Hôm nay,  

Chúa Nhật & Góa Phụ Ở Beverly Hills

09/07/201400:00:00(Xem: 18113)

Tác giả: Trần Du Sinh
Bài số 4257-14-29657vb4062514

Với 6 bài viết, tác giả có tên trong danh sách chung kết Viết Về Nước Mỹ 2014. Bài đầu tiên, ủa Du Sinh kể về chàng “Lính Mỹ gốc Nail” có Ba là con nhà cách mạng từ Bắc vào, mẹ là một tiểu thư Sàigòn trước 1975, và ông ngoại là sỹ quan VNCH, tù nhân cộng sản, định cư tại Mỹ theo diện H.O.

Tác giả cho biết ông 37 tuổi, lớn lên khi cả nước đã thành một xứ xã hội chủ nghĩa. “Trong khi đợi bảo lãnh diện đoàn tụ gia đình, tôi có cơ may được học bổng của Liên Âu (EU) để hòan thành chương trình BA và MBA International Management.” Tác giả cho biết thêm, sau khi định cư tại Hoa Kỳ, ông là một viên chức về kỹ thuật hàng hải của Bộ Quốc Phòng Mỹ, hiện đang làm việc tại Nhật. “Chủ Nhật & Goá Phụ ở Beverly Hills” là tựa đề của hai bài riêng biệt, được đăng chung một kỳ.

* * *

I. Chúa Nhật

Đây là chuyện về ngày Chúa Nhật, theo Lớn lên dưới chế độ xã hội chủ nghĩa, tôi là một trong nhiều người mang Chứng Minh Nhân Dân có mục Tôn Giáo ghi "Không".

Có lần được hỏi có tin vào Chúa Trời hay không, tôi nói là có, nhưng tôi vẫn là người ngoại đạo. Đây là chuyện đã kể trong bài "Ơn Cho Người Ngoại Đạo."

Không hiểu nhiều về Ki-tô giáo nhưng tôi tin vào thông điệp của Ngài ở một góc cạnh nho nhỏ: Chúa Nhật là ngày dành cho Chúa và cho tâm linh của con người, đặc biệt là người có đạo.

Ngày xưa khi mới đến cư ngụ ở Quận Cam, tôi và anh trai ở trọ trong một căn phòng nhỏ gần góc ngã tư McFadden và Euclid (thành phố Santa Ana), nơi có một nhà thờ Công Giáo có rất đông người Việt đi lễ. Nhìn các cụ ăn mặc chỉnh tề, cụ ông mặc áo veston hay sơ mi tay dài bỏ thùng, đeo cà vạt. Nhiều cụ bà vận áo dài, ăn mặc rất khiêm cung và trang nhã. Đặc biệt là các em nhỏ ăn mặc rất đẹp và dễ thương, những bộ veston hay áo dài mini rất ư là Việt Nam của thời thanh bình no ấm, phảng phất nét tân tiến Phương Tây, rất gợi nhớ đến thời của quí tộc Nam Kỳ trước khi có đại họa đến từ miền Bắc với đội quân “giải phóng”.

Họ đến với Chúa trong ngày chủ nhật thanh bình, bớt đua tranh, bon chen, lợi lộc để xưng tội và xin được tha thứ lỗi lầm, và cầu nguyện cho hòa bình an lạc cho gia đình và bình yên cho quê hương. Thế là tôi thích ngày Chúa Nhật, không phải để đi Nhà Thờ, mà đi uống cà phê quanh phố Bolsa để ngắm cảnh thanh bình no ấm của đồng bào.

Đó cũng là ngày mà cái hình ảnh nhỏ bé của thị xã quê tôi hay hiện về.

