Hôm nay,  

Nói, Trước Khi Quá Muộn

05/08/201400:00:00(Xem: 13682)

Tác giả: Tôn Nữ Thu Dung
Bài số 4293-14-29693vb3080514

Tác giả là cư dân San Dimas, California. Trước tháng Tư 1975, tại Sài Gòn, cô từng cộng tác với tần báo Tuổi Ngọc và là một trong những cây bút học trò được bạn đọc yêu mến. Với bài “Chuyện Cổ Tích Không Phải Cho Bé Thơ”, tác giả đã nhận Giải Đặc Biệt, Viết Về Nước Mỹ 2013. Sau đây là bài viết mới nhất.

* * *

1

Em không nói gì, mắt em khép kín, nhưng tôi biết em đang nhìn tôi, tôi gỡ một cọng tóc vướng trên môi em, em hơi nhếch môi, cười, môi hồng hồng và mệt mõi.

- Đó là tình yêu, Nhóc.

Hàng mi em lay động, dễ thương lạ lùng như một cánh chim chấp chới tập bay… Tôi vẽ lên má em một trái tim, một đôi môi bằng thỏi son màu nâu nhạt. Em ôm tôi với đôi tay gầy mảnh khảnh, nụ hôn của em dành cho tôi cũng hệt như nụ hôn của một bé con… ấm áp, dịu dàng và tin tưởng.

- Em giống hệt Hải Duy.

- Bọn em rất thân nhau, em thích cái mùi của anh nơi bạn ấy.

Em hít hà vào ngực tôi, cổ tôi… như một con chó con đi lạc vừa được về nhà. Tôi chứng kiến tình bạn của Hải Duy và em trong suốt nhiều năm dài thơ dại.

Tôi đã thấy Hải Duy và em choàng vai nhau trên con dốc đến giảng đường với những áo thun rộng thùng thình, Quần Jeans bạc phếch đặc trưng của dân Mỹ Thuật…hai đứa như hai bức tranh sinh động, rực rỡ và tươi trẻ của mùa hè.

Tôi đã thấy Hải Duy và em mặc hai chiếc áo khoác da đỏ giống hệt nhau lang thang trên rừng đồi sau nhà ngắm nhìn lũ thú hoang ngơ ngác bên bờ suối trong những ngày đông muộn.

Tôi đã thấy Hải Duy và em ngồi trong xe, duỗi dài trên ghế, mỗi đứa một đầu Headphone, mắt lim dim nghe nhạc giờ này qua giờ khác mà tuyết thì đang rơi trắng xóa cả đường về.

Hải Duy nói với tôi:

- Bạn ấy yêu ba.

- Có sao đâu con. rất nhiều cô bé yêu ba qua những bài thơ ba đăng báo.

- Ba không hiểu rồi. Bạn ấy không hề là một - trong- nhiều –cô-bé… vì, có thể bạn ấy làm thơ còn hay hơn ba nữa.

Tôi cười, mẹ Hải Duy bỏ đi từ rất lâu, hai cha con đã trở thành hai người bạn từ khi nào tôi chẳng còn nhớ nỗi… nhưng thật sự rất hiểu lòng nhau và dễ dàng nói với nhau những điều khó nói nhất.

- Ba tưởng bạn ấy và con là một cặp rất đẹp đôi… Ở trường, ai cũng nói với ba như vậy

Hải Duy nheo mắt:

- Bạn ấy vẫn thường xuyên lập đi lập lại: mình tưởng mình yêu cậu, nhưng thật sự mình yêu ba cậu … Ba đừng làm tổn thương bạn ấy, ba nhé!

Tôi đã nghĩ chỉ là một trò đùa cợt trẻ con.

2.

Tôi không thích tình yêu, tôi không thích yêu những cậu con trai bằng tuổi… Riêng Hải Duy là đứa bạn trai tôi gắn bó yêu thương nhất vì mẹ nó bỏ đi từ lúc nó mới 12 tuổi. Mười mấy năm thân thiết với nhau đủ để tôi biết rằng Hải Duy là một con người cô độc, nó không yêu ai, không thích ai, không quan tâm tới ai ngoài ba nó, tôi và những bức tranh…

Tôi hỏi:

- Ba cậu không định lấy vợ khác sao ?Ông ấy tài hoa và từng trãi đến thế.

Hải Duy nhún vai:

- Tình nhân của ông ấy xếp hàng dọc chắc cũng dài tới vài cây số.

- Mình không muốn nói đám tình nhân của ông ấy, mình muốn biết ông ấy đã quan tâm hay gắn bó với ai một cách đặc biệt không ?

Hải Duy gõ gõ ngón tay vào thái dương, suy nghĩ:

- Có lẽ không, hoặc chưa …

Rồi nó nhìn tôi bằng đôi mắt của một con chim ưng săn mồi:

- Sao tự nhiên bạn lại hỏi vậy ?

Tôi khẳng định:

- Tôi yêu ba cậu.

Hải Duy cười ngặt nghẽo:

- Nhóc con điên khùng, bạn còn nhỏ hơn tôi vài tuổi.

- Có sao đâu!

- Bạn yêu tôi có lẽ tốt hơn.

- Ai cũng đều nghĩ vậy, nhưng tiếc là bọn mình không yêu nhau được vì mình giống nhau từ bản chất: Coi thường tình yêu …

- Ngớ ngẩn, ai coi thường tình yêu người đó đời đời sẽ bị đọa đày trong địa ngục.

Không biết Hải Duy nhận ra điều gì trong mắt tôi mà nó dang tay ôm tôi thương xót và không ngừng lập đi lập lại:

- Nhóc con điên, nhóc con điên…

3.

Tôi đang lên chương trình hành động, không cần nhờ Hải Duy trợ giúp, mặc dù nếu tôi nhờ thì Hải Duy vẫn nhắm mắt mà giúp tôi kể cả những điều phi lý nhất. Và tôi cũng vậy, sẵn lòng cùng Hải Duy chia sẻ mọi buồn đau… như ngày xưa, Khi mẹ Hải Duy bỏ đi, đêm đầu tiên vắng mẹ, Hải Duy chạy đến nhà tôi… hai đứa lấy một chai Chivas trong tủ rượu ra đối ẩm trong đêm chập choạng vì nghe nói rượu phá thành sầu… Nhưng thành sầu muôn đời không phá nỗi…Say, hai đứa ngủ vùi ngoài hiên lạnh khi cố ra vốc những nắm tuyết trắng để là dịu mát cổ họng đang cháy bỏng để rồi cùng đi cấp cứu… và di chứng tổn thương phổi đã không bao giờ dứt trong suốt quãng đời còn lại.

4.

Tôi đam mê tạc tượng sau khi hết hứng thú viết những bài thơ tình từng làm mưa gió… Tôi cần một người phụ tá có chút kiến thức về điêu khắc …

Hải Duy nói:

- Để con gọi bạn ấy, bạn ấy có đến 10 hoa tay trên 10 đầu ngón, ba sẽ hài lòng.

Em đến VƯỜN ĐÁ TẢNG của tôi, như con bướm vàng nhởn nhơ trong nắng, ngây thơ, trong trẻo và tài hoa… Nhiều khách hàng, bạn hữu yêu thích, hỏi thăm, Tôi trả lời:

- Bạn của con trai tôi.

Thật vậy, em và Hải Duy là một đôi tri kỷ… Khi tôi hỏi về một ý tưởng hai đứa đều chung một quan điểm, chung một câu trả lời, dù Hải Duy đang lang thang trong một thành phố xa lắc xa lơ nào đó và em thì đang ngồi cạnh tôi ở Studio trong VƯỜN ĐÁ TẢNG.

5.

Không ai biết điều ấy có ý nghĩa đối với tôi như thế nào đâu!

Tôi phác họa một nàng Vệ Nữ cổ điển với mớ tóc dài che kín ngực…

Tôi phác họa một nàng Tiên Cá bị đọa đày ở trần gian khi mất đi tiếng hát…

Tôi phác họa một chân dung, một chân dung mà tôi không muốn nói đó là ai …

Sao những phác thảo người của anh đơn giản và tài hoa quá mà qua tay tôi thì thê thảm từ hình thức đến nội dung dù tôi hết sức chuyên tâm ngày đêm học hỏi…

Đến một ngày, anh cầm tác phẩm đầu tay của tôi lên, ngắm nghía, xoay ngang rồi xoay dọc… anh hỏi:

- Cái gì thế này, Nhóc ?

Tôi cáu kỉnh:

- Nothing.

- Nó phải mang một chủ đề, một cái tên chứ!

Tôi bực mình giằng lại, Hải Duy trước khi khoác ba lô lên đường đi Seattle đã dặn: Cố lên Nhóc, Hãy nói điều mình muốn trước khi quá muộn.

Tôi nhìn vào mắt anh, thật lâu, thật buồn, thật đắn đo và ngập tràn tuyệt vọng vì nghĩ rằng mình không thể …Tôi nghẹn ngào thầm thì:

- Vâng, nó cũng có một cái tên … một cái tên…

Anh quẹt một ngón tay còn dính đầy thạch cao vào má tôi, khuyến khích:

- Nói đi, Nhóc, nói đi …

- Vâng, nó tên là EM YÊU ANH.

Tôi thấy ngón tay anh run run trên mặt mình, tôi lập lại, rõ ràng từng tiếng một:

- EM YÊU ANH … Đó là tên của nó.

Anh dịu dàng:

- Nhóc, một lời đã lỡ nói rồi sao có thể chối là không?

Tôn Nữ Thu Dung

Ý kiến bạn đọc
06/08/201413:08:09
Khách
Có ai đọc chuyện đời của nhà điệu khắc Rodin chưa ? nghệ sĩ ấy mà . Lãng mạn mới là nghệ sĩ . Mà nghệ sĩ là nửa thánh nhân . Yêu người già , người trẻ , yêu nhiều người một lúc , yêu bao mối tình mà mối tình nào cũng yêu sôi nổi , đậm thiết tha như nhau.
Còn chúng ta thường nhân , chỉ yêu một lần . Nếu có các lần sau sẽ kém thắm hơn lần trước . Hổng biết triết lý cùn , suy bụng ta ra bụng người có đúng không ?
06/08/201403:22:40
Khách
Chồbg già vơ trẻ đi với nhau không xưmg. Toi co nguoi BA con ham Tien lay Ong Chong Gia ngắt. Đi đâu cũng cảm thấy nguọng ngùng :-( cô gái trong truỵen này lãng mạn quá!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,370,705
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến