Hôm nay,  

Bàn Môn Điếm Và Ám Ảnh Vĩ Tuyến 17

16/07/201400:00:00(Xem: 16831)

Tác giả: Trần Du Sinh
Bài số 4276-14-29676vb4071614

Với 6 bài viết, tác giả có tên trong danh sách chung kết Viết Về Nước Mỹ 2014. Bài đầu tiên, ủa Du Sinh kể về chàng "Lính Mỹ gốc Nail" có Ba là con nhà cách mạng từ Bắc vào, mẹ là một tiểu thư Sàigòn trước 1975, và ông ngoại là sỹ quan VNCH, tù nhân cộng sản, định cư tại Mỹ theo diện H.O.

Tác giả cho biết ông 37 tuổi, lớn lên khi cả nước đã thành xã hội chủ nghĩa. "Trong khi đợi bảo lãnh diện đoàn tụ gia đình, tôi có cơ may được học bổng của Liên Âu (EU) để hòan thành chương trình BA và MBA International Management." Tác giả cho biết thêm, sau khi định cư tại Hoa Kỳ, ông là một viên chức về kỹ thuật hàng hải của Bộ Quốc Phòng Mỹ, hiện đang làm việc tại Á Châu và vừa có dịp đặt chân tới Bàn Môn Điếm, khu phi quân sự (DMZ=Demilitarized Zone), là một điểm mốc lịch sử của bán đảo Triều Tiên từ năm 1953 đến nay..

* * *

Tác giả cho biết ông 37 tuổi, lớn lên khi cả nước đã thành một xứ xã hội chủ nghĩa. "Trong khi đợi bảo lãnh diện đoàn tụ gia đình, tôi có cơ may được học bổng của Liên Âu (EU) để hòan thành chương trình BA và MBA International Management." Tác giả cho biết thêm, sau khi định cư tại Hoa Kỳ, ông là một viên chức về kỹ thuật hàng hải của Bộ Quốc Phòng Mỹ, hiện đang làm việc tại Nhật. "Chủ Nhật & Goá Phụ ở Beverly Hills" là tựa đề của hai bài riêng biệt, được đăng chung một kỳ.

Dạo này giới trẻ trong nước có nhiều thuật ngữ khá lạ. Cách đây vài năm khi về thăm quê hương, tôi nghe cái cụm từ "hoành tráng" bị lạm dụng đến mức thượng thừa. Riêng tôi thì thấy khó chịu vô cùng khi bạn bè và người cứ lặp đi lặp lại từ hoành tráng.

Đủ mọi thứ, từ cái đám cưới, chầu nhậu cho tới mặc cái áo đẹp đẹp một chút cũng bị gọi là hoành tráng. Tôi xin họ đừng dùng chữ hoành tráng cho chầu nhậu nho nhỏ của chúng tôi, vì chữ hoành tráng dễ gợi nhớ đến cảnh "đoàn quân Việt Nam đi", "cờ in máu" hay "xay xác quân thù" trong bài Tiến Quân Ca của Văn Cao, một bài quốc ca sắt máu mà tôi từ chối gọi là quốc ca vì nó không thể hiện dân tộc tính và thông điệp nhân văn hiếu hòa của dân tộc Việt. Ngôn ngữ miền Bắc sau 1975 dễ sợ thiệt, cái gì cũng "cực", cũng "siêu", cũng "khủng" như khủng bố...

Mà báo đài toàn nghe giọng Bắc, từ âm thanh trên Tivi của các đài VTV cho tới văn phong trên các tờ báo có tên rất miền Nam như "Sài Gòn Giải Phóng", một tựa đề chắc không có dân tị nạn Việt Kiều nào muốn gọi. Miền Bắc đã bắc hóa ngôn ngữ Việt, cả miền Nam chân chất cho đếnmiền Trung thâm sâu qua thế hệ trẻ đương đại, vì chẳng chân chất hay thâm sâu chút nào với những phụ từ phụ liệu "siêu, cực, khủng".

Nhiều khi những phát thanh viên hay phóng viên báo chí dùng sai tiếng Hán Việt đến mức ngu dốt mà tuổi trẻ nghe riết thành quen nên nói như một con vẹt.

Nói vậy thôi chứ tôi không giận giới trẻ vô tri, vì hồi xưa tôi cũng vậy, hàng hóa xuất cảng thì họ dùng "xuất khẩu", mà chữ "khẩu" vốn dùng phổ biến trong tiếng Hán Việt để chỉ cái miệng, nên xuất khẩu hàng hóa hay 'xuất khẩu thành thơ' nơi bàn nhậu cũng như nhau. Sau này ra nước ngoài tôi mới biết hồi xưa miền Nam gọi là xuất cảng, dù đó là cảng biển hay cảng hàng không.

Rồi chữ "tư thục" trong giáo dục của miền Nam trước năm 1975 phải chạy một vòng mới về lại chốn cũ, phải kinh qua "ngoài công lập", "bán chính qui", và "dân lập". Khổ cho ngôn ngữ miền Bắc chịu khó đi đường vòng và khổ hơn cho dân miền Nam phải tập nói thứ ngôn ngữ thiếu chất xám này, toàn "cực kỳ" lạ và "siêu" ngu.

Riêng cái cụm từ "mơ không cần tiết kiệm" thì tôi không chống đối nhiều, vì cách nói không có tính địa phương và cũng hơi vô thưởng vô phạt, không siêu cũng không cực kỳ, và cũng không gây sốc hay bứt xúc.

Tôi chấp nhận nó dù không nói ra, và tôi cũng bắt đầu mơ không cần tiết kiệm. Tôi từng mơ được nhìn thấy thiên đàng cộng sản Bắc Triều Tiên.

Hôm nay tôi đặt chân tới Bàn Môn Điếm, khu phi quân sự (DMZ=Demilitarized Zone), là một điểm mốc lịch sử của bán đảo Triều Tiên từnăm 1953 đến nay. Nơi đây đánh dấu giai đọan thử nghiệm chủ nghĩa cộng sản nguyên bản ở Bắc Hàn và sự học hỏi dân chủ Hoa Kỳ của Nam Hàn. Và sau 61 năm, Bắc Hàn cần 200 năm mới theo kịp Nam Hàn về kinh tế và chất lượng đời sống người dân.

Thật kinh khủng cho cái chủ nghĩa này, đẩy loài người phát triển theo vectơ (vector) ngược chiều. Giấc mơ không hề tiết kiệm của tôi đã thành sự thật. Nam Hàn, quốc gia thứ 29 có bước chân tôi đi qua. Đứng bên này sông chia cắt hai miền như sông Bến Hải của Việt Nam, nhìn qua bên kia thấy Bắc Hàn sao giống miền Trung heo hút từ Đèo Cả tới Đèo Cù Mông.

Tư liệu chụp từ vệ tinh của Google ban đêm thấy bên Nam Hàn đèn điện sáng trưng từ biên giới cho hết phía Nam, còn Bắc Hàn chỉ có một nhúm sáng ở Bình Nhưỡng, nơi chỉ có cán bộ và công dân ưu tú thề trung thành với lãnh tụ mới biết thế nào là điện, là văn minh, còn lại chỉ là bóng đêm đen thẳm.

Hi vọng người dân Bắc Hàn ở những vùng tăm tối đó có đủ dầu hôi để thắp vài ngọn đèn hột vịt lộn, để trẻ em còn có ánh sáng để đọc sách, để có chút hi vọng cho tương lai của dân tộc Triều Tiên đang vùng vẫy sinh tồn ở thiên đàng.

Nghĩ tới đó mà tôi rùng mình tưởng tượng đến cảnh miền Bắc nếu vẫn còn bị Vĩ Tuyến 17 chia cắt. Chắc bây giờ miền Bắc ban đêm chỉ sáng điện được từ Hà Nội tới Nghệ An mà thôi. Nghĩ tới mà thấy hãi, thấy cực kỳ sợ...

Lại dùng từ miền Bắc nữa rồi!

Trần Du Sinh

Ý kiến bạn đọc
22/07/201418:35:26
Khách
Cám ơn tác giả TDS đã nhận thấy được những từ ngữ dốt đặc mà bọn csvn mang dùng trong văn chương VN.
18/07/201423:37:54
Khách
Chào tác giả Du Sinh,
Bài viết rất khá, so sánh và phê bình chính xác về những “thuật ngữ khá lạ” của thiên đường Cộng Sản. Tuy nhiên, đến đoạn so sánh Bắc Hàn với Việt Nam, tác giả đã có một sự so sánh quá khập khễnh khi viết “thấy Bắc Hàn sao giống miền Trung heo hút từ Đèo Cả tới Đèo Cù Mông.” Điều này chứng tỏ cho thấy tác giả không biết chút gì về địa lý Việt Nam, hoặc là khi tác giả “áo gấm về làng” đã ngủ quên trên xe máy lạnh nên không thấy. Trên thực tế, từ xưa đến giờ, miền đất từ Đèo Cả ra đến Đèo Cù Mông rất là trù phú, dọc bờ biển có nhiều tôm cá, đồng bằng thì ruộng lúa xanh tươi, hoa màu rực rỡ, có nhiều thị xã thị trấn và bây giờ thì còn có thành phố, nhà cửa nguy nga, các nơi thôn quê đều có điện, TV tủ lạnh, internet, mua bán sầm uât…sao lại gọi là "heo hút? Đem so sánh vùng đất này với Bắc Hàn lạc hậu thì thật nực cười!
17/07/201420:15:36
Khách
May mắn cho bạn là giờ bạn đã mở mắt rồi. Xin chúc mừng. Ngoài ra xin được cảm ơn bạn Du Sinh với cả tấm lòng khi bạn bỏ công sức để viết bài này: rất trung thực và đầy sự phân tích sâu sắc, dí dỏm, không kém phần chua cay.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,969,774
Trước 1975, tác giả là một nhà thơ quân đội, sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Ông đã tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên và hai lần nhân giải, 2001 và 2012. Sau đây là bài viết mới của ông.
Tác giả là một nhà báo quen biết tại Dallas, từng trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí. Ông từng nhận giải Danh dự Viết Về Nước Mỹ và vẫn tiếp tục góp thêm nhiều bài viết giá trị. Sau đây là bài mới của ông.
Tác giả tên thật Tô vĩnh Phúc, cư dân Sacramento, California, từng có văn thơ đăng trên báo chí vùng bắc Cali và các trang web. Tác phẩm mới nhất được xuất bản là thi tập "Bên Bến Sông Buồn"(2011). Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2011, với bài “Chuông Gọi Mẹ Thương.” Sau đây là bài mới của ông.
Tác giả tên thật Nhữ Đình Toán, cư dân Santa Ana, cựu sĩ quan CSQG/VNCH (Khóa 1 BTV-Học Viện CSQG), tù cải tạo gần 7 năm, định cư tại Hoa Kỳ từ 1991 theo diện HO-5. Hiện làm việc cho một hãng sản xuất phụ tùng máy bay Mỹ ở Fullerton (CA), có bài đăng trên một số báo tại quận Cam. Ông dự viết về nước Mỹ từ 2005 với tuỳ bút “Để Nhớ Về Saigon.” Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả họ Vũ, cư dân Bắc California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Giấc Mơ Thiên Đường”, truyện ngắn về một thảm cảnh gia đình Việt tị nạn.Tiếp theo, “Trường Đời: Học Làm Chồng” và “Số Đào Hoa” cho thấy tài kể chuyện duyên dáng của tác giả.Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Bài mới của tác giả kể về một cô giáo cũ.
Thanh Mai đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008. Với những bài viết về nhiều thể loại đề tài, cô là một tác giả rất được bạn đọc yêu mến. Thanh Mai cho biết cô qua Mỹ từ năm 1993, hiện là Electronic Technician của Honeywell Minnesota. Bài mới nhất của cô là một truyện ngắn về đời sống Mỹ, với đủ loại bảo hiểm và chuyện “đầu tư” cho con cái.
Tác giả sinh năm 1962, tốt nghiệp Đại Học Mỹ Thuật năm 1988 khoa Đồ Họa tại Việt Nam, từng làm công việc thiết kế sáng tạo trong ngành quảng cáo. Đến Mỹ tháng 4 năm 2000, hiện là cư dân Waxahachie, Texas, đang làm việc trong phân xưởng in của một nhà máy tại địa phương. Sau đây là bài Viết Về Nước Mỹ thứ tư của cô.
Kông Li là bút hiệu vui vẻ của Phạm Công Lý, tác giả từng nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2011. Là một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù, ông cùng gia đình đến Mỹ từ tháng 11/1994 theo diện HO, định cư tại Boston. Công việc từng làm: thông dịch cho Welfare, social worker, phụ giáo, tutor toán ở Middle School của Boston Public Schools. Bài mới nhất của ông là một du ký vui về chuyến đi Âu châu.
Tác giả là một Linh mục dòng truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago, đang ở Alice Springs, Northern Territory, lo cho thổ dân vùng sa mạc đất đỏ Úc Châu. Với nhiều bài viết giá trị, ông là tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười, 2010. Bài viết mới nhất của nhà văn linh mục là một truyện ngắn, được tác giả giới thiệu như sau:
Nhạc sĩ Cung Tiến