Hồi xưa vì lớn lên tại Việt Nam với chữ "không" trên chứng minh nhân dân ở mục Tôn Giáo nên tôi chả để tâm đến ngày Chúa Nhật. Noel đối với tôi là ngày náo nhiệt nhất trong năm vì ai cũng chen lấn coi Thánh Lễ ở Nhà Thờ, được xem hình trang trí kiểu Phương Tây và được nghe Thánh Ca, nếu may mắn chui lọt được vào Giáo Đường.

Tuổi thơ ở xứ xã hội chủ nghĩa hình như không có chỗ cho tâm linh, mà là học kèm, học thêm, đấu tranh điểm số, xếp hạng và có cả trốn học đi chơi. Đó là chưa kể những câu chuyện vui đầy ác ý về cha đạo hay thầy chùa luôn xoay vần trong những đầu óc trẻ thơ. Khi đó tôi chỉ biết là người Công Giáo ăn thịt chó, người Phật Tử thì không, thầy chùa thì có danh từ "sư hổ mang", còn cha đạo thì bê bối tình yêu như ông cha trong "Những Con Chim Ẩn Mình Chờ Chết"....Ôi thôi toàn là những cái tiêu cực về tôn giáo trong đầu một đứa học sinh dưới mái trường xã hội chủ nghĩa, mà cái câu này nghe rất quen mỗi khi làm bài tập làm văn: "Là một học sinh dưới mái trường xã hội chủ nghĩa, em xin hứa..."

Lớn lên một chút, vào Sài Gòn học, ngày Chúa Nhật của tôi là hình ảnh kẹt xe gần Tân Định vào lúc chuông Giáo Đường vang, và dọc theo những con phố là những giáo dân xếp hàng trên vỉa hè. Có lần tôi tự hỏi: ngoài đường đông đúc ồn ào, Cha thì giảng đạo bên trong, sao họ vẫn đứng nghiêm trang trên vỉa hè. Lúc đó tôi chẳng hiểu và cũng không đào sâu, dù trong đầu vẫn còn dấu hỏi lớn.

Học sinh tôn giáo ghi rõ không mà có chút băn khoăn về tôn giáo thời đó đã là hiếm. Nhiều lúc đề cập đến vấn đề tôn giáo khi ngồi đồng cà phê, chẳng thấy đứa bạn nào hồ hởi phấn khởi tham gia bình luận, không biết vì họ không rành hay không quan tâm, hay thậm chí không muốn dính dáng đến thứ "thuốc phiện" này. (Mác nói tôn giáo là thuốc phiện)

Những đứa bạn cũ ngày xưa, nay có đứa làm chính trị, có đứa làm kinh doanh, và cũng có đứa làm nhà giáo. Dù chưa trăm năm bể xanh hóa ruộngdâu, nhưng lối mòn Mác-Lê đã hằn sâu trong đầu nhiều trí thức thời đó, để rồi một ngày nào đó bỗng nhận ra mình vô minh từ cõi vô thần, và biết đâu một mai kia có bước chân đi về Giáo Đường ngày Chủ Nhật buồn để tìm nơi cứu rỗi.

II. Goá Phụ ở Beverly Hills

Beverly Hills, một địa danh gần kinh đô điện ảnh Hollywood được ví như là thiên đường của nhà giàu, nơi xa hoa và tiện nghi nhất thế giới, một niềm cảm hứng vô biên của những ai mơ Giấc Mơ Mỹ và cũng là giấc mơ danh vọng của một nghệ sĩ ở trung tâm văn hóa điện ảnh của thế giới.

Nơi đây thỉnh thoảng có thể bắt gặp vợ chồng Beckham, hay Brad Pitt-Jolie đi dạo trong khuôn viên các khu biệt thự vừa cổ kính vừa sang trọng, có lối vào lát đá xanh cố điển hay đóa hoa cương sang trọng, và trên mảnh sân có hoa cỏ cắt tỉa gọn gàng xinh xắn là những chiếc xe Ferrari hay Bentley đủ màu sắc rực rỡ.


Nhưng Beverly Hills không chỉ có giới nghệ sĩ thành danh nổi tiếng thế giới, mà còn có cả những góa phụ với tấm lòng nhân từ. Tôi đã từng có cơ duyên gặp những người phụ nữ tuyệt vời này.

Cách đây vài năm khi còn làm việc ở Los Angeles, vào dịp cuối năm, để tưởng thưởng cho một năm cày cấy vất vả với nhiều giải thưởng, tôi được chọn để tháp tùng một bà sếp đi dự dạ tiệc tri ân ở Beverly Hills.

Thời đó, ngày làm việc của tôi bắt đầu từ 7 giờ sáng lái xe 1 tiếng rưỡi từ Quận Cam lên trung tâm Los Angeles để làm việc, chưa kể dăm ba phút ghé lại mua 1 ổ bánh mỳ và ly cà phê sữa vừa lái xe vừa gặm và nhấm nháp từng ngụm cà phê thơm phức.

Kết thúc ngày làm việc cũng là một ly cà phê sữa Việt ở Phố Tàu để quên đi gần một tiếng lái xe.

Thường thì về tới nhà thì cũng đã gần bảy giờ tối. Con số 7 dính với tôi từ đấy, từ 7 sáng đến 7 tối là ngày trọn vẹn cho công việc.

Lúc đó tôi chưa có Facebook, không rảnh viết tùy bút hay la cà tán gẫu trên mạng, mà chỉ muốn làm việc xong là về nhà. Bởi lẽ cái nhà ở Quận Cam của tôi vẫn neo đơn, cần người làm những chuyện linh tinh.

Cũng vì vậy nên chuyện nán lại trên Los Angeles đi ăn tối với người lạ là chuyện chẳng đặng đừng, dù đó là sơn hào hải vị đi chăng nữa. Nhưng buổi dạ tiệc đó tôi không thể từ chối.

Tối hôm đó tài xế chở tôi và bà sếp tới nhà hàng bít tết Lawry's Prime Rib ở gần khu Beverly Hills để đáp lễ sự giúp đỡ của những quả phụ đã tặng chúng tôi 75 000 USD hoàn tòan từ tiền túi của các cụ vì những việc làm cộng đồng của chúng tôi.

Bước vào nhà hàng Lawry's đã được đặt bàn trọn gói cho bữa tiệc, tôi chỉ thấy những cụ già, mà chỉ nhìn sơ qua đã biết là một thời sắc nước hương trời hay con nhà quyền quí vì nhìn quá sang trọng và hơi phù hoa một chút. Mấy cụ ăn mặc quá đẹp, mùa sắc hòa nhã sang trọng, nữ trang thì ôi thôi không thiếu thứ gì, nhưng cái mà tôi kính trọng nhất không phải là bên ngoài quí phái, mà là lễ nghi và phong cách ngoại giao lịch thiệp của mấy cụ ngồi chung bàn với tôi.

Tôi ngồi chung với năm cụ, dù cái bàn khá lớn nhưng chỉ có sáu chỗ ngồi, có lẽ để tiện cho các cụ đi lại, nên rất thoải mái. Cả 5 cụ đều mỗi người mỗi vẻ. Riêng cụ ngồi bên trái làm tôi để ý nhiều nhất, vì giọng nói trong trẻo, nhỏ nhẹ và nụ cười đẹp hiền như tiên. Cụ làm tôi gợi nhớ đến một tài tử gạo cội Hollywood nào đó mà tôi rất quen mặt nhưng không thể nhớ tên.

Có vẻ cụ bà này ít có cơ hội gặp người Châu Á hay sao mà cụ rất quan tâm hỏi han công việc, sức khỏe, và liên tục hỏi tôi có thích thức ăn ở đó hay không, và tôi có thích nước Mỹ không.

Tôi kể cho cụ câu chuyện 16 đô la khởi nghiệp của tôi, nghe xong cụ rơm rớm nước mắt nói:

“Chúng tôi quá may mắn, ăn uống bằng muỗng bạc, sống trong bảo bọc của an ninh (nhà biệt thự có người bảo vệ và người làm) nên chắc không hiểu được những gì anh trải qua, nhưng cũng vì vậy mà chúng tôi rất hân hạnh mời anh đến đây chung vui, sau khi nghe giới thiệu về anh.

Nghe xong câu nói này, tôi quên hẳn những người xung quanh, và chỉ nói chuyện với bà cụ này mà thôi. Tôi còn nhớ bà kể rằng, bà là con gái của một vì tướng quân đội thời Thế Chiến Thứ Hai, có chồng là đại tá hải quân đã qua đời, có một người con làm trong chánh phủ Mỹ đang ở Hoa Thịnh Đốn, và bà chỉ sống một mình ở Beverly Hills, trong căn nhà kỉ niệm của cha mẹ bà.

Bà hay làm từ thiện, nói là sẽ tặng hết tài sản của mình cho từ thiện sau khi qua đời, vì con trai duy nhất của bà cũng rất thành đạt và không muốn thừa hưởng gia tài của mẹ, mà chỉ muốn bà làm những điều bà thấy hạnh phúc với số tiền đó.

Nghe tới đây, tôi lại thấy mình sáng dạ ra hẳn. Ở đời này, những người thành đạt, sang trọng, quí phái, những người không coi trọng vật chất bằng đời sống tâm linh thì mới làm từ thiện nhiều.

Thế giới đã thấy Bill Gates và các tỉ phú Mỹ làm từ thiện, chứ đâu thấy tư bản đỏ từ xứ xã hội chủ nghĩa làm gì tốt cho xã hội, nói gì đến từ thiện. Loại tư bản đỏ này vốn từng đổi đời nhờ nhân danh vô sản, kích động đám đông u mê mà dành được quyền lực. Sau đó là các màn đấu tranh giai cấp, xóa địa chủ, đánh tư sản, rồi tham nhũng, hối lộ hay ăn cắp của công mà thành tư bản đỏ. Vì làm giàu bất lương trong khi vẫn nhân danh vô sản, nên họ chỉ lo khư khư giữ lấy tài sản chìm này và luôn lo sợ lộ nguồn gốc bất chánh của nó. chứ làm sao như các nhà giàu của Mỹ thường nghĩ đến những người kém may mắn hơn mà làm từ thiện.

Và không còn gì rõ ràng hơn khi ngồi gần tôi đây là một bà cụ nhà giàu không quen biết, nhưng bà hỏi han đến hoàn cảnh của tôi, và quanh năm suốt tháng chỉ đem tới hạnh phúc cho người khác bằng chính tài sản của mình. Cũng không chỉ có bà, mà cả mấy chục cụ bà kia cũng vậy.

Tôi không nhớ có bao nhiêu người đại diện các tổ chức phi lợi nhuận đứng lên phát biểu cám ơn các cụ. Bỗng nhiên tôi thấy mình may mắn, bao nhiêu kiến thức bị nhồi về tư bản từ ghế nhà trường xã hội chủ nghĩa bỗng được tấy sạch trơn.

Trần Du Sinh

Ý kiến bạn đọc
24/01/201504:08:15
Khách
@Quoc Huy: I did have only 16 dollars in my wallet (no bank account) when I passed the Boot Camp gate lol.
20/01/201519:15:56
Khách
Great story ENS Tran! I want to know more about your $16 story. :)
17/07/201422:11:03
Khách
Tuyện tác giả viết và so sánh rất hay! Cám ơn tác giả đã chia sẽ cùng bạn đọc!
11/07/201422:12:07
Khách
Bai viet rat hay va chi'nh xac.
10/07/201402:59:58
Khách
Bai "Goa Phu o Beverly Hills" hay qua! Xin cam on anh Sinh da viet bai nay.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,777,989
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến