Hôm nay,  

Hawaii... Thơm Mùi Ổi Chín

26/08/201400:00:00(Xem: 15593)

Tác giả: Tôn Nữ Thu Dung
Bài số 4312-14-29712vb3082614

Tác giả là cư dân San Dimas, California. Trước tháng Tư 1975, tại Sài Gòn, cô từng cộng tác với tần báo Tuổi Ngọc và là một trong những cây bút học trò được bạn đọc yêu mến. Với bài "Chuyện Cổ Tích Không Phải Cho Bé Thơ", tác giả đã nhận Giải Đặc Biệt, Viết Về Nước Mỹ 2013. Sau đây là bài viết mới nhất.

* * *

1

Hồ Ly luôn trở về vào tháng Bẩy. Cô ngồi vắt vẻo trên cành ổi sẻ, những trái ổi bé bỏng nhỏ xíu mà ngọt ngào thơm ngát cả một khoảng trời. Hồ Ly mỉm cười khi nghe tiếng kinh nhịp nhàng vọng từ ngôi nhà gỗ ở lưng chừng đồi, nơi có một căn phòng sơn màu da cam đậm… Án ta pha, bà pha thuật đà ta pha đạt ma ta pha bà pha… Câu kệ mà Hồ Ly đã thuộc lòng. Từ ngày còn nhỏ, bà ngoại đã bắt Hồ Ly đọc CHƠN NGÔN TỊNH BA NGHIỆP để trấn yểm một con ma nào đó – nếu có – đang rình rập để bắt hồn bắt vía cô cháu gái yêu quý của bà … Bà ta ra mi, ma phạ đà ta, ma ha ta đạt ta bà phạ … Hồ Ly không hề hiểu những câu tiếng Phạn nhưng hình như đọc bằng tiếng Phạn thì thấy cổ kính linh thiêng và vô cùng êm ả… đủ sức trục xuất những cô hồn vất vưởng.

Nhưng bây giờ những câu kệ đó đâu có phải để dành cho những oan hồn uổng tử đã lăm le theo cô ngày mới lớn mà là dành cho cô, trấn yểm cô từ một người mà cô đã -yêu- cho -tới- chết…

Kym hay chở cô bằng chiếc xe đạp court trong những chiều tan học nếu cả hai trùng thời khóa biểu và cô trốn được tụi bạn thường cùng về chung xe bus của trường. Cô ngồi trước đòn giong, tóc cô bay ngược ra sau vướng vào mắt môi Kym để anh ngạc nhiên: Tóc Hồ Ly thơm ngát mùi ổi chín. Cô cười, luôn tựa người vào cánh tay Kym đầy nương tựa. Cô có thể cùng Kym đi đến tận chân trời góc biển, cuối đất cùng trời bằng chiếc xe đạp court này..

Từ trên con dốc Phượng Vĩ của ngọn đồi đại học, Kym thả dốc và hét lên trong gió lộng:

– Nhắm mắt lại, Hồ Ly … Nhắm mắt lại và bay…bay…bay…

Cô cười như nắc nẻ, chỉ cần biết Kym đang ở cạnh cô là cô không sợ bất cứ một điều gì …bất-cứ-một-điều-gì…

Một lần thầy viện trưởng lái xe hơi về muộn, đi sau, thầy đã hốt hoảng khi thấy chiếc xe đạp như bay trên đồi xuống, thầy giận giữ ngừng xe cuối dốc đứng chờ… Thoáng thấy xe thầy dừng lại, Kym cua vào con dốc khác … Hôm sau,thầy gọi lên văn phòng mắng:

-Nếu chiều qua thầy bắt được hai đứa, thầy sẽ xáng mỗi đứa một bạt tai.

Một lần khác, nhân sinh nhật Hồ Ly, Kym đã mang tặng cô chiếc chuông đồng Kym lấy từ gác chuông của Nhà Vĩnh Biệt. Món quà được cô nâng niu cất giữ qua rất nhiều năm tháng… cô treo trên giàn Hoàng Anh vàng rực, để mỗi lần gió đi qua, tiếng chuông đong đưa vang lên như những tiếng vó ngưa về ngang đồi rung lục lạc. Cô không dám hé môi nói với ai Kym đã lấy nó từ đâu!

Những kỷ niệm sâu nặng đã níu cô và Kym bằng một sợi dây bền chắc nhất. Đứng trên đồi cao nhìn xuống mặt biển xanh thẳm dưới chân mình, Kym nói:

- Khi nào Hồ Ly bơi được một mình ra tới Hòn Tre thì lúc ấy anh sẽ dẫn Hồ Ly theo.

Nhưng lời hứa đó đã không bao giờ thành sự thật, Hồ Ly không bao giờ có thể bơi một mình ra đảo Hòn Tre… trừ mấy lần cùng Kym và chiếc áo phao màu cam rực rỡ, Hồ Ly đã bao lần ngừng lại, mõi rã rời, thả ngửa người trên mặt nước, và Kym, vừa dỗ vừa dọa, vừa đẩy vừa dìu để cuối cùng Hồ Ly cũng bơi tới Hòn Tre … rồi lại bơi về.


Kym đã không kịp chờ để dẫn Hồ Ly theo dù đó là điều anh luôn mong mõi…

Hồ Ly ra trường đi dạy ở một nơi tận cùng biên giới của tỉnh… Mỗi chiều lang thang trên con đèo ngập màu hoa Ngũ Sắc, tựa người vào tấm bảng địa danh, bên này là Phú Khánh, bên kia là Nghĩa Bình… Hồ Ly nhớ ơi là nhớ ngọn đồi Đại Học ngút ngàn một màu cỏ Chong Chong xanh rợn.

Kym dạy ở Thuận Hải, anh vượt biển theo ghe của gia đình người bạn. Anh để lại cho Hồ Ly một chồng giáo án, mấy xấp bài kiểm tra chưa kịp chấm (Hồ Ly vừa khóc nức nở vừa chấm bài cho học trò anh để trường có thể báo cáo mọi thành tích cho kịp vào dịp tổng kết 6 tháng đầu năm…) và lời nhắn nhủ: Gặp lại nhau bên kia bờ đại dương … mà anh không hề nhớ rằng Hồ Ly không thể nào làm việc đó khi chỉ còn lại một mình … anh đã không hề nhớ !

Hồ Ly trở về nhà anh, vào phòng điên cuồng lục soạn… những tập thơ chép tay của Hồ Ly. những trang nhật ký của ngày thơ dại, những món quà đầy ắp thương yêu… con búp bê bị tắt tiếng anh chưa kịp sửa, quyển “Bắt Trẻ Đồng Xanh” Hồ Ly tặng anh nhân kỳ truy lãnh tháng lương đầu tiên của lần đầu đi dạy … một tủ sách toàn những chữ ký bay bướm của Hồ Ly bên cạnh chữ ký như một nét phác thảo của anh… Mẹ anh nói trong nước mắt:

- Con đem về làm kỷ niệm.

Hồ Ly bỏ dạy, bây giờ thực sự Hồ Ly mới cần được chiêu hồn, cô ngơ ngơ ngác ngác như cọng rong phiêu bạt từ suối róc rách ra đại dương thênh thang… Lời hẹn hò của anh, Hồ Ly mang theo suốt cả cuộc đời mình: Gặp lại nhau bên kia bờ đại dương…

2

Từ vùng hải phận quốc tế, chiếc ghe mang biển số KH… xô lệch không còn nhìn rõ nhỏ xíu như chiếc lá trôi dạt nhiều ngày… Hồ Ly nằm như ngủ … Nắng đã thiêu đốt cô như một bức tượng phủ một màu muối trắng… sáng lóa như một ánh hào quang.. Chiếc áo cô mặc loang nhiều vệt máu đã trở màu nâu sẫm… Không có hoa, không có nến, chỉ có nỗi buồn và một mặt trời rạng rỡ giữa đại dương bao la… và mây…mây trắng ngợp trời.

Hồ Ly đi tìm Kym theo lời hò hẹn… Gặp lại nhau bên kia bờ đại dương … Ở một nơi có màu Phượng Vỹ đỏ rực như trên ngọn đồi đại học mang tên Phượng Vỹ ngày nào … Một nơi có mùi hương ổi chín nồng nàn của ngày thơ dại… Nơi ấy chỉ có thể là Hawaii… thiên đường nhiệt đới.

3

Hồ Ly lại trở về trong tháng Bẩy và ngồi vắt vẻo trên cành ổi giận hờn … Mùa Phượng đã tàn rồi nhưng hương ổi thì còn thơm ngát ngọt ngào ướp tóc Hồ Ly như ngày thơ dại … Cô đăm đăm nhìn căn phòng màu cam đậm rực rỡ như căn phòng cũ của cô ngày xưa … Từ căn phòng ấy vang ra những bài kệ quen thuộc nhằm xua đuổi Hồ Ly … Án ta pha, bà pha thuật đà ta pha đạt ma ta pha bà pha… bà ta ra mi, ma phạ đà ta, ma ha ta đạt ta bà phạ…

Hồ Ly treo chiếc chuông đồng ngày cũ lên cành ổi sẻ, gió đi qua, tiếng chuông đong đưa hát như tiếng chân ngựa chạy trên đồi… Hồ Ly nghe tiếng Kym nói với một người nào đó (mà Hồ Ly thề đến chết thêm mấy kiếp nữa cũng không thèm nhìn mặt):

– Em, hôm nay gió quá, mấy chiếc chuông gió vang thật buồn như tiếng chuông gọi hồn ai…

CHUÔNG-GỌI-HỒN-AI…

Cuối cùng thì Kym cũng nói được một câu làm Hồ Ly nhoẻn cười… nụ cười không hề có chút hồ ly mà ngập tràn nước mắt !

Tôn Nữ Thu Dung

Ý kiến bạn đọc
24/09/201412:29:28
Khách
Ở mô ra người lãng mạn, tình tự như ri!
05/09/201405:46:11
Khách
Hồ Ly rất cảm ơn các bạn đã vào đọc và thấu cảm cùng những đau buồn của Hồ Ly..." Thực và mộng - nói cho cùng- chỉ một " , bạn ạ.
02/09/201401:43:18
Khách
Phải đọc đôi lần mới hiểu câu chuyện. Bài viết thật là thấm thía về một mối tình tuyệt đẹp nhưng không thành. Tác già đã lộng cái luân hồi của đạo phật vào câu chuyện thật hay, tưởng chừng như bài viết từ một thầy tu. Tưởng chừng như Hồ Ly tự viết lên nổi lòng của mình ở thế giới bên nầy và thế giới bên kia....
30/08/201422:37:45
Khách
Khó hỉu thấy mồ!
29/08/201403:08:00
Khách
Ngắn, nhưng súc tích và nhân văn. Gợi lại trong tôi những ký ức xưa, lãng đãng như thấy hình bóng mình.
27/08/201407:06:38
Khách
Một câu chuyện ngắn mà tôi phải đọc đến hai lần (vừa đọc vừa cchuyện trò trên FB) xúc động với bao ký ức xa xưa hịện vè, thấy mình đâu đó trong câu chuyện, Tài hoa quá TNTD ơi !
27/08/201404:16:13
Khách
Một trong những bài viết hay của Tôn Nữ Thu Dung.
27/08/201402:48:29
Khách
Bái viết hay. Ý mới lạ
26/08/201420:45:47
Khách
Hay , ngậm ngùi.Phục Thu Dung cả thơ và văn.
26/08/201419:56:05
Khách
Đọc bài này tôi rợn da gà. Tác giả viết súc tích cô đọng và buồn quá nhân muà Xá Tội Vong Nhân.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,293,112
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến