Hôm nay,  

Tháng Tư, Tìm Thân Nhân Người Chết

24/04/201400:00:00(Xem: 18932)

Người viết: Nguyễn Viết Tân
Bài số 4193-14-29603vb5042414

“Trong biến động cuối tháng Ba năm 1975, người ta thấy xác ông Nguyễn Hữu Thính trên bờ biển Thuận An. Ông được một người dân an táng tại An Bằng. Mong tìm thân nhân người quá cố.” Người chuyển tin và sư tập hình ảnh, ghi chú là tác giả Nguyễn Viết Tân, giải Việt Bút 2010, hiện trong ban tuyển chọn chung kết Viết Về Nươc Mỹ.

* * *

Người bạn thân của gia đình tôi từ Huế gửi email như sau:

- Hôm nay nhà mình có người khách lạ đến hỏi tìm tung tích của một người, mình đưa lên đây, ai có tin tức gì thì xin cho biết:

“Tìm gia đình con cháu của ông NGUYỄN HỮU THÍNH; sinh ngày 15-2-1937 tại phường Trung Hậu, Quận 1, Huế. Tên cha: Nguyễn Hữu Thịnh. Tên mẹ: Lê Thị Thội. Địa chỉ: 26 Lê Tuấn Anh - Huế.

Trong biến động cuối tháng Ba năm 1975, người ta thấy xác ông trên bờ biển Thuận An, được một người dân tại An Bằng an táng tại đây và vẫn hương khói cho đến ngày nay. Người chôn và chăm sóc phần mộ của ông Thính đã ra sức tìm kiếm con cháu của ông Thính để báo tin nhiều năm nay nhưng không được. Nay ông đã quá già, ước nguyện tìm cho được để yên tâm nhắm mắt.

Các thông tin trên đây là chép từ thẻ Căn Cước của ông Thính, hiện vẫn còn được giữ rất tốt.

Tôi vừa tìm được trong sách tên đường phố xưa và nay của Huế (Dương Phước Thu viết) con đường "hình như" có tên là Lê Tuấn Anh. Nói là “hình như” vì tấm bản đồ này vẽ tay và được ghi chữ không rõ lắm.

Đường này ở trong khu trước kia là ruộng Tịch Điền, năm 1960 được san lấp xây dựng khu dân cư, trong phạm vi giữa các đường Thánh Gióng (trước là Nguyễn Hữu Hiền), Nguyễn Quyền (Lê Đến),Thái Phiên, song song với các đường này; và thẳng góc với các đường Phan Huy Chú (Nguyễn Tung).

blank
Một góc nghĩa trang An Bằng, thành phố cõi âm.

Từ sau 1975 tên đường hầu hết bị đổi tên nên truy tầm rất khó.

Chắc cũng nhiều người còn nhớ là Huế mất trước SG khoảng chừng 1 tháng. Khi ấy SĐ/TQLC, SĐ1BB, LĐ/BĐQ, ĐPQ thuộc Tiểu Khu Quảng Trị và Thừa Thiên; các đơn vị Pháo Binh, Quân Cụ, Truyền Tin, Quân Y và các phần sở dân chính... chỉ có một phần rút vào Đà Nẵng bằng đường bộ, còn hầu hết dồn ra cửa Thuận An vì có tin tàu Hải Quân sẽ tới đón.

Những cuốn sách, bài báo, hồi ký về cuộc lui binh hỗn loạn này chúng ta đã được đọc, nhưng chỉ là những tổng thể, còn vụ việc nhỏ như cá nhân ông Thính này nó đã chìm lấp sau gần 40 năm.

blank
Căn cước người chết.

Có lẽ nhiều người đã nghe ở Huế có một làng xây lăng mộ rực rỡ như chốn cung đình, đó chính là làng An Bằng gần cửa Thuận An mà ông Thính được chôn cất nơi đây.

Làng An Bằng vì gần bờ biển nên dân vượt biên nhiều, qua tới Mỹ họ chí thú làm ăn nên trở nên khá giả rồi trở về xây lại mồ mả cha ông.

Vì suy nghĩ khác người, họ không đem tiền về phát triển nhà cửa, trường học, điện nước phố xá gì hết, mà cố công xây lăng tẩm như của vua chúa thời xưa. Người này thấy người kia xây đẹp hơn, bèn phá cái mình mới xây đi để làm cái khác, vì thế bây giờ như một thành phố của cõi âm.

Cũng có thể gia đình ông Thính đã vượt thoát ra nước ngoài, mong rằng họ đọc được tin này mà nhận lại mộ phần của ông.

Nguyễn Viết Tân

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,747,266
Mười bẩy năm trước đây, ngày gia đình tôi vừa đến Mỹ, phóng viên nhật báo PEOPLE, có trụ sở đặt tại Muskegon City, thuộc tiểu bang Michigan đến phỏng vấn, cũng còn quá sớm, thời gian vừa chấm dứt chiến cuộc, vẫn còn có những sự kiện nóng bỏng, một số người Mỹ, nhất là nhóm phản chiến, chưa hiểu rõ người
Đã rất khuya mà Ngọc không tài nào chợp mắt được. Một phần có lẽ do hôm nay trời trở nên nóng lạ lùng làm Ngọc khó ngủ. Nhưng cái chính là Ngọc cứ mãi suy nghĩ về Ngày- của- Mẹ, ngày lễ mẹ đầu tiên trên đất Mỹ. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, sống ở Việt Nam, Ngọc đâu có hề biết hay nghe nhắc đến Ngày-của-Mẹ
Chiều thứ Bảy cuối năm Ất Dậu, ngồi chơi bên ly rượu tất niên ở nhà người bạn, vô tình cầm lên tờ báo Việt ngữ, tôi chợt bàng hoàng. Trong trang phân ưu lớn của tờ báo, người ta nói đến tên anh, thiếu tá Ngô Giáp. Chủ tịch hội ái hữu không quân Nam Cali, vừa qua đời ở tuổi 65! Đã 40 năm rồi từ ngày tôi biết anh
Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.   Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị   Bé Tí rủ: - Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.    Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tí rủ lộn người rồi.   Tay chân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét. Con Tí cười cười:
Rất vui khi nhận thư góp ý cuả ông về bài "Dậy Học Trên Đất Mỹ" mà tôi viết cách đây không lâu. Vui nhất là thư của ông đến từ   Cần Thơ,   một miền đất thân yêu mà chắc trong nhiều năm nữa, tôi chỉ còn có thể gặp lại trong những giấc mơ mà thôi. Điều vui hơn là sau khi ông gửi những thắc mắc ấy đến, tôi lại nhận đuợc một lá thư 
Gần hai mươi năm sau ngày miền Nam Việt Nam sụp đổ, Hoàng mới đặt chân đến nước Hoa Kỳ theo diện HO. Tuổi đời gần năm mươi, hai bàn tay trắng, nhờ sự giúp đỡ của hội Từ Thiện và bạn hữu phải làm lại từ đầu, chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm để có tiền thanh toán nơi ăn chốn ở. Bạn hữu muốn anh có một
Thằng bé ngồi kế bên chị nó, đòng đưa hai chân trong đôi giày màu trắng có viền đen. Ngồi đối diện với hai chị em nó là người đàn ông có đôi vai gầy, đang chăm chú đọc tờ báo xếp làm đôi, tóc ông lòa xòa rơi xuống vầng trán có nếp nhăn li ti. Thằng bé đưa mắt nhìn đám trẻ tung tăng đùa giỡn trong khung lưới nhựa
Bản Quốc ca Việt Nam được mở đầu cho cuốn băng nhạc, những bản hùng ca thời chiến, mà tôi đã nghe đi nghe lại hơn mười lăm năm nay. Tôi thường tìm đến băng nhạc này mỗi khi lòng xôn xao nhớ về quê hương và những ngày xưa yêu dấu.   Trong lời ca điệu nhạc đầy hùng khí như vẫn còn vang dội những bước chân hiên ngang
Đã mấy lần tôi bỏ chúng ra khỏi túi hành trang chuẩn bị lên đường thì bà cụ lại lén chờ lúc tôi không có mặt bỏ chúng vào,   -hôm ấy là ngày 15 tháng 6 năm 1975, ngày chót theo lệnh trình diện lên đường đi tu huyền- tôi xách cái túi lên thì lại thấy đôi dép râu và bộ bà-ba đen đã nằm lại trong đó từ lúc nào. Bực quá tôi lấy chúng
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Nhạc sĩ Cung Tiến