Hôm nay,  

Nỗi Buồn Du Học Sinh Xứ XHCN

31/05/201400:00:00(Xem: 18480)
Tác giả: Trần Du Sinh
Bài số 4227-14-29637vb7053114

Tác giả gửi 3 bài dự Viết Về Nước Mỹ từ Tháng Tư 2014, cho biết ông là Trần Du Sinh, một kỹ sư hàng hải, cư dân San Diego. Nhân vật chính trong “Lính Mỹ gốc Nail” có lý lịch đặc biệt: Cha là một ông cách mạng từ Bắc vô Nam, mẹ là một cựu tiểu thư Sàigòn, và ông ngoại là sỹ quan VNCH, tù nhân CS, định cư tại Mỹ theo diện H.O. Sau đó tác giả cho biết thêm, “Trong khi đợi bảo lãnh diện đoàn tụ gia đình thì tôi có cơ may được học bổng của EU để hòan thành chương trình BA và MBA International Management.” Bài viết thứ tư của Du Sinh, như tựa đề và bút hiệu được chọn, cho thấy tác giả từng là một du học sinh- từ Việt Nam.

* * *

Hồi còn đi học, gần như một trăm phần trăm bọn tôi đều được học rằng: Việt Nam, Lào và Campuchia là ba nước đồng minh anh em, tình thân mến thân. Riêng với Campuchia thì thân thiết hơn vì Việt Nam tiêu diệt Pôn Pốt nên đóng vai là ân nhân của Campuchia. Cũng vì cái vị thế của quân đội giải phóng mà gần như mỗi học sinh của xứ Việt Nam xã hội chủ nghĩa (XHCN) tự cho là dân tộc Việt tiến bộ hơn dân tộc Campuchia. Mỗi khi thấy ai đen đủi và nói 'Việt Kiều Campuchia" với chút khinh thị không những người ta đen hơn mà còn mọi hơn người Việt.

Sau này qua Cali, lên thành phố Long Beach chơi. Nơi đây chỉ cách Little Saigon của Quận Cam có 15-20 phút lái xe, có cảng biển bận rộn nhất nước Mỹ, và cũng có cộng đồng người Campuchia lớn nhất ở hải ngoại nên cũng học được nhiều thứ.

Người Campuchia hải ngoại, mà người miền Nam cũ vẫn gọi là người Miên, không thân thiện với người Việt kiểu tương thân tương ái hay ân nhân như cách tôi được nhồi, dù hai cộng đồng sống khá gần nhau.

Tôi cũng có một đồng nghiệp người Miên tị nạn. Một hôm nổi hứng khoe chuyện Việt Nam giải phóng Campuchia, tôi bị dũa lại như một cú tát vào mặt. Anh ta nói Việt Nam chiếm đất của Campuchia, đưa người Việt qua sống ào ạt, và cộng đồng người Việt ở Campuchia bị khinh thị, nằm trong số người nghèo nhất xung quanh khu vực Biển Hồ. Có rất nhiều bé gái Việt làm công việc của Thúy Kiều, và đưa ra suy nghĩ của người Miên về người Việt khiến tôi khá ngạc nhiên về xứ của người em mà Hà Nội vẫn thường rao giảng. Sau này coi phóng sự của Trung Tâm Vân Sơn và các hội đoàn thiện nguyện bảo vệ phụ nữ trẻ em Việt ở Campuchia, tôi giật mình thấy xấu hổ cho cái nền tảng giáo dục XHCN của mình. Dân Việt ở Campuchia còn bị họ khinh thị, sống chui sống lậu ở Campuchia như công dân hạng hai.


Đó là chưa kể lãnh đạo Campuchia còn khinh thị lãnh đạo nước Việt Nam XHCN ra mặt. Ông Hunsen vừa rồi mới qua thăm Việt Nam cho các cựu chiến binh Việt mỗi người 200 đô la, và có rất nhiều cựu binh gọi là quân giải phóng đến nhận tiền, vì nghèo hay vì không có sĩ diện dân tộc thì không thể quả quyết, nhưng chuyện nhận tiền được đăng lên báo lề phải là có thật.

Còn lãnh đạo đối lập Sam Rainsy thì chửi thẳng cái đảng cầm quyền ở Ba Đình. Dù ghét ông này đi nữa thì cũng phải công nhận là ổng được báo chí phương Tây săn đón hơn, vì ông thừa khả năng họp báo quốc tế và phát biểu tự do, và vì ông này quá giỏi so với bộ tứ quyền lực ở Việt Nam. Ông Rainsy không những có bằng Tiến Sĩ ở Phương Tây mà còn vừa là giáo sư đại học tầm quốc tế.

Trong khi đó, các lãnh đạo Hà Nội đọc diễn văn bằng Tiếng Việt cũng chưa được thông thạo, còn chuyện đối đáp xã giao tức thời với thế giới thì dân Việt có chút liêm sỉ chỉ biết ôm cái mền mà che mặt vì xấu hổ, ông nào ông nấy đều phải đợi thông dịch viên chuyển lời.

Từ nay xin rút lại thái độ coi thường dân Campuchia, vì họ có bầu cử dân chủ phổ thông đầu phiếu và báo chí tự do mấy chục năm nay, chứ không phải "đảng cử dân bầu" kiểu "3 bầu 2" hay "2 không cần bỏ ai" còn lại giới hạn trong bầu cử mấy nghị gật kiểu "ta giám sát mình", ông chủ tịch hay bí thư cũng là ông nghị thì ai giám sát ai. Trò hề chính trị suốt 39 năm mà dân Việt trong nước không biết chán.

Nhìn qua Campuchia thấy hổ thẹn, vì ít ra họ cũng có hai đảng chính trị đối lập để dân bầu trực tiếp thủ tướng.

Để làm được điều này, Việt Nam phải tốn ít nhất mười năm, tức lạc hậu mười năm so với sự phát triển xã hội của Campuchia.

Chưa kể quốc vương Campuchia là dân Tây học, có trình độ và phong cách sang trọng. So với ông vua ở Việt Nam (ông tổng bí thư Đảng hay ông chủ tịch nước) thì cách quá xa về đức độ, sự kính trọng của dân chúng và thế giới.

Còn nghe dân Miên đã chế tạo được xe hơi riêng có thể thương mại hóa, và giáo dục phổ thông của họ được thế giới xếp hạng trên Việt Nam.

Việt Nam có hơn Campuchia, có lẽ hơn về dân số và cao ốc vốn là tiền đầu tư nước ngoài là chủ yếu, và hơn chân dài đại gia nổ và lừa.

Làm học sinh ở xứ XHCN buồn thật. Chẳng có cái gì học về lịch sử chính quyền hay lịch sử thế giới từ giáo trình của Bộ Giáo Dục là đúng cả.

Tủi thân cho thiên đường mù của Dương Thu Hương.

Trần Du Sinh

Ý kiến bạn đọc
04/06/201418:32:12
Khách
Ong Quoc Viet la nguoi nuoc nao vay. Tai sao toi ngay bat VN dua dat cho Campuchia trong khi mien nam la do chua nguyen khai thac. Ong nen hoc lich su lai. Chan may ong nay qua.
04/06/201404:05:25
Khách
Đôi khi cũng nên đặt mình vào vị trí người khác trước khi phán xét. Nếu bạn là Hunsen hay Rainsy, bạn sẽ chọn ai ? Một VN chẳng có nhiều tiền, chỉ tổ mất đất biên giới và tăng dân di cư, hay một TQ không chung biên giới đất liền, lắm tiền nhiều bạc, trong khi cả hai nước cộng sản này đều có lãnh đạo nói 1 đường làm 1 nẻo như nhau, có thể nói là cộng sản Hà Nội còn hèn hơn cộng sản Trung Quốc, vì chẳng biết ai có thực quyền mà cam kết. Nếu tôi là Hunsen hay Rainsy, tôi sẽ chọn Trung Cộng trên Việt Cộng. Sắp tới chắc tụi MIên được thế của Tàu mà làm tới, đòi lại Phú Quốc và các tỉnh miền Tây giáp giới. Hãy chờ xem. Việt Nam sẽ tứ bề thọ địch, ít ra cũng từ phía Bắc, Đông và Tây.
03/06/201416:40:28
Khách
viet cong dem quan tan cong polpot thi tot, vi` tu ve^., da'ng le? pha?i ru/t quan, va` giao cho Lien Hiep Quoc cai qua?n,tra'nh su. thu` ha`n gua? 2 da^n to^.c.Ba^y gio` Cambodge nga? theo red China, va` red China da' dit'
Viet cong (sao khong tha^'y anh ca? Putin le^n tie^'ng ben vuc Viet cong?).Tuong lai tui. co^ng sa?n lu'c nao` cu?ng qui'nh nhau (Cambodge-Vietnam-China), cha'c tui. no' co`n qui'nh nhau da`i dai`
03/06/201407:56:31
Khách
Cambodia la noi buon Ma Tuy va buon nguoi rat lon, khong thua gi Viet Nam! Tinh trang tham nhung va hoi lo trong nganh Tu Phap cung khung khiep nhu Viet Nam. Hay doc bao cao cua UNICEF ve nen cong ly cua Cambodia va nan bnuon tre em lam no le tinh duc duoc bao che boi nha cam quyen cong san Cambodia http://books.google.com/books?hl=en&lr=&id=na_fAQAAQBAJ&oi=fnd&pg=PP1&dq=human+trafficking+in+cambodia&ots=G0o2Ykftf-&sig=t7-BDcCESPvNXJfRSLNOIpQDcIM#v=onepage&q=human%20trafficking%20in%20cambodia&f=false
02/06/201423:39:16
Khách
thich mong duoc doc tiep
02/06/201420:29:17
Khách
Bài viết okay nhưng xin đừng ca tụng Rainsy là một người rất kỳ thi. chủng tộc, và thù ghét người Việt ra mặt. Nếu ông ta lên nắm chính quyền, thì chắc dân Việt, những người lương thiện làm ăn sinh sống ở Mien, bị người Mien chặt đầu hết. Ông ta rất kiêu căng, và dám' dùng c hu Duon để khinh bỉ người Việt. Cộng sản VN c hang tử tế gì , nhưng nên nhớ nếu không có CS Việt nam qua đánh tui Khmer do? năm 1979 thì cái nước Miên bây giờ đã trở thành một tỉnh ly. của bọn TÀu Cộng rồi. Bao nhiêu máu xương con dan của người dân hai miền đã đổ xuống ở cái nước Miên đó ? Nước Việt quá xui xẻo bị bọn Cộng Sản đè đầu cưỡi cổ gần 70 năm nay nên mới đau khổ tới giờ này. Và tôi thông cảm với người Miên nhưng nói thật nếu như bọn Miên đừng cho bọn CS mượn đường len lỏi vào miền Nam sau cuoc that bai tham hai mua Xuan 1968 thì có lẽ tụi Viet Cong cũng xấc bấc xang bang và tụi Miên Công cũng không có cơ hội lên năm chính quyền cho tôi giờ phút này.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,601,091
Với bài "Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine", tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và vừa nhận thểm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật Lý Tuyết Mai, cư dân Pomona, CA. làm việc tại Bộ Xã Hội. Đến Mỹ khi còn tuổi học trò, cô thuộc "thế hệ gạch nối" của người Việt tại Mỹ. Với bài viết về chính sách của Bộ Xã Hội Mỹ đối với trường hợp một cô bé gốc Việt 16 tuổi mang bầu, Bảo Trân đã nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm - thường gọi đùa là giải á hậu - Viết Về Nước Mỹ 2009. Sau đây là bài viết mới của cô.
Tác giả là một cựu tù cộng sản, hiện sống ở Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, và từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông. Sau giải Đặc Biệt năm 2017, với bài viết của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan, ông được trao thêm giải Danh Dự VVNM 2018. Sau đây là bài viết mới của ông, từ Cameroon, một nước ở miền trung Phi châu.
Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20 trân trọng chào mừng thêm một người viết mới. Theo bài viết, từ 1978, Ngọc Ánh đã là tác giả những trang nhật ký của một nữ sinh viên viết từ Sài Gòn, được đăng trên bán nguyệt san Việt Nam Hải Ngoại tại San Diego. Và từ 1979 thì cả nhà người viết đi tù. Người chồng bị kết án tử hình. Cháu bé mới sinh một tuổi theo mẹ vô nhà tù. Nhưng hơn 10 năm tù đày cộng sản không làm bà gục ngã. Và rồi, tình yêu đến... Thư kèm bài, bà viết “Tôi tên thật là Trần Ngọc Ánh, hiện đang sống tại thành phố Victorville, CA. Lần đầu tiên tôi viết bài tham dự "Viết về nước Mỹ" và hy vọng sẽ có nhiều bài viết về chủ đề này gởi đến Việt Báo trong năm nay...” Khi thêm bài mới, mong tác giả bổ túc ít dòng tiểu sử và địa chỉ liên lạc.
Tháng Năm 2018, tại Việt Báo Gallery, có buổi ra mắt sách Anh ngữ "Finding My Voice—A Journey of Hope” tác giả Crystal H. Vo tức Võ Như Ý, một tác giả từng dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009. Cô sinh năm 1970 ở Đà Nẵng. Năm 15 tuổi vượt biên cùng một người anh, tới Mỹ năm 1986 và thành công dân Mỹ với tên Crystal H. Vo. Cô hiện là cư dân San Gabriel, CA. và làm việc tại Sở Xã Hội Quận Hạt. Trong những năm ngừng viết về nước My,õ cô kết hôn, thành con dâu một gia đình Mỹ và đã dành trọn thì giờ để học sống và viết bằng Anh ngữ. Sau đây là bài viết mới nhất của cô sau họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016. Với sức viết mạnh mẽ, tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, bà có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, là bài viết mới nhất, khi tác giả bay từ Arkansas về họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Và...
Chỉ với bài viết đầu tiên, tới vào tháng cuối, Tác giả đã nhận giải Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, tác giả viết “Tôi tên Tố Nguyễn, đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi mục Viết Về Nước Mỹ. Tôi rất xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ, giờ tôi xin góp câu chuyện thật của tôi...” Sau bài đầu tiên, bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây là bài viết của cô về lần đầu họp mặt Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả sinh năm 1953, tốt nghiệp Sư Phạm Sài Gòn khóa 12. Vượt biên sang Mỹ 1982, và từ đó tới nay định cư tại San Jose; Nghề nghiệp: Mechanical Designer, về hưu tuổi 65. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui về nhóm bạn trường Sư Phạm Sài Gòn, khóa cuối cùng, ra trường năm 1975, kèm lời ghi của tác giả: “Thân tặng các bạn lớp Nhất 9/Nhị 15, khóa 12 (1973-75) Sư Phạm Sài Gòn.”
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016. Với “Viên Đá Kỳ Diệu,” một trong bốn bài viết về nước Mỹ của ông, Thảo Lan đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tháng Bảy, mùa Vu Lan, xin mời đọc bài viết về Mẹ của Minh Nguyệt Graves. Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018.
Nhạc sĩ Cung Tiến