Hôm nay,  

Kẻ Đào Tẩu

25/07/201400:00:00(Xem: 15883)

Tác giả: Long Châu
Bài số 4285-14-29685vb6072514

Tác giả tên thật Phan Kỳ Long, vượt biển sang Mỹ năm 1990, hiện sống và làm công việc của một kỹ sư điện toán tại tiểu bang Oregon. Với bút hiệu mới là Long Châu, ông từng nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2006. Bài viết gần đây nhất của ông là “Liễn Buồn Nha Trang” từ 2009. Sau mấy năm vắng tin, bài mới của Long Châu là một chuyện tuy ngắn nhưng cách kể linh hoạt, sống động. Mong ông tiếp tục viết.

* * *

Trưa nay, đang đi công chuyện, tình cờ chạy xe ngang nhà, nhớ quên ít đồ, ghé về, chợt thấy chiếc xe bà cô 80 tuổi đậu trước garage, một chiếc xe Mỹ đậu sát ngay sau. Em Mỹ vừa thấy tui xuống xe, liền xông tới, vẻ mặt bực bội.

- Bà này là ai của mày?

- Ơ, cô của vợ tao, có gì không?

- Bà này ở đây?

- Không, ở chỗ khác, sao có chuyện gì?

- Bả tông hai chiếc xe, rồi cố tình chạy trốn, người bị đụng đã gọi 911, cảnh sát sẽ đến đây ngay bây giờ, tao là người làm chứng, chạy theo bả, để bả không trốn được.

Tui hết hồn.

- Cái gì? Chắc có sự hiểu lầm. Tui cố gắng giải thích.

Quay ra hỏi bà cô:

- Tại sao cô đụng người ta, lại bỏ chạy, tụi cảnh sát sẽ bắt mình vì tội "hit and run" đó. Thôi, cô vào nhà nghỉ đi, để con tìm cách giải quyết.

- Đâu có, cô đâu có đụng ai, thôi cô vô nhà, chóng mặt quá.

Tui nhìn xe bà cô, thấy xe bị đụng bể nát đèn, bung nắp hood phía bên trái, lẩm bẩm "trời ạ, đụng cỡ này, mà bà cô nói không có đụng ai"

Cùng lúc đó, ba chàng cảnh sát, mặt đằng đằng sát khí, ập đến. Một chàng móc cái còng số 8 ra.

- Yêu cầu dẫn người đụng xe chạy trốn ra. She is under arrest....

Tui cố gắng giải thích:

- Bà cô tao già rồi, mắt kém, lỡ đụng xe, chắc bả sợ, chứ không cố ý chạy trốn đâu.

Chàng cảnh sát trẻ cao cỡ 6.2f, lừ lừ bước đến trước mặt tui, gằn giọng.

- Đừng nói nhiều, yêu cầu dẫn người đụng xe ra.

Thấy bà cô đang ngồi run lập cập trong nhà, tội nghiệp quá, trời thì đang mưa, tui vòng trở ra, nói với tụi cảnh sát.

- Mày có thể vô trong nhà, gặp bà cô tao được không?

Chàng cảnh sát thứ 2 lớn tiếng, vừa mở bao, móc súng ra.

- Không được, yêu cầu người đó bước ra đây ngay lập tức (chắc hắn sợ vô nhà, bị bà già tấn công!)

Tui hoảng hồn chạy vội vô nhà, dìu bà già, đang run lẫy bẫy, lụm khụm đi ra, cố ý cho tụi cảnh sát thấy, bà già không có gì đe dọa tụi nó.

Chàng cảnh sát thứ ba trờ đến, có vẻ là người chỉ huy hai anh cảnh sát trẻ. Hắn chợt nhìn tui đăm đăm.

- Hình như tao gặp mày ở đâu rồi?

Tui cũng thấy hắn quen quen, trong tình hình dầu sôi lửa bỏng, rất muốn "thấy người sang bắt quàng làm họ" để giải cứu bà cô, nhưng kẹt nỗi, không nhớ ra gặp hắn ở đâu.

Hắn hỏi.

- Mày có làm cho một salon tên Poshe nằm trên đường Cornelius Pass?

Mừng quá, tui nói nhanh.

- Dạ đúng rồi, mày đến đó cắt tóc?

Chàng cảnh sát chỉ huy, cười to.

- À, tao nhớ ra rồi, mày và tao có lần nói chuyện, lúc tao đang chờ cắt tóc, mày là chồng Lily, Lily là người cắt tóc cho tao hơn mười năm nay.

Lúc đó tui mới nhận ra đó là Ken, bình thường Ken vào tiệm, mặc quần áo thường, nay mặc đồ cảnh sát, nên nhìn không ra.

Thế là xong, hắn quay sang nói hai chàng cảnh sát.

- Tao quen thằng này, let me handle the case.

Ken nói với tui.

- Bà cô mày may mắn lắm đó, tụi nó định bắt bả, tịch thu bằng lái luôn, thôi, mày dặn bả lái xe cẩn thận. Tụi tao để tùy gia đình quyết định, vấn đề có cho bả tiếp tục lái xe nữa hay không. Rồi hắn đưa tui incident report, để báo cáo cho bảo hiểm xe của bà cô, bồi thường cho hai chiếc xe kia. Ken hỏi thêm:

- Bà cô mày có số phone để liên lạc?

Tui quay sang hỏi bà cô, tội nghiệp bà già vẫn chưa hết hoàn hồn.

- Có có, 503-....

Hú hồn cho bà cô, trời mưa to, tui hỏi bà cô chạy đi đâu giờ này, quờ quạng quất hạ gục luôn hai chiếc xe Mỹ.

- Cô đi kiếm nhà thờ mới, trời mưa lớn quá...

Con chiên gắng đi tìm nhà Chúa gặp nạn tai, chắc Chúa thương, sui khiến cho người cảnh sát tên Ken xuất hiện cứu giúp cho chăng? Tôi nghĩ thầm, buổi trưa nay, nếu không ghé về nhà bất ngờ và không gặp người cảnh sát tên Ken, bà cô chắc phải ngủ ở khách sạn nhà nước tối nay, chờ thằng con trai bão lãnh ra sáng mai!

Nhóm cảnh sát vừa lên xe rời khỏi nhà, bà cô chợt hốt hoảng thều thào.

- Chết rồi con ơi, run quá, cô cho cảnh sát số phone sai rồi, area code của cô là 971 chứ không phải 503!

Trời ạ, kẻ đào tẩu, nay thêm cái tội lừa gạt nhân viên công lực nữa.

Long Châu

Ý kiến bạn đọc
29/07/201400:01:01
Khách
Cảm ơn các bạn đã cho ý kiến, đây là câu chuyện thật 100% mới xảy ra tuần trước, còn thiếu 1 chi tiết may mắn cho nhân vật chính, viên cảnh sát tên Ken còn tha cho bà cô một cái ticket cũng khá $$$, chỉ vì là khách quen của bà xã.
28/07/201414:26:21
Khách
Thank you for giving you a very lovely family story. Even MC NN Ngan would have admired your sense of humor.
28/07/201403:45:08
Khách
Sự sợ hãi là nguyên nhân gây phạm tội! (Dù là tín đồ). Cám ơn Long Châu đã ghi lại một trạng thái thật về tâm lý nhân vật. Dù câu chuyện có thể là hư cấu.
Hồng Đức.
25/07/201415:54:17
Khách
Đúng là già lão thì lẩm cẩm..tai điếc mắt mờ, đấu óc lãng đãng, anh Châu nhỉ? Sống lâu thì phải chịu vậy thôi. Chết trẻ thì được tai mắt trí óc nhạy bén. Luật bù trừ. Đâu có gì là perfect ở cõi đời này.
25/07/201415:11:42
Khách
Truyện hay và vui quá! Xin cảm ơn tác giả Long Châu.
Mímoa Phương Vinh
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,328,958
Tác giả tên thật: Nông Phiên; Sinh năm 1965 tại Sài gòn. Giáo viên Sư phạm Kỹ Thuật. Công việc hiện tại: Electro-mechanic Technician. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Phi Yên là một tự sự vui vẻ, linh hoạt về công việc lưu trữ ngũ cốc tại Mỹ, lần đầu được đề cập bởi người gốc Việt. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.
Tác giả là một cựu du học sinh Nhựt Bổn, từng nhập Nhựt tịch, và có tên Nhựt là Yasushi Takasaki. Trước 30 Tháng Tư 1975, ông là chuyên viên Văn phòng Thống Đốc Ngân Hàng Quốc Gia VNCH, hiện cùng gia đình tái định cư tại Vancouver, Canada, từng làm Telemarketer của 4 Hảng Điện thoại (2 Mỹ, 2 Canada).
Tác giả tên thật là Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. 1, hiện làm việc tại học khu Ocean View. Ông đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ, bài nào cũng cho thấy tấm lòng, tình đồng đội và sự lạc quan, yêu đời. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả cho biết ông đã tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên với một số bài viết về đề tài Du Lịch Nước Mỹ hoặc Trại Hè. Sau hơn 10 năm, ông trở lại với giải VVNM, với bút hiệu mới là Phạm Thái. Sau đây là bài viết thứ tư của ông trong năm.
Tác giả sinh tháng 10/1939. Hiện là cư dân Houston, Texas.Trước 1975, là sĩ quan QLVNCH. Bị băt tù binh ngày 16/04/1975 tại mặt trận Phan-rang. Ra tù 1984.Vượt biên 1986. Bị băt giam ở nông trường dừa 30/04, tỉnh Trà-vinh.
Bốn chữ QPQH trong tựa đề là viết tắt của “Quang Phục Quê Hương”, từng được nhiềungười Việt hải ngoại nhắc đến. Bài viết của Christin Nguyễn lần này là một truyện giả tưởng dựa trên ước mơ ấy. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.
Giải thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ bắt đầu năm Canh Thìn 2000. Ngay năm đầu, có tác giả Nguyễn Văn ở Chicago tham dự với bài “Dưới Mái Trường Senn.”
Trở về cuộc sống thường nhật sau 3 ngày đến Washington D.C. hòa vào dòng người vào Tòa Bạch Ốc và Quốc Hội Hoa Kỳ để đưa thỉnh nguyện thư đòi hỏi Nhân Quyền cho Việt Nam, trong lòng tôi hòa lẫn nhiều cảm xúc.
Tác giả là cư dân Vancouver. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Bóng Quê Hương,” viết về mảnh vườn rau Việt trong căn nhà ở mướn, đậm đà. Bài viết thứ hai của tác giả là những kỷ niệm vui về nơi làm việc đầu tiên trên đất Mỹ tại Valassis, Colorado.
Ly dị vợ rồi, ở một mình ên chịu sao thấu, đàn ông tuổi nào cũng cần phải được nâng khăn sửa túi. Lại có người hù dọa, già mà sống đơn độc, tuổi thọ sẽ teo lại ngắn ngủn.
Nhạc sĩ Cung Tiến