Hôm nay,  

Họa Mi Bay Vào Cõi Nghìn Trùng

19/05/201400:00:00(Xem: 15787)

Bài số 4215-14-29625vb8051814

Bài viết sau khi dự lễ cầu siêu tưởng niệm cho cố Ca sĩ Hà Thanh, một Phật tử gắn bó với ngôi chùa ở Boston từ hơn 20 năm nay. Người viết định cư tại Mỹ năm 2000, hiện là cư dân Boston và làm việc trong một bệnh viện của tập đoàn Partners. Với bài "Đoá Hồng Bạch" tưởng niệm một nữ sĩ quan Mỹ gốc Việt hy sinh tại chiến trường Trung Đông, Nhất Chi Mai nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012.

* * *

Sáng mùa Đông trời đầy gió, cái giá rét của xứ tuyết thấm đẫm trong hơi lạnh gió lồng lộng, trong những đống tuyết đọng bên đường. May sao hôm nay trời ửng lên được 40 độ F, đỡ lạnh hơn những ngày chỉ có 8-10 độ F hay 30 độ F để nước đóng băng. Tôi lên con tàu màu cam Orange Line đi về tận Forest Hill. Tàu chạy qua China town, qua những vùng cây trụi lá. Cảnh vật mùa Đông nhịp sống héo hắt co ro. Chỉ có gió lạnh tung hoành qua những con đường vắng. Chiếc xe buýt số 34 dừng ở đường Bradeen street, của thành phố Rolinsdale. Tôi đi bộ đến chùa Việt nam ở số 68, nơi tổ chức buổi lễ cầu siêu tưởng niệm cho cố Ca sĩ Hà Thanh, một Phật tử gắn bó với chùa từ hơn 20 năm nay.

Nữ danh ca Hà Thanh tên thật là Trần Thị Lục Hà, sanh năm 1939, pháp danh Tâm Tú. Bà được sinh trưởng ở Huế trong một gia đình gia giáo.

Bà là một gương mặt nổi bật tài sắc với giọng ca rất được ái mộ, được ca ngợi là tiếng hát vượt thời gian, được mệnh danh là Dòng sông Xanh Huế - bởi nghệ danh Hà Thanh, cùng với bài hát đầu tiên đưa tên tuổi của bà đến với thành công là bài Dòng sông Xanh- Le Beau Danube Bleu.

Bức ảnh với gương mặt thời thanh xuân và nụ cười tươi vui của cố ca sĩ được đặt giữa những vòng hoa đủ màu trong Chánh điện chùa Việt Nam. Người đến dự lễ tưởng niệm đông, không còn chỗ ở gian trước và sau, đứng chật hết tất cả các lối đi; các báo- đài cung đến dự và thu hình.

Sau những nghi thức lễ trang trọng, sau những thời kinh, niệm cầu cho linh hồn người nữ ca sĩ được vãng sanh, siêu thoát tiếp đến là những lời phát biểu của các Vị cao tăng từ các nơi về dự, nói về những ân tình của Hà Thanh với Phật giáo, kể những kỉ niệm đáng yêu về bà. Thân bằng quyến thuộc nhiều người lên gởi lời tưởng nhớ, cảm tạ.

Ở con người Hà Thanh rất nổi tiếng đó cũng là một người khiêm nhường, sống nội tâm. Bà vẫn luôn là một Phật tử vui vẻ, dịu dàng, dễ mến, nụ cười luôn trên môi, ánh mắt hiền hòa đầy tình cảm. Trong nhiều năm bà sống thầm lặng, cô đơn, đi một mình về một mình, chăm tụng kinh niệm Phật tinh tấn, hát, sáng tác và thu băng nhạc Phật -Thiền. Người ca sĩ như đã thấm nhuần lẽ Vô thường, cuộc đời danh vọng như ảo ảnh. Bà đến với ngôi chùa này dễ hơn 20 năm, từ những ngày đầu tiên xây dựng chùa.

blank
Bàn thờ và di ảnh cố ca sĩ tại Chùa Việt Nam ở Boston.

Nhắm mắt lại, nghe tiếng hát thanh thoát cao vời như thực như hư của Hà Thanh trong từng bài Phật ca, những bài Thiền ca cảm nhận sự mong manh của kiếp người. Tiếng hát dịu nhẹ mà sâu lắng, cao sang mà ấm áp, vút ngân lên, khoan thai trầm xuống nhắn nhủ, nhẹ nhõm trong “Từng bước chân thảnh thơi” cho tâm hồn giải thoát.


Bà bây giờ đã từng bước tâm linh về cõi Phật thênh thang mầu nhiệm... Bà đã ra đi nhẹ nhàng lắm như thoát khỏi thân xác đau đớn từ bệnh hoại huyết nhiều năm. Hà Thanh ra đi bên những người Ni sư - Phật tử yêu quý bà, gần gũi sát cánh bên bà cho tới giờ phút lâm chung.

Các bác Phật tử kể lại là đêm trước khi Hà Thanh mất, cháu ngoại của bà mơ thấy bà bước vào một bông hoa hướng dương nên kể lại cho má cháu là con gái duy nhất của bà nghe. Người thân quen kể rằng bà ra đi nhanh và nhẹ nhõm khi từ giã cõi trần trong mùa Đông lạnh lẽo tại Boston, nơi bà đã chọn tiểu bang có mùa Đông khắc nghiệt này để định cư hơn 20 năm.

