Hôm nay,  

Nói, Trước Khi Quá Muộn

05/08/201400:00:00(Xem: 13306)

Tác giả: Tôn Nữ Thu Dung
Bài số 4293-14-29693vb3080514

Tác giả là cư dân San Dimas, California. Trước tháng Tư 1975, tại Sài Gòn, cô từng cộng tác với tần báo Tuổi Ngọc và là một trong những cây bút học trò được bạn đọc yêu mến. Với bài “Chuyện Cổ Tích Không Phải Cho Bé Thơ”, tác giả đã nhận Giải Đặc Biệt, Viết Về Nước Mỹ 2013. Sau đây là bài viết mới nhất.

* * *

1

Em không nói gì, mắt em khép kín, nhưng tôi biết em đang nhìn tôi, tôi gỡ một cọng tóc vướng trên môi em, em hơi nhếch môi, cười, môi hồng hồng và mệt mõi.

- Đó là tình yêu, Nhóc.

Hàng mi em lay động, dễ thương lạ lùng như một cánh chim chấp chới tập bay… Tôi vẽ lên má em một trái tim, một đôi môi bằng thỏi son màu nâu nhạt. Em ôm tôi với đôi tay gầy mảnh khảnh, nụ hôn của em dành cho tôi cũng hệt như nụ hôn của một bé con… ấm áp, dịu dàng và tin tưởng.

- Em giống hệt Hải Duy.

- Bọn em rất thân nhau, em thích cái mùi của anh nơi bạn ấy.

Em hít hà vào ngực tôi, cổ tôi… như một con chó con đi lạc vừa được về nhà. Tôi chứng kiến tình bạn của Hải Duy và em trong suốt nhiều năm dài thơ dại.

Tôi đã thấy Hải Duy và em choàng vai nhau trên con dốc đến giảng đường với những áo thun rộng thùng thình, Quần Jeans bạc phếch đặc trưng của dân Mỹ Thuật…hai đứa như hai bức tranh sinh động, rực rỡ và tươi trẻ của mùa hè.

Tôi đã thấy Hải Duy và em mặc hai chiếc áo khoác da đỏ giống hệt nhau lang thang trên rừng đồi sau nhà ngắm nhìn lũ thú hoang ngơ ngác bên bờ suối trong những ngày đông muộn.

Tôi đã thấy Hải Duy và em ngồi trong xe, duỗi dài trên ghế, mỗi đứa một đầu Headphone, mắt lim dim nghe nhạc giờ này qua giờ khác mà tuyết thì đang rơi trắng xóa cả đường về.

Hải Duy nói với tôi:

- Bạn ấy yêu ba.

- Có sao đâu con. rất nhiều cô bé yêu ba qua những bài thơ ba đăng báo.

- Ba không hiểu rồi. Bạn ấy không hề là một - trong- nhiều –cô-bé… vì, có thể bạn ấy làm thơ còn hay hơn ba nữa.

Tôi cười, mẹ Hải Duy bỏ đi từ rất lâu, hai cha con đã trở thành hai người bạn từ khi nào tôi chẳng còn nhớ nỗi… nhưng thật sự rất hiểu lòng nhau và dễ dàng nói với nhau những điều khó nói nhất.

- Ba tưởng bạn ấy và con là một cặp rất đẹp đôi… Ở trường, ai cũng nói với ba như vậy

Hải Duy nheo mắt:

- Bạn ấy vẫn thường xuyên lập đi lập lại: mình tưởng mình yêu cậu, nhưng thật sự mình yêu ba cậu … Ba đừng làm tổn thương bạn ấy, ba nhé!

Tôi đã nghĩ chỉ là một trò đùa cợt trẻ con.

2.

Tôi không thích tình yêu, tôi không thích yêu những cậu con trai bằng tuổi… Riêng Hải Duy là đứa bạn trai tôi gắn bó yêu thương nhất vì mẹ nó bỏ đi từ lúc nó mới 12 tuổi. Mười mấy năm thân thiết với nhau đủ để tôi biết rằng Hải Duy là một con người cô độc, nó không yêu ai, không thích ai, không quan tâm tới ai ngoài ba nó, tôi và những bức tranh…

Tôi hỏi:

- Ba cậu không định lấy vợ khác sao ?Ông ấy tài hoa và từng trãi đến thế.

Hải Duy nhún vai:

- Tình nhân của ông ấy xếp hàng dọc chắc cũng dài tới vài cây số.

- Mình không muốn nói đám tình nhân của ông ấy, mình muốn biết ông ấy đã quan tâm hay gắn bó với ai một cách đặc biệt không ?

Hải Duy gõ gõ ngón tay vào thái dương, suy nghĩ:

- Có lẽ không, hoặc chưa …

Rồi nó nhìn tôi bằng đôi mắt của một con chim ưng săn mồi:

- Sao tự nhiên bạn lại hỏi vậy ?

Tôi khẳng định:

- Tôi yêu ba cậu.

Hải Duy cười ngặt nghẽo:

- Nhóc con điên khùng, bạn còn nhỏ hơn tôi vài tuổi.

- Có sao đâu!

- Bạn yêu tôi có lẽ tốt hơn.

- Ai cũng đều nghĩ vậy, nhưng tiếc là bọn mình không yêu nhau được vì mình giống nhau từ bản chất: Coi thường tình yêu …

- Ngớ ngẩn, ai coi thường tình yêu người đó đời đời sẽ bị đọa đày trong địa ngục.

Không biết Hải Duy nhận ra điều gì trong mắt tôi mà nó dang tay ôm tôi thương xót và không ngừng lập đi lập lại:

- Nhóc con điên, nhóc con điên…

3.

Tôi đang lên chương trình hành động, không cần nhờ Hải Duy trợ giúp, mặc dù nếu tôi nhờ thì Hải Duy vẫn nhắm mắt mà giúp tôi kể cả những điều phi lý nhất. Và tôi cũng vậy, sẵn lòng cùng Hải Duy chia sẻ mọi buồn đau… như ngày xưa, Khi mẹ Hải Duy bỏ đi, đêm đầu tiên vắng mẹ, Hải Duy chạy đến nhà tôi… hai đứa lấy một chai Chivas trong tủ rượu ra đối ẩm trong đêm chập choạng vì nghe nói rượu phá thành sầu… Nhưng thành sầu muôn đời không phá nỗi…Say, hai đứa ngủ vùi ngoài hiên lạnh khi cố ra vốc những nắm tuyết trắng để là dịu mát cổ họng đang cháy bỏng để rồi cùng đi cấp cứu… và di chứng tổn thương phổi đã không bao giờ dứt trong suốt quãng đời còn lại.

4.

Tôi đam mê tạc tượng sau khi hết hứng thú viết những bài thơ tình từng làm mưa gió… Tôi cần một người phụ tá có chút kiến thức về điêu khắc …

Hải Duy nói:

- Để con gọi bạn ấy, bạn ấy có đến 10 hoa tay trên 10 đầu ngón, ba sẽ hài lòng.

Em đến VƯỜN ĐÁ TẢNG của tôi, như con bướm vàng nhởn nhơ trong nắng, ngây thơ, trong trẻo và tài hoa… Nhiều khách hàng, bạn hữu yêu thích, hỏi thăm, Tôi trả lời:

- Bạn của con trai tôi.

Thật vậy, em và Hải Duy là một đôi tri kỷ… Khi tôi hỏi về một ý tưởng hai đứa đều chung một quan điểm, chung một câu trả lời, dù Hải Duy đang lang thang trong một thành phố xa lắc xa lơ nào đó và em thì đang ngồi cạnh tôi ở Studio trong VƯỜN ĐÁ TẢNG.

5.

Không ai biết điều ấy có ý nghĩa đối với tôi như thế nào đâu!

Tôi phác họa một nàng Vệ Nữ cổ điển với mớ tóc dài che kín ngực…

Tôi phác họa một nàng Tiên Cá bị đọa đày ở trần gian khi mất đi tiếng hát…

Tôi phác họa một chân dung, một chân dung mà tôi không muốn nói đó là ai …

Sao những phác thảo người của anh đơn giản và tài hoa quá mà qua tay tôi thì thê thảm từ hình thức đến nội dung dù tôi hết sức chuyên tâm ngày đêm học hỏi…

Đến một ngày, anh cầm tác phẩm đầu tay của tôi lên, ngắm nghía, xoay ngang rồi xoay dọc… anh hỏi:

- Cái gì thế này, Nhóc ?

Tôi cáu kỉnh:

- Nothing.

- Nó phải mang một chủ đề, một cái tên chứ!

Tôi bực mình giằng lại, Hải Duy trước khi khoác ba lô lên đường đi Seattle đã dặn: Cố lên Nhóc, Hãy nói điều mình muốn trước khi quá muộn.

Tôi nhìn vào mắt anh, thật lâu, thật buồn, thật đắn đo và ngập tràn tuyệt vọng vì nghĩ rằng mình không thể …Tôi nghẹn ngào thầm thì:

- Vâng, nó cũng có một cái tên … một cái tên…

Anh quẹt một ngón tay còn dính đầy thạch cao vào má tôi, khuyến khích:

- Nói đi, Nhóc, nói đi …

- Vâng, nó tên là EM YÊU ANH.

Tôi thấy ngón tay anh run run trên mặt mình, tôi lập lại, rõ ràng từng tiếng một:

- EM YÊU ANH … Đó là tên của nó.

Anh dịu dàng:

- Nhóc, một lời đã lỡ nói rồi sao có thể chối là không?

Tôn Nữ Thu Dung

Ý kiến bạn đọc
06/08/201413:08:09
Khách
Có ai đọc chuyện đời của nhà điệu khắc Rodin chưa ? nghệ sĩ ấy mà . Lãng mạn mới là nghệ sĩ . Mà nghệ sĩ là nửa thánh nhân . Yêu người già , người trẻ , yêu nhiều người một lúc , yêu bao mối tình mà mối tình nào cũng yêu sôi nổi , đậm thiết tha như nhau.
Còn chúng ta thường nhân , chỉ yêu một lần . Nếu có các lần sau sẽ kém thắm hơn lần trước . Hổng biết triết lý cùn , suy bụng ta ra bụng người có đúng không ?
06/08/201403:22:40
Khách
Chồbg già vơ trẻ đi với nhau không xưmg. Toi co nguoi BA con ham Tien lay Ong Chong Gia ngắt. Đi đâu cũng cảm thấy nguọng ngùng :-( cô gái trong truỵen này lãng mạn quá!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,197,727
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là tác giả đã nhận giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005. Bài viết mới của ông là một hồi ức dễ thương về đảo tị nạn Galang 2, với lời ghi “để nhớ hai người bạn đã đưa tôi đến Galang, Hải quân Trung uý Đạt và Hoa.
Tác giả họ Vũ, hiện là cư dân California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Giấc Mơ Thiên Đường”, truyện ngắn về một thảm cảnh gia đình Việt tị nạn. Bài thứ hai , “Trường Đời: Học Làm Chồng” là một truyện về ông gia trưởng gốc Việt học phép làm chồng từ ông Mỹ hàng xóm. Đây là một truyện vui nhanh chóng đạt số lượng người đọc đáng nể. Bài mới sau đây, tiếp tục cho thấy tài kể chuyện duyên dáng của tác giả. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ hiện phổ biến bài viết của năm 2013. Mong Tuyết Phong sẽ tiếp tục viết.
Tác giả tên thật Hùng Túy Trước, tuổi Giáp Ngọ, cư trú tại Austin, Texas, đã góp nhiều bài Viết Về Nước Mỹ đặc biệt. Giải thưởng Việt Báo năm thứ ba, cùng lúc với giải danh dự, Chúc Chân còn nhận thêm giải "Writing on America" cho bài viết bằng Anh ngữ. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
Tác giả đã góp nhiều bài viết với kiểu “viết như nói” và nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2005. Cô tên thật là Trần Thị Ngọc Trâm, sinh năm 1965 tại Saigon, thứ nữ một gia đình H.O. Công việc đang làm: nhân viên xã hội tại Salem Oregon. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả tự sơ lược tiểu sử: Trước năm 75, còn đi học, chỉ viết cho các báo thiếu nhi, học trò. Qua Mỹ từ 1990. Hiện ngụ tại Myrtle Beach, SC. Hải Âu tham dự viết về nước Mỹ từ 2010, bài đầu tiên: Mẹ Chồng, cho thấy tác giả có bút pháp đặc biệt, khi kể về hồn thiêng yêu thương của bà mẹ chồng. Bài thứ hai, Một Mảnh Đời Tị Nạn, kể về những ngày đầu mới tới nuớc Mỹ. Bài thứ ba: “Tôi Là Đốc Tờ Nail”. Sau đây là bài viết mới nhất.
Đây là bài Viết Về Nước Mỹ thứ năm của Lê Thị, trong số 7 bài tác giả đã liên tiếp gửi về cho toà báo. Trong số này, có 4 bài viết về đề tài đồng tính. Lê Thị -cư dân Chicago, 35 tuổi- với tài viết và sức viết mạnh mẽ khác thường, hiện là tác giả dẫn đầu số lượng người đọc Viết Về Nước Mỹ trong hơn hai tháng qua.
Tác giả là một huynh trưởng viết về nước Mỹ, thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết, vừa phải báo “tạm rút” năm nay. Điện thư của ông ngày 25 tháng 6, nguyên văn như sau:
Tác giả đã góp nhiều bài viết giá trị cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biên đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA.
"Hồi Ức Tháng Tư của Long Mỹ" là bài viết của Paul LongMy Choate, Đại Tá Hải Quân, một cấp chỉ huy trên Hàng Không Mẫu Hạm nguyên tử lớn nhất của Hoa Kỳ USS CARL VINSON (CVN-70). Đây là con tầu đã tung ra các đợt tấn công đầu tiên trên không ở Afghanistan sau biến cố 9/11 và cũng chính nó đem thi hài Osama Bin Laden thủy táng trên biển. Tháng Tư 2012, cũng con tầu này đã tiến vào Thái Bình Dương, thăm Úc, đánh dấu việc Hoa Kỳ chuyển trọng tâm chiến lược sang Á Châu.
Họp mặt ra mắt sách và phát giải thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12 sẽ được tổ chức tại Little Saigon vào chiều Chủ Nhật 12, Tháng Tám 2012.
Nhạc sĩ Cung Tiến