Hôm nay,  

Gặp Lại ở Công Viên Tropical Park

26/05/201400:00:00(Xem: 13548)

Tác giả: Y Châu
Bài số 4221-14-29631vb2052614

* * *

Một buổi sáng mùa xuân, Tropical Park, một công viên rộng lớn ở Nam Florida hân hoan chào đón mọi người. Những thảm cỏ xanh được cắt tỉa cẩn thận, những khóm hoa đủ loại: mẫu đơn e lệ sang trọng, trúc đào thanh nhã dịu dàng, phù dung sớm nở tối tàn,...cùng nhau khoe sắc dưới sương sớm, nắng vàng. Những hàng cây cao: dầu, sao, sồi, sến...cũng không thiếu những cây ăn trái quen thuộc ở vùng xích đạo nhiệt đới thẳng hàng phủ bóng lối đi.

Những chú chim cũng dự phần làm tăng thêm náo nhiệt, líu lo trên cành. Đặc biệt nàng sóc, lóc chóc nhúng nhảy, dùng hai chân sau làm trụ, chiếc đuôi dài ngúng ngoảy để giữ thăng bằng, hai chân trước đưa cao như đôi dịệu thủ xoa xoa giống như những đấu thủ chờ đợi để nhận những hạt đậu, cái bánh,...mà người ta thẩy cho ăn.

Khi mặt trời vượt qua những rặng cây xanh thì người ta đi tập thể dục càng đông hơn. Người trẻ thì chạy bộ, người lớn tuổi hơn thì đi bộ nhanh hay đi bộ chậm tùy theo sức khỏe hay sở thích từng người.

Những lời chào hỏi tốt đẹp buổi sáng, vang vang.

Bỗng nhiên chiếc xe đạp chạy đến ngược chiều, tôi vội vàng bước lên cỏ để nhường đường. Thôi rồi, tôi vừa đạp phải cái gì đó. Nó nằm khuất dưới cỏ. Cái gì mà "nhão nhẹt sền sệt", dính chặt dưới đế giày.

Úi da! Không biết điềm lành hay điềm dữ đây?

...

blank
Công viên Nhiệt đới - Tropical Park, South Florida, được tạo dựng trên khu vực lớn quanh một trường đua ngựa từ 1979. Hiện hàng năm có trên một triệu người lui tới. Tác giả Y Châu, cư dân Miami, Florida đã góp nhiều bài viết ngắn gọn mà ý nghĩa.

Tropical Park là một công viên rộng lớn, diện tích trên trăm mẫu Anh. Có hồ lớn, người ta thường đến câu cá hay bơi xuồng.

Có những đồi cao, chúng ta có thể leo lên để nhìn ngắm những cảnh vật ở chung quanh.

Công viên nầy rất sạch sẽ vệ sinh, xa xa là thùng rác, được sơn phết xinh xắn dành riêng cho chủ chó, trên thùng rác nầy có một tấm bảng nhỏ với hình minh họa là một người đang cầm dây dẫn chú chó đi dạo, viết chữ rõ ràng: "xin vui lòng, dọn sạch!" (please, clean up!), bên cạnh thùng có để sẵn bọc ny lon nhỏ và giấy lau tay.

Tất cả những sinh vật ở trên quả đất nhỏ bé của chúng ta, lúc còn hơi thở thì đều có chất thải ra bên ngoài, khi được quần tụ đông đúc thì chất thải càng nhiều. Ở những thành phố lớn như New York, Los Angeles, Miami,...mỗi tuần hai lần, xe cơ giới đến nhà lấy rác đi đổ và một lần xe cơ giới vừa chạy vừa xịt nước, làm sạch đường phố. Họ đem rác, chất thải đi đâu? Một phần nhỏ được tái sử dụng (recycle), còn lại họ đem ra ngoại ô, vùng đất trống trải không xa thành phố bao xa cho tiết kiệm xăng nhớt và công sức. Qua nhiều ngày tháng nó thành đồi núi rác, khi những núi rác đã đầy họ sẽ chở đi nơi khác để xây những núi rác mới.

Mỗi khi đi ra ngoại ô khi thấy mặt đất bằng phẳng bỗng nhiên có một ngọn đồi mọc lên, bên trên có đàn chim bay lượn, định lấy máy ghi hình làm kỷ niệm, xin thưa đó là bãi rác của thành phố, xin vui lòng kéo cửa kiếng xe để tránh mùi.

Chuyện rác làm tôi nhớ ngày xưa ở chợ quận Tân Châu, lúc đó dân cư còn thưa thớt, mỗi buổi chiều tan chợ, ông bà Tư kẻ trước người sau đẩy chiếc xe thu lượm rác thải, khi đầy xe họ hì hục đẩy ra cầu đúc đổ xuống sông Tiền.

Hơn nửa thế kỷ trôi qua, Tân Châu đã là thị xã, đường phố nhìn qua ảnh khang trang sạch sẽ. Bờ kè, ở bờ sông kiên cố, được làm thành công viên đẹp đẽ... Ông bà Tư đổ rác đã ra người thiên cổ, rác không còn hốt bằng tay rồi đem ra đổ ở cầu đúc, mà bằng xe cơ giới đem ra bãi rác ở ngoại ô, ngoài mương thầy Cai Bình ở cây số 2, đường đi Tân Châu - Châu Đốc. Nơi đó vào mùa mưa lũ, nước tràn đồng, chúng tôi thường đến đó nướng bắp, ăn dưa, đùa giỡn dưới mương nước phù sa đục ngầu, chảy xiết. Cũng nơi đó một thời gian dài, chúng tôi là những nhà nông mỗi ngày chạy nước, bắt sâu, rầy.

...

Cám ơn quí bạn, đã ráng đọc cái lòng vòng nhiều chuyện nầy, còn cái chánh mà tôi phải làm ngay là chùi sạch giày, để về nhà cho kịp giờ đi làm. Tôi chà chà trên cỏ. Ủa! Sao dưới chân lại có mùi thơm?

Tôi gập người, cúi xuống xem kỹ dưới chân. Thì ra lúc nãy khi tránh chiếc xe đạp, bước lên cỏ tôi đã đạp phải trái xoài chín, thơm phức.

Sao có nhiều trái xoài ở dưới cỏ quá vậy?

Nhìn coi. Thì ra vì chỗ tôi đứng là gốc cây xoài, kế bên là cây lồng mứt,...giống như vườn của ông Sáu Quới ở Tân Châu? Không, đây là Tropical Park, công viên nhiệt đới, khí hậu nóng ẩm, giống như quê tôi.

Y Châu

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,931,467
Tác giả tên thật Ngô Thị Bạch Huệ, định cư ở Mỹ từ 1980, cư dân Orange County, đã được trao tặng giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài "Người Mỹ Di Động". Đây là một tự truyện đầy tính lạc quan: 7 lần dọn nhà, 12 lần đổi job, không ngán. Công việc thứ 12 của bà là thành lập công ty consulting firm
Tác giả tên thật là Nguyễn Cảnh, cựu đại uý pháo binh VNCH, hiện là cư dân Garden Grove, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ. Gần đây, nhân vụ bão lụt New Orlean, Biloxi, ông có ôn lại việc cố tổng thống Hoa Kỳ Thomas Jeffersson năm 1803 đã mua lại toàn bộ vùng Louisiana của Napoleon với giá 15 triệu
Vì chưa ở Mỹ bao lâu, chưa từng đi đâu ra khỏi SanJose, mặc dù cả nhà đều mong mỏi có ngày đến được Little Sài Gòn, thủ đô của người Việt tỵ nạn C.S. nhưng điều kiện chưa cho phép. Hôm nay tôi chỉ có thể đóng góp một bài viết về một chút kỷ niệm của tôi với những người Mỹ thời thơ ấu, gọi là đáp lại ân tình
Vợ đi làm về ngồi phịch xuống sofa, than vãn: - Không biết mắc cái chứng gì mà hôm nay tiệm em đông khách kinh khủng, làm em phải chạy tới chạy lui y như dzịt, bắt mệt . Chồng quàng vai vợ ra chiều thông cảm: - Tại vì đổi mùa cho nên người ta bịnh nhiều. Tiệm nào cũng vậỵ
Vì chưa ở Mỹ bao lâu, chưa từng đi đâu ra khỏi SanJose, mặc dù cả nhà đều mong mỏi có ngày đến được Little Sài Gòn, thủ đô của người Việt tỵ nạn C.S. nhưng điều kiện chưa cho phép. Hôm nay tôi chỉ có thể đóng góp một bài viết về một chút kỷ niệm của tôi với những người Mỹ thời thơ ấu, gọi là đáp lại ân tình
Karen N. Nguyen , sinh năm 1962, trưởng nữ trong một gia đình H.O., hiện là một dược sĩ, làm việc và cư trú tại Virginia . Cô đã góp nhiều bài đặc biệt cho giải thưởng viết về nước My và đã được trao tặng một giải thưởng chính Viết Về Nước Mỹ 2004. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
Trần Nguyên Đán là bút hiệu của một tác giả cư dân Virginia . Công việc của ông là phục vụ cộng đồng trong lãnh vực tư vấn. Ông đã góp cho Viết Về Nước Mỹ 4 bài viết: Buổi Chiều Rất Ngắn, Bình Hoa Tan Vỡ, Chân Dung Của Núi và Đôi Bạn Chân Tình. Mỗi bài một đề tài tiêu biểu: đồng tính, ngoại tình, tình dục, tình bạn
Huyền Thoại là bút hiệu khác của Thịnh Hương, một tác giả cư trú và làm việc tại San Jose, đã góp một số bài viết về nước Mỹ đặc biệt. Bài viết mới lần này của bà là truyện về phản ứng của một cô dâu với ông bố đã bỏ bê vợ con. “Ông ngoại không thương con,” Thảo khóc ngất. Cô úp mặt vào nệm ghế, vai cô rung
Khu shopping Senter có quán HO tuy nhỏ nhưng lúc nào cũng đông khách. Nhất là buổi sáng có nhiều khách uống cà phê phải kéo ghế ra hàng ba ngồi. Thường ở đây quy tụ các cựu quân nhân Việt Nam Cộng Hòa, họ quây quần ở đây để uống ly cà phê “bạc xỉu” -bạch tiểu, có nghĩa nhiều
Nhạc sĩ Cung Tiến