Hôm nay buổi lễ cầu siêu, một ngày trong Tháng Giêng, là lễ tưởng niệm, vinh danh một người ca sĩ khả ái của nền tân nhạc Việt nam, một lần nữa tôi lại được nghe tiếng hát được biệt danh là Họa mi xứ Huế cất lên đẹp tuyệt vời từ các băng đĩa gốc, những bài bà đã từng chinh phục bao trái tim người Việt khắp nơi. Những bài ca thơ mộng khó quên qua giọng Hà Thành trình bày: “Dòng sông Xanh, Chiều mưa biên giới, Ai lên xứ hoa Đào, Nha Trang”... Theo tôi cảm nhận Hà Thanh hát hay nhất là các bài ca về xứ Huế: “Khúc tình ca xứ Huế, Hẹn một ngày về, Đêm tàn Bến Ngự, Từ Đàm quê thương tôi, Tà áo tím, Thương về miền Trung”... và Phật ca, Thiền ca.

Càng về sau giọng biểu cảm càng thanh thoát dường như đã hiễu đạt đến Giác ngộ -Chân Như cuộc đời như trong bài “Chân nguyên”, hay “Sám Hối” do chính Hà Thanh sáng tác. Bà là một giọng ca không tuổi, dù bao năm trôi qua giọng hát vẫn còn rất trong trẻo ngân nga, đầy sức sống như giọng của những ca sĩ tuổi son trẻ.

Tôi nhớ những lần làm lễ ở chùa East Boston đến phần Hồi hướng công đức, thì tiếng hát của Hà Thanh lại được mở lên nghe du dương, êm ái, tôn kính trong bài “Trầm Hương đốt.” Trầm Hương đốt xông ngát mười phương...”

Bên trái gian sau chùa là nơi trưng bày các hình ảnh bài viết về Hà Thanh. Những tấm hình bà đang đứng hát bên Đại dương cầm, hình bà hồi trẻ xinh tươi lắm. Người anh trai của Hà Thanh đi đâu gặp hoa súng cũng chụp gởi, đem về tặng em gái, vì tên thật - Lục Hà là tên loài hoa Súng.

Đến chùa Việt Nam lần này tôi thấy nhiều tà áo dài tím. Chưa nghe giọng tôi cũng đoán biết được đó là các phụ nữ Huế trong màu áo tím than rất Huế. Họ mặc áo dài tím thêu hoa cúc cánh đậm cánh nhạt, áo dài tím vẽ hoa lan kiêu sa, áo dài tơ lụa tím, tóc bới, tóc cài hoa... Phụ nữ Huế bao giờ và ở đâu cũng vậy, cũng có cách làm đẹp một vẻ rất riêng, kín đáo, thâm trầm, dịu ngọt, hơi kiểu cách một chút của phụ nữ chốn Cố đô. Những người con đất Thần kinh tụ họp về ngôi chùa nầy tiễn đưa,cầu nguyện, tưởng niệm một người con ưu tú, yêu dấu của Huế vừa ra đi. Ca sĩ Hà Thanh đã để lại hai danh tiếng như người ta đã ca ngợi: tiếng hát thanh tao,quý hiếm của loài Họa Mi và tiếng thơm của một Phật tử thuận thành.

Họa Mi đã bay vào cõi vô định, chỉ còn lại với đời tiếng hót ngẩn ngơ lòng người.

Nhất Chi Mai

Ý kiến bạn đọc
15/08/201801:57:47
Khách
Kinh anh Lê Văn Phúc
CD nhạc Hà Thanh bản gốc không bán ờ đâu hết sau 1975, tôi , em chị Hà Thanh, chỉ in để tặng chùa dể chùa tặng lại các Phật Tử.
Tôi còn một ít CD của chị Hà Thanh, anh email cho tôi địa chỉ của anh, tôi sẽ gửi biếu anh những bản nhạc anh muốn có của chị Hà Thanh. Đó là quà biếu. Email của tôi: [email protected]
27/05/201418:46:41
Khách
Toi chi biet tai chua Viet Nam co cac dia nhac Ha Thanh cho moi nguoi tuy hy dem ve , tuy hy cung duong chua...hay ban doc cung co the lien he ong Huyen Tran so dt 617 4698315 de xin goi dia ve noi xa a.
27/05/201416:43:36
Khách
Hiện tại tôi chỉ biết tại chùa Việt Nam - số 68 Bradeen st, Rolinsdale- MA có các đĩa nhạc Hà Thanh cho mọi người đem về nghe , tùy hỷ cúng dường chùa...
hay bạn đọc có thể gọi số 617- 469 8315 gặp ông Huyện Trần- người lo Phật sự chùa VN để xin gởi đĩa nhạc đến nơi xa. Chúc an lạc.

NCM
25/05/201419:58:45
Khách
Hiện tại tôi chỉ biết tại chùa Việt Nam - số 68 Bradeen st, Rolinsdale- MA có các đĩa nhạc Hà Thanh cho mọi người tùy hỷ đem về nghe , cúng dường...
Hay bạn đọc có thể gọi số 617- 469 8315 gặp ông Huyện Trần người lo Phật sự chùa VN để xin gởi DVD đến nơi xa. Chúc an lạc.
22/05/201423:48:24
Khách
Nếu có thể được , xin tác giả bài viết này cho biết những CD nhạc của cô Hà Thanh bán ở đâu , những tựa đề như : chân nguyện , sám hối , trầm hương đốt , Phật ca , thiền ca ...v.v , hoặc mua bằng online thì xin cho biết địa chỉ , chân thành cảm ơn .
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,917,683
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến