Hôm nay,  

Một Chuyến Nam Du

22/08/201400:00:00(Xem: 14706)

Tác giả: Nguyễn Trần Diệu Hương
Bài số 4308-14-29708vb6082214

Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, cô nhận giải danh dự 2001. Bốn năm sau, thêm giải vinh danh tác phẩm 2005 với bài "Tháng Tư, Còn Đó Ngậm Ngùi," kể về tình gia đình chung thuỷ của người Việt tị nạn tại Hoa Kỳ. Riêng bài “Vượt Biển Một Mình”, tự truyện của cô học trò một mình vượt biển giữa thập niên 80, trên Việt Báo Online từ tháng 2, 2010, hiện đã có gần 350,000 lượt người đọc.

* * *

Không biết có phải vì phải sống tha hương quá lâu, nhiều lúc tôi bị "lùng bùng lỗ tai" khi nghe những từ mới từ trong nước như: khiên cưỡng, tiêu chí... Đó là văn viết, khi nghe ngôn ngữ hàng ngày còn bị ù tai, hoa mắt như nghe một ngôn ngữ lạ, chứ không phài là tiếng Việt, ngôn ngữ mẹ đẻ mà cũng như tất cả mọi người Việt Nam, "tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời".

Ai cũng biết không có điều gì không thay đổi, cố định mãi mãi nhưng thay đổi kiểu lai căng, hay lạm dụng ngôn ngữ như cách nói "ngu như cái lu" thì vừa tội nghiệp cái lu không biết suy nghĩ mà bị chụp mũ là ngu dốt, vừa tội nghiệp người nói không phân biệt được giữa một sinh vật cao cấp (con người) biết suy nghĩ và một đồ vật bằng đất nung như cái lu đựng nước.

Và vì như vậy tôi vẫn thu xếp về dự họp mặt hàng năm của các tác giả "Viết về nước Mỹ" ở Nam California vào mỗi tháng 8 hàng năm. Những tác giả nghiệp dư, không phải là nhà văn, nhưng ít ra, tiếng Việt của họ không làm cho người đọc phải nhíu mày, nhăn mặt. Năm nay lần thứ ba tôi về họp mặt với những người yêu tiếng Việt, những người muốn tiếng Việt ngày càng phát triển theo chiều hướng đi lên ngay cả trên quê người.

Đúng ra trên hành trính xuôi Nam năm nay, bên cạnh tôi, ngoài chị Châu Hà, một tác giả Viết Về Nước Mỹ đến từ tiểu bang thông xanh Oregon, còn có chị Camli Nguyễn Thị Mỹ Thanh, một trong vài Nhà văn thường xuyên góp bài cho "Viết về nước Mỹ". Giờ cuối, chị Thanh phải bay qua Georgia đi công tác, không về kịp, tôi mất dịp học hỏi kinh nghiệm viết của Chị khi có dịp ngồi bên nhau trên hai lượt đi và về. Tôi gởi email xin Chị một lời khuyên cho việc viết lách, như đã từng xin lời khuyên từ các Nhà Văn mà tôi ngưỡng mộ. Và tôi đã học được từ cây bút Tuồi hoa năm xưa từng là thần tượng của tôi, từ một nữ sinh Gia Long đã đạt giải văn chương nữ sinh toàn quốc năm 1970, nguyên tắc duy nhất của Chị "viết bằng trái tim".

Đến Orange County vào một chiều thứ bảy giữa mùa hè, tôi thầm phục sự kiên nhẫn của người dân địa phương. Xe ở đây lúc nào cũng đông, đông từ ngày thường đến cuối tuần, từ lúc mặt trời mới mọc đến "nửa đêm giờ Tý canh ba". Nơi tôi ở cuối tuần không đông, dù xa lộ cũng đan vào nhau, cầu này bắc ngang cầu kia, nhưng dân miền Bắc California ở rải rác hơn, không quần tụ như miền Nam nên có lẽ chúng tôi thiếu đi tính kiên nhẫn khi lái xe. Một người bạn học từ thời "khi xưa ta bé", đúng ra là bạn cùng khối lớp, vì bạn học lớp nam sinh, tôi học lớp con gái ra đón tôi ở bến xe đò Hoàng. Giữa một nơi "ngựa xe như nước, áo quần như nêm", chúng tôi thấy nhau từ xa, và dơ cao tay ra hiệu nhận người quen. Sống ở Mỹ dài gần gấp đôi thời gian sống ở quê nhà, chúng tôi không có thói quen nói lớn ở chỗ đông người, không bắt người khác phải nghe những chuyện không đâu vào đâu của mình. Bạn chở chúng tôi về nơi "ngủ đổ" trong hai đêm một ngày ở Westminster.

