Hôm nay,  

Trại Hè “Shake a Leg” Và Trẻ Tự Kỷ

20/07/201400:00:00(Xem: 11227)
Tác giả: Y Châu
Bài số 4280-14-29680vb8072014

Tác giả là cư dân Miami, tiểu bang Florida, thường góp những bài viết rất ngắn có nội dung cô đọng, tinh tế. Mong Y Châu sẽ tiếp tục viết và viết đầy đủ chi tiết hơn, dài hơn.

* * *

Người bạn thân của chị tôi chuẩn bị mọi thứ cho đứa con đầu lòng ra đời. Ngày đứa bé sinh ra ở bệnh viện như là ngày hội của gia đình quyến thuộc. Đứa bé bụ bẫm, dễ thương,...nhưng gần đến thôi nôi, sinh nhật đầu tiên của bé thì mọi người phát hiện ra những triệu chứng khác thường. Bác sĩ nhi đồng, bác sĩ chuyên khoa đều nói rằng cháu bị bệnh tự kỷ "Autism" bẩm sinh.

Người bạn của chị tôi bị một cơn chấn động. Họ làm đơn thưa bác sĩ, bảo sanh viện. Vì từ lúc người mẹ mang thai đều được bác sĩ hộ sinh theo dõi cho tới ngày sinh nở. Từ cách ăn uống, dinh dưỡng, trọng lượng cho đến những lần siêu âm... nếu thai nhi có những biểu hiện bất thường thì với những kỹ thuật tân tiến, bác sĩ sẽ phát hiện dễ dàng. Họ sẽ có những lời khuyên với thai phụ, để coi họ có muốn giữ lại bào thai hay không.

Vụ kiện cáo giữa gia đình người bạn của chị tôi với bệnh viện hiện còn kéo dài, không hiểu sẽ ra sao. Nhưng thường thường, theo như tôi biêt, thì cha mẹ luôn giữ lại, mấy ai đành lòng bỏ đi giọt máu của mình!

*

Tại Hoa Kỳ, mọi gia đình nào có con bị bệnh tự kỷ, "si khờ", đều được chánh phủ trợ giúp từ chăm sóc y tế, trường học, tiền bạc... Các em bị bệnh tự kỷ còn được lo cho đi dự trại hè.

Trong các dự định của mùa hè nầy, tôi chọn "Summer Camp Shake A Leg". Trại hè nầy giúp các em bị bệnh "tự kỷ ám thị"; một mùa hè vui tươi, nóng bỏng, trên bến dưới thuyền, giữa trời nước mênh mông.

Trại hè rất đông người nên được chia ra từng nhóm nhỏ, tôi thuộc nhóm "Papers". Nhóm tôi dành riêng cho các em tiểu học ( từ 8 tuổi đến 12 tuổi). Đứng đầu là ông "Pen", nhóm trưởng; phụ tá cho ông là cô "Pencil", chúng tôi ba người là thiện nguyên viên, gọi là "Crayons", và nhiều trại sinh... đặc biệt có ba em không thể đi được phải ngồi trên xe lăn. Ông "Pen" và cô "Pencil" chỉ huy, điều động kiêm luôn thay tã, vì các em không thể tự làm được.

Ngày đầu họp lại, ông "Pen" nói rằng năm nay sức khỏe của ông không được tốt lắm, vì do một lần bị té ngã để cứu một em sắp rơi xuống biển. Ông giải bày, thật là khổ sở cho ông nếu ông không còn ở đây, vì suốt cuộc đời của ông là "sóng nước và trẻ thơ". Không phải là "Ngư ông và biển cả" tác phẩm nổi tiếng của E. Hemingway, dù ông ta từng đến nơi nầy.


Ông cũng than phiền là mọi người cho là ông ưa thưa kiện, ông nói ông chỉ muốn đem lại sự công bằng!

Về sinh hoạt của nhóm, ông nói:

- Mọi người trong nhóm đều như nhau, thứ tự. Tất cả đều là thành viên, không thể viện dẫn bất cứ lý do gì để "xé rào", dành quyền ưu tiên, kể cả ông.

Tôi đẩy một em ngồi trên xe lăn, em nói không được, chỉ nghe âm khàn khàn từ thanh quản, em thường đưa tay vào miệng như đứa trẻ còn "bú tay". Khi không vừa ý hay cần gì em phản ứng, bằng đôi chân đá tới đá lui.

Giữa trưa, nước biển trong xanh, gió nhẹ xa xa những chiếc tàu bập bềnh, lênh đênh, về đâu... thì đến lượt tôi cùng em xuống xuồng "kayak", do hai người thủy thủ cầm chiếc dầm bảng lớn, sơn phết đầy màu sắc sặc sỡ. Tôi ngồi sau lưng, hai tay nắm chặt cái áo phao em mặc, trong sự hồi hộp lo lắng! Chúng tôi quá nhỏ bé giữa trời nước bao la. Hai người thủy thủ, nhẹ nhàng tay chèo từng nhịp một, đưa chiếc xuồng lướt tới, ra khơi... Những bông nước tạt vào mặt, tôi trấn an mình: hãy bình tĩnh, đừng sợ hải, mình còn có trách nhiệm là phải bảo vệ em.

Vào mỗi ngày, từ 8 giờ sáng đến 4 giờ chiều có xe "bus" đưa và rước, hôm nay quá 10 giờ nhưng không thấy em, mọi người lo lắng thì xe "bus" tới. Ông tài xế giải thích là hôm nay kẹt xe và ông còn phải đưa thêm vài em khác nữa. Nhìn em mệt mõi và bay mùi hôi, thật là tội nghiệp... thì ra đến giờ đi vệ sinh, nhưng không nói được nên không ai giúp được gì! Ông "Pen" đùng đùng nổi giận, gọi điện thoại và kêu gia đình em cùng ông kiện hảng xe vì làm việc tắc trách.

Sau những ngày nghỉ cuối tuần dài lê thê, tôi mong sớm đến ngày thứ hai để gặp lại các em. Trong chương trình tuần nầy có thêm tiết mục đưa các em ra một hòn đảo nhỏ, cách đất liền hơn một cây số ngàn... Ở nơi đây, không khí trong lành, sóng nước rì rào, chúng tôi cùng vớt nhiều phiêu sinh vật... có cả "seaweed", mà người Nhật, người Đại Hàn ưa thích làm thực phẩm.

Sau khi ra đảo trở về, mọi người đều mệt mõi ở cầu tàu để lên bờ, thì bỗng nhiên có tiếng nói khàn khàn lạ hoắc của ai đó:

- Em muốn chị "Crayon" T.V. đẩy em.

Cả nhóm "Papers" tìm coi ai vừa nói! Thì ra em "bú tay" đã nói được. Mọi người vui mừng, riêng ông "Pen" chạy đến ôm em mà hai mắt đỏ hoe, và la thật lớn:

- Em sẽ là nhà hùng biện "Demosthenes".

Chữ De-mos-thenes vang dội nhiều lần trước khi nó hòa lẫn vào tiếng rì rào của đại dương mênh mông.

Y Châu

(theo Tường Vi)

Ý kiến bạn đọc
22/07/201417:05:53
Khách
- Khái niệm về “bệnh tự kỷ” khác với khái niệm “tự kỷ ám thị”. Tôi chưa bao giờ nghe nói đến bệnh “tự kỷ ám thị”.
- Một số bạn đọc có thể hiểu lầm rằng bệnh tự kỷ bao gồm luôn cả những trẻ em bại liệt, phải ngồi xe lăn. Hai thứ này riêng rẽ, một cái tâm thần và một cái bại liệt về thể lực; đôi khi có trẻ bất hạnh hơn thì bị cả hai. Theo sự hiểu biết hạn hẹp của tôi thì trại hè cung cấp cho trẻ em khuyết tật của cả hai loại trên.
- Nguyên nhân gây bệnh tự kỷ chưa tìm ra. Dù đó là bệnh bẩm sinh nhưng các bác sĩ không thể chẩn đóan khi còn là bào thai như hội chứng Down Synchrome được nên sự kiện được nêu ra trong bài là cha mẹ đang kiện bệnh viện thì đúng là con kiến kiện củ khoai.
- Mong tác giả và bạn đọc tìm đọc/đọc lại một bài viết xuất sắc, có giá trị cùng những lời thảo luận đặt sau bài viết, đó là bài "Vết Thương Xát Muối" của tác giả Thanh Lê. Phải mất ít nhất một tiếng đồng hồ để đọc, ngẫm và cảm nhận nội dung sâu sắc của bài viết cũng như đề tài thảo luận. Nhưng đáng giá.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,611,478
Tôi chầm chậm đậu xe vào cái chỗ quen thuộc của tôi mỗi sáng chủ nhật, đó là một mảng lề thoai thoải giữa chừng con dốc, được thêu vá bởi màu sắc hoa Vàng Anh và cỏ dại. Bên kia là một cái park rộng thênh thang với những nhánh thông xanh nếu nhìn một lần sẽ không rõ là thiên nhiên hay là tranh vẽ,
Anh đã từng ghé lại Câu Lạc Bộ, Anh nói chuyện với anh em với tất cả hào khí của người lính! Anh khẳng định: Sống là chiến đấu, là chấp nhận thử thách! Đôi khi đời không yêu ta, ta cũng phải há mồm cắn vào nó, ghì chặt nó, như xích của tank cạp lấy mặt đường, bùn lầy
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương Xưa”, kể chuyện gặp gỡ
Tôi cởi tung quân phục, xếp gọn gàng lại, đặt trên đầu giường. Tôi nhìn đôi lon trung úy lần cuối. Nhìn chiến hạm lần cuối. Nhìn những bậc thang lên đài chỉ huy, như đưa tôi lên đài danh vọng thuở nào. Nhìn những bậc thang dẫn xuống hầm tàu, dẫn xuống lòng nước - như chôn vùi tuổi tên, chôn vùi cả một cuộc đời
Đào Như là bút hiệu của   Bác sĩ Đào Trọng Thể, tác giả đã được trao tặng giải Viết Về Nước Mỹ 2005,   "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất", với các bài “Tự Khúc”, “Dấu Chân Người Lính.” Trước 1975, ông là một y sĩ tiền tuyến chuyên về phẫu thuật. Định cư tại cư dân Oak Park, IL (vùng Chicago) Hoa Kỳ, ông là chuyên gia
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương
Tác giả định cư tại Hoa Kỳ từ 1987, hiện là một bác sĩ đang hành nghề tại quận Cam . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là "Hạnh phúc rất đơn giản" kể chuyện về cách nhìn, cách nhận chân hạnh phúc của người phụ nữ Việt tại Hoa Kỳ qua ba hoàn cảnh sống khác nhau. Sau đây là bài viết thứ năm của bà.
Cường đang đọc lại cuốn sách "Quẳng Gánh Lo Đi Và Vui Sống” của dịch giả Nguyễn Hiến Lê mang từ Việt Nam qua Mỹ bỏ nằm ụ trên kệ sách mấy năm rồi mà không có thì giờ rảnh rỗi để nghiền ngẫm.   Hôm nay nhân ngày lễ, ông lấy được một tuần lễ Vacation đầu tiên sau bao năm lận đận với công việc
Nhạc sĩ Cung Tiến