trời ơi già cú đế mà còn “nắng có hồng bằng đôi môi em…” bà già gân thật. Cánh cửa vừa khép lại bà Năm kéo tay ông Văn chỉ vào cái máy DVD “off off” giùm tui. Nó mở rồi nó đi tui hỏng tắt được, vậy là cứ hát đi hát laị. Có ngày nó bỏ đĩa ông Ngạn đọc truyện, ông lãi nhãi suốt ngày tui nghe mà phát ớn. “Má ở nhà một mình má nghe cho đỡ buồn”, ôi con dâu tui đó ông Văn ạ.

Bà Năm gần 90 tuổi, bà định cư ở Mỹ hơn 20 năm rồi, trước đây bà còn khỏe và đi lại dễ dàng, nấu cơm, làm những việc lặt vặt trong nhà, bây giờ thì đi đứng khó khăn, bà dọn về ở chung với thằng út và con dâu thay vì ở nhà dưỡng lão, nhờ vậy mà Bộ Xã hội cho người đến thăm hỏi vấn an sức khỏe bà mỗi định kỳ.

Ông Văn bắt đầu làm thủ tục check list.

- Thưa bà:

Mấy tháng nầy bà có gì thay đổi không ? -Không,

- Bà ngũ được không? -Được,

- Bà Năm có uống thuốt mỗi ngày không? - Cco.

- Bà ăn uống sinh hoạt hàng ngày ra sao?

- Con dâu tui nấu nướng đầy đủ, tươm tất, nhưng đôi khi tui lại thích ăn bánh mì Banana bread, thằng út lười đi mua, nên con Mười lúc nào ghé thăm tui cũng đem theo Banana bread cho tui Cậu ạ.

Ông Văn nghĩ bụng, tôi chỉ hỏi ăn được không, sao bà Năm nói nhiều thế?. Rồi ông Văn xin đi một vòng trong nhà để xem nơi ăn ngũ của bà Năm theo mục lục check list của bộ xã hội đã in sẵn.

Xong thủ tục check list ông Văn vừa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn ăn gần phòng khách, thì bà Năm cất tiếng ho khàn khàn, thỉnh thoảng hắc mũi vài cái cho đỡ nghẹt, ý bà Năm muốn nói gì?.

Nhưng ông Văn hỏi tiếp, nhà bà có thuê người dọn dẹp lau chùi nhà cửa không?. Phòng ốc của bà trông như ở khách sạn 5 sao ? ông Văn vừa nói vừa cười, có lẽ bà năm không hiểu 5 sao là gì?, nhưng thuê người dọn dẹp thì bà hiểu ngay, nên bà cười hớn hở ra mặt.

Bà Năm nói tiếp, "Không! Cậu ạ, con dâu tui sửa soạn đó, mỗi ngày con dâu tắm rửa cho tui 1 lần, sáng dậy lo làm giường, dọn dẹp phòng ngủ sạch sẽ cho tui trước khi nó ra khỏi nhà đẽ đi làm, nhỏ con mà biết chịu khó, tui thương nó lắm.” Bà Năm vừa dứt lời, ông Văn lẩm nhẩm, bà thật hạnh phúc, còn... mẹ... tôi thì …rồi ông Văn đứng bất động và chợt nhớ đến mẹ. Hai năm rồi mẹ đã về với lòng đất, và những ngày cuối đời mẹ cứ mãi băn khuâng con dâu của mẹ, sớm trưa 2 buổi con dâu đâu rồi?

Bỗng nhiên đôi mắt ông Văn nhắm lại.

Cậu uống nước trà nhé? nghe tiếng bà Năm ông Văn chợt tỉnh, đã thấy bà Năm chống gậy lom khom ngồi bên cạnh, và dúi vào tay ông Văn miếng giấy tissue, ông Văn khấn mặt nhìn trời cao… văng vẳng con nghe tiếng mẹ thở dài….

Bà Năm lại cất tiếng ho khàn khàn, rồi bà nói ngay, các con tui đều sống quanh đây ông Văn ạ, cũng nhờ vợ chồng thằng Năm, mà cả gia đình đều được qua Mỹ, chứ còn kẹt lại tui khổ lắm. Bà Năm lại ca bài còn cá. Ông Văn ngồi yên và lắng nghe những tâm sự của người già, và dường như đây cũng là một phần công việc của ông Văn, vì ông đã quen với nghề nghiệp.

Bà Năm chỉ lên bức tường nơi có những khung hình đang treo, 1 khung hình cả gia đình, 10 người con, 5 trai 5 gái, trong xóm còn tặng cho bà Năm biệt danh là nhà Ngũ Long Công Chúa. Khung hình bên kia là hình của nhà tui, bà Năm nói, Ông mất khi thằng út còn trong bụng mẹ.

Cậu ạ, ông bị tụi “nó” bắn tỉa lúc đi công tác ở miệt vườn, ngày đó ông tui làm việc xa nhà, thỉnh thoảng năm ba tháng ông mới về một lần, mà khổ nỗi cứ mỗi lần về là ông để lại cho tui một cái bầu, út 1, rồi út 2 rồi tới út 3.

Bà Năm cười hí cả mắt lộ hàm răng lưa thưa vàng nhạt, rồi bà lấy khăn dụi mắt, có lẽ bà đang vui buồn lẫn lộn trong khi nói về chuyện xa xưa của đời mình, nên nước mắt cũng hoà nhập với tâm tư của bà.

Tuy gần 90 tuổi nhưng trông bà Năm còn khỏe, trí nhớ khá minh mẫn, bà nhớ rất rõ những tháng ngày còn ở quê nhà, một mẹ 10 con, bà Năm buôn bán hàng rong ở ngoài chợ gần con hẻm xóm Bún phía sau ngôi chùa, tay bé tay bồng, đôi vai nặng trĩu, rồi bà đưa cho ông Văn xem những cái sẹo của thời buôn thúng bán bưng còn ghi đậm trên hai gót chân già nua của bà.

Cơn ho khàn khàn lại trở về, cứ mỗi lần bà ho khàn là ông Văn biết bà sắp nói điều gì đó, ông Văn lẳng lặng ngồi yên đợi chờ … như đã bao năm nay trong công việc ông Văn cũng đã chờ đợi để nghe qua các cụ già tâm sự, mà cụ nào cũng giống như nhau, nói dai, nói dài, và nói rất chậm chạp, đôi lúc ông Văn phải nhắc thầm, chứ các cụ nói trước quên sau.

Ông Văn nâng chén trà uống một ngụm, vừa để ly trà xuống thì bà Năm tằng hắng chắc lưỡi, đó là dấu hiệu cho biết bà sắp nói. Bà Năm tâm sự, những ngày lặn lội, cheo leo, thăm các con ở trại cải tạo, nhà cửa, đất đai bị tịch thu, đời tui tay trắng nay lại càng trắng tay. Nhưng cũng nhờ trời thương, tui qua được bên này, bây giờ có chính phủ lo, cảm ơn nước Mỹ, cảm ơn trời đất Cậu ạ.

Thời gian không dừng lại, đời bà Năm đã trải qua nhiều thăng, trầm, cũng như nhiều người đã gặp phải trong cuộc sống hằng ngày, nhưng với bà Năm thì bà là một người đàn bà chân chất, mộc mạc, rộng lượng bao dung và với ý chí kiên cường bất khuất để tồn tại vươn lên cho dù phong ba bão táp, phong trần nghiệt ngã như cuộc đời của các bà mẹ thiếu may mắn.

Rồi ông chợt nghĩ, ngày ấy đã đến, bà Năm vui thấy rõ, bà đã nhìn thấy hạnh phúc của đời bà bây giờ có thêm con dâu út sống bên cạnh, cũng mẫu người chân chất, mộc mạc, rộng lượng và bao dung. Mẹ chồng và con dâu âu yếm bên nhau như cây tre già và búp măng mới lớn, đễ cùng vươn lên trong mãnh vườn tình nghĩa mẹ chồng nàng dâu.

Bà Năm lấy tay dụi mắt rồi lẫm nhẫm trong miệng, tui thương nó lắm con dâu út, thương quá là thương, cũng vừa lúc ông Văn đang đứng dậy, bà Năm vội vàng kéo tay chỉ nào cái máy “on on” giùm tui, miệng nói tay đưa cái DVD, hiểu ý, ông Văn cho đĩa vào máy và “on on”, đĩa nhạc vừa quay một vòng và tiếng hát bắt đầu ngân nga “ Mẹ già như chuối ba hương, như xôi nếp một, như đường mía lau ……..“ cái DVD con dâu tặng bà “má ở nhà một mình má nghe cho đỡ buồn”. ông Văn lẫm nhẫm rồi bước đi.

Nguyên Sơn

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,027,146
Đáng lý ra thì nó đã được gọi bằng một cái tên Việt-Nam cho khỏi “Mỹ hoá”! Nhưng là vì hai đứa anh lớn của nó “bàn ra tán vô”trước khi con bé được sinh ra. Đại-khái là dùng tên Mỹ để sau đi học cho dễ gọi, chứ như hai đứa anh lúc qua Mỹ đã sáu bảy tuổi, đi đến trường bằng tên Việt bình thường, mấy tháng đầu nhiều khi
Tác giả Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán ở Pháp, cô sang Mỹ, vừa làm vừa học thêm về Management Information System. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là chuyện về một cựu chiến binh Mỹ gặp gỡ trên chuyến bay đi Việt Nam .
Tác giả Trương Tấn Thành, cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, hiện trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã được trao tặng
Năm 2000, sau gần 25 năm cày bừa chăm chỉ trên đất Mỹ, hai vợ chồng già đã làm một chuyến qui cố hương đáng giá, đi từ bắc vô nam. Sau chuyến đi này, tôi vẫn thường ra rả bên tai chồng rằng: nì, Ôn ơi, kể từ nay mỗi năm tụi mình chỉ nên kéo cày 11 tháng, còn một tháng thì kiếm chỗ đi chơi, kẻo già rồi cố quá có ngày
Tác giả cho biết ông sinh năm 1934 tại Cần Thơ, hiện là cư dân Austin , Texas . Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là “Những Người Tuổi Sửu”, kể chiuyện “đi cầy tại Mỹ” cho thấy tấm lòng của các bậc cha anh với thế hệ con em. Bài mới lần này là câu chuyện về một bà mẹ thuyền nhân phấn đấu với hoàn cảnh, một mình
Sáng sớm xe chạy, trưa đoàn dừng chân ở thị trấn Solvang ăn trưa, tiếp tục hành trình đến lâu đài Hearst, toà lâu đài trơ vơ trên núi, 2 đứa mua vé, mỗi vé $20 dollars vào xem, chờ xe ở trạm, Phụng bỏ 25cents vô kính viễn vọng để xem lâu đài trên núi, mùa đông, toà lâu đài chìm trong sương mù dày đặc, xe đón
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria , Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 (Thành phố Footscray) & Teacher of the Year 1997 (Tiểu bang Victoria). Bài viết về nước Mỹ
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria , Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 (Thành phố Footscray) & Teacher of the Year 1997 (Tiểu bang Victoria). Sau đây là bài đầu tiên
Tác giả Nguyễn Viết Tân, cư dân Costa Mesa, đã được tặng giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2001 với bài viết “Bên Bờ Freway.” Từ nhiều năm qua, ông là người viết được bạn đọc Việt Báo đặc biệt trân trọng. Bài viết mới của ông kể chuyện đi săn trên đất Mỹ. Mấy hôm nay tôi thường nằm dài ra ghế coi Basketball game
Nhạc sĩ Cung Tiến