Lần này xuôi Nam chỉ để dự họp mặt với các tác giả của mục "Viết về nước Mỹ", và để ủng hộ tinh thần một đàn chị Ngô Quyền được vào chung kết của giải thưởng VVNM 2014, tôi không dám thông báo cho ai biết vì sẽ không có thì giờ đi thăm viếng. Nhưng vẫn dành thì giờ hạn hẹp của mình để đi thăm Thầy dạy Công dân ngày xưa. Chúng tôi có mặt ở ngưỡng cửa nhà Thầy với hộp bánh Trung thu Đông Hưng Viên mới làm từ một xưởng bánh ở Nam Cali. Lúc mua bánh, cô bán hàng vui vẻ mời chúng tôi ăn thử, chúng tôi cùng lắc đầu cảm ơn. Giá mà ngày còn học Ngô Quyền, được mời ăn thử như vậy, chúng tôi sẽ ăn tận tình, ăn đến nơi đến chốn.


Từ trái: Châu Hà, Võ Quách Tường Vi, Nhã Ca và Nguyễn Trần Diệu Hương.

Thầy già đi theo năm tháng nhưng phong cách mẫu mực của một nhà giáo thời Việt Nam Cộng Hòa vẫn còn, và dĩ nhiên chúng tôi vẫn giữ phận học trò vì chưa bao giờ quên câu ngạn ngữ "Không Thầy đố mầy làm nên". Thầy tiễn học trò cũ ra cửa, vẫn điềm đạm, vẫn mẫu mực như năm xưa, Thầy còn trẻ trung đứng trên bục giảng. Cây sứ trắng trước cửa nhà Thầy chưa ra hoa nhưng trong ký ức của tôi kỷ niệm học trò kéo về thơm ngát mùi hoa sứ, hoa ngâu thời thơ dại ở Biên Hòa.


Đêm đó sau khu đi lang thang ở phi trường John Wayne đón tác giả Võ Quách Tường Vi, một đàn chị Ngô Quyền của chúng tôi từ Houston (Texas), mấy chị em đi thăm chợ đêm ở Little Saigon để tìm lại một chút hình ảnh quê nhà. Chúng tôi phải đi bộ từ một khoảng cách khá xa để đến ngôi chợ đêm chỉ mở vào mùa hè (đầu tháng 6 đến cuối tháng 8). Không chỉ có người đến từ Portland và Houston "mê mẩn" chợ đêm, mà tôi từ San Jose cũng tròn mắt ngỡ là mình đang đi chợ đêm ở Saigon xưa. Trong thời tiết nóng của mùa hè, giá mà có những chậu hoa cúc, hoa mai, vạn thọ, mẫu đơn..., có tiếng loa đọc bài vè lô tô, có hàng dưa hấu, hàng mứt thì không cần phải "nhắm mắt cho tôi tìm về một thoáng hương xưa, chợ Tết Saigon ngày xưa hiển hiện giữa miền Nam California vào mùa hè.

Chúng tôi nếm đủ món của quê nhà như chả ốc cuốn lá lốt, mực nướng chấm tương ớt, đu đủ bò khô... Vừa đi vừa ăn, mặt mày hớn hở như con nít được ăn quà, chúng tôi tròn mắt nhìn thiên hạ, nhìn thức ăn như thời còn nhỏ. Đến phần tráng miệng, chúng tôi chọn món chè bưởi - thật ra phải gọi là chè hoa cau trộn vỏ bưởi mới đúng- vì tò mò hơn là vì muốn ăn. Chúng tôi ra về với hình ảnh chợ Tết quê nhà đong đầy ký ức hơn là những món ăn Việt Nam lấp kín bao tử. Lần sau có dịp trở lại Orange County vào mùa hè nếu có thì giờ tôi vẫn đi chợ đêm một lần nữa để thấy lại chợ Tết ngày xưa.

Sáng hôm sau dậy sớm, chúng tôi đi bộ trên đường Beach ở Westminster, sáng sớm Chủ nhật đường phố vắng vẻ, ít xe qua lại. Những lúc như vậy, lòng bình yên hơn, và quê nhà luôn hiển hiện rất gần trong tâm tưởng. Về lại khách sạn, chúng tôi lại được thưởng thức món cháo lòng home-made được bày bán trước cửa một nhà thờ Việt Nam. Chị Vi đi lễ ra thấy cháo lòng, thấy mận đỏ trồng ở sân nhà mua về bao nhiêu là túi thức ăn. May mà có đàn em Ngô Quyền đưa đón chị, nên chúng tôi được thưởng thức đủ món quê nhà. "Đại tiệc" bày ra trên nền phòng ngủ trong khách sạn, chúng tôi ngồi bệt xuống sàn, ăn đủ món quê nhà: cháo lòng, măng cụt, chôm chôm, mận, nhãn, xoài xanh chấm muối ớt... không sợ bị đau bụng vì có bác sĩ "in house", quên cả việc phải diet để buổi chiều còn mặc áo dài. Chợt thấy đời rất bình yên, và trẻ ra, vì kỷ niệm thời đi học kéo về tươi hồng hạnh phúc.

Chiều hôm đó ở họp mặt năm thứ XIV của "Viết về nước Mỹ" chúng tôi được gặp lại những Nhà Văn, Nhà Thơ, những khuôn mặt nổi tiếng của miền Nam trước năm 75 trong văn học nghệ thuật cũng như trong chính trị, được nghe những lời khuyên chân tình mà chúng tôi sẽ nhớ đến khi mở Laptop gõ bài. Cũng có dịp gặp lại những "cây viết đồ cổ" góp mặt từ năm đầu tiên (2001), trong số các tác giả Viết về nước Mỹ. Ước gì thế hệ chúng tôi sẽ giữ được gia tài văn hóa mà những cây cổ thụ của văn chương Việt Nam đã khuất bóng hay còn khỏe để dẫn dắt chúng tôi để lại.

Ở một khoảnh khắc họp mặt, tôi rời phòng ăn, đến nơi trưng bày bộ sách 14 quyển Viết về nước Mỹ từ năm 2001 đến nay, lật từng trang thăm lại một trong số những đứa con tinh thần của mình trên giấy trắng mực đen và nhớ đến nhà báo Ngô Vương Toại. Mới năm 2005, ông còn bắt tay chúc mừng, ân cần dặn dò chúng tôi "nhớ tiếp tục viết đều đặn nhé". Ông đã qua đời ngày 3 tháng Tư năm 2013, "người muôn năm cũ bây giờ ở đâu?".

Xin chân thành cảm ơn độc giả "Viết về nước Mỹ" đã cho chúng tôi những cái tên mới như: "32 năm người Mỹ và tôi" của tác giả Trương Ngọc Bảo Xuân, "Cây chuối sứ" của Lê Như Đức, "Về Nhà" của Lê Tường Vi, "Vượt biển một mình" của Nguyễn Trần Diệu Hương, "Thầy giáo cũ và lá cờ vàng" của Nguyễn Duy An, "Thị trấn Chula Vista" của LM Nguyễn Trung Tây, "Điều Mẹ không quên" của Camli Nguyễn Thị Mỹ Thanh... Và mới đây, Võ Quách Tường Vi vừa có thêm tên "Chai dầu gió xanh". Ở họp mặt tháng 8, chị đã được gọi là "Chai dầu gió xanh" như độc giả của Viết Về nước Mỹ đã nhớ chúng tôi bằng tên tác phẩm đi vào lòng người đọc thay vì tên cha mẹ đặt cho chúng tôi.

Ước mong mỗi năm sẽ có các cây bút mới hay hơn, và các "tác giả đồ cổ" sẽ viết thường xuyên hơn, hay hơn để nếu không làm phong phú hơn thì cũng giữ được ngôn ngữ Việt Nam chuẩn mực, giữ được cả văn hóa và văn học quê nhà bên đời lưu vong.

Nguyễn Trần Diệu Hương
(@ Họp mặt Viết Về Nước Mỹ 2014 Westminster, CA)

Ý kiến bạn đọc
22/08/201422:53:47
Khách
Cám ơn tác giả Diệu Hương đã nói lên điều mà tôi đã từng viết email, hoặc gọi thẳng vô đài truyến thanh (radio), hoặc viết lời ý kiến (comment) trên báo bên Mỹ nầy, để khiếu nại những chữ mà họ đang dùng 1 cách ngu si theo bọn vc ở VN đang dùng hiện nay. Nhưng tiếc thay tôi đã làm 1 công việc như nước đổ lá môn, vì tôi vẫn thấy những người làm công việc thông tin, tuyến thanh Việt ngữ bên nầy vẫn không thay đổi, mà trái lại họ càng ngày lại càng dùng nhiều hơn... Chắc là họ bị bọn vc lấy tiền ếm vô miệng rối, nên sẳn sàng làm những điều có lợi cho bọn vc!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,793,448
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother's day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Pharmacy ngày thứ Bảy khách không đông lắm, nhưng cứ đều đều, đều đều, 10, 15 phút lại có người đem toa đến hoặc đến để trả tiền, lấy thuốc. Hôm nay mấy người cashier của Pharmacy xin nghỉ hết, thành ra ông manager của tiệm đưa một cô bé cashier ở phía trên xuống để phụ với Kim. Bảng tên trên áo cô bé có chữ Lillian
Nhạc sĩ Cung Tiến