Hôm nay,  

Chuyện Ban Chấp Hành Hội

05/09/201400:00:00(Xem: 11872)

Tác giả: Hồ Thị Mỹ Hạnh
Bài số 4322-14-29722vb6090514

Tác giả thuộc lớp tuổi 80', phu nhân của vị thẩm phán tòa sơ thẩm Sàigon, nguyên chánh án tòa án thiếu nhi Sàigon, nguyên tù sút xiềng trại tù Thanh Phong, tỉnh Thanh Hóa, từng dự phần thành lập Hội Tù Nhân Chính Trị ở OC, kể lại thời đầu lập hội.

* * *

Thấm thoát đã 29 năm gia đình chúng tôi định cư ở Mỹ.

Nhớ thuở đầu định cư, gia đình chúng tôi gặp lại anh Phạm Ngọc Hợp, và một số các bạn, sau đó thành hình Hội Tù Nhân Chính Trị "Orange County" và gia đình quý bạn HO.

Từ đó, tuần nào phu quân tôi và các ông cũng gặp nhau để nói tình hình chánh trị Việt Nam. Có một ngày tôi đã bảo các ông:

- Cứ chánh trị "salon" hoài chán quá, sao các ông không làm một việc gì đó để cứu những người tù còn ở lại Việt Nam? Trời ơi, dầu sôi lửa bỏng bên đó…

Ông Hợp bảo:

- Chị tính coi, tôi còn vợ con ở Việt Nam, anh Thông thì còn anh em. Ai dám đứng làm chủ tịch?"

- Vấn đề đâu phải chủ tịch.

- Ta tìm một người nào đó không còn thân nhân ở Việt Nam, đưa người ấy ra lập hội và các ông đứng sau phù trợ thôi.

Hai ngày sau ông Hợp cho biết đã tìm được một ông Đại Uy (không nhớ ngành nào) chịu làm Chủ tịch nếu được chính phủ Mỹ cho phép.

- Quá mừng rồi.

- Đó là ông Nguyễn Hậu. Tên thật là Nguyễn Nại.

Anh chị Hậu lớn hơn chúng tôi vài tuổi. Chị Hậu rất chất phác, đảm đang, tề gia nội trợ. Anh chỉ chạy vòng ngoài và đi chơi. Nhờ vậy anh mới rảnh tay mà lo "thiên hạ sự". Anh Hợp cho đôi bên ra mắt nhau (chỉ vài người thôi), thế là bắt tay vào việc. Trong nhóm này chỉ có Nhà tôi là may ra chữ nghĩa "đong đầy lá mít" và sau khi "đệ đơn xin phép", ngồi run mà đợi "nhà nước trả lời" có chấp nhận hay không. Được thơ chấp nhận và hẹn ngày giờ interview. Trời ơi! Mừng quá trời!

Vậy là ông Thông, Nguyễn Văn Thông, nguyên thẩm phán tòa sơ thẩm Sàigon, nguyên chánh án tòa án thiếu nhi Sàigon, nguyên tù sút xiềng trại tù Thanh Phong, tỉnh Thanh Hóa (5 năm 8 tháng 11 ngày) lúc đó đang làm assembly $5/giờ (nghèo gần chết) phải xin nghỉ một ngày (không ăn lương) để trả lời phỏng vấn trên phone những gì mà Washington muốn biết. Ba lần interview là được cấp license và đệ nạp danh sách tù.

Trời đất! Điều này mới khổ đây!

Người nọ hỏi người kia: Làm sao biết địa chỉ mà điền đơn đây?

- Eo ơi, nhức đầu quá!

- Để đó đi, phu nhân sẽ nghĩ cách…

Thế là chiều hôm đó tôi nhờ nhà tôi lấy giấy mực ra, văn không hay nhưng chữ tốt… làm thơ ký cho bà. Nguyễn Văn A, Nguyễn Văn B, Nguyễn Văn C… chức vụ cuối cùng, ở quận nào, tỉnh nào và gia đình vợ con.

Người bảo lãnh: Nguyễn Văn Thông. Danh sách đầu tiên được 150 gia đình, toàn là Nguyễn Văn Thông bảo lãnh.

Thế là Nguyễn Văn Thông cãi nhau với phu nhân. Cãi gì thì cãi cũng phải đưa cho chủ tịch Nguyễn Hậu gởi đi. Tôi cãi nhau với nhà tôi đã mệt rồi, Nguyễn Hậu nhận được danh sách là phóng đến nhà "cà khịa" với tôi:

- Trời ơi, bà ơi, danh sách gì mà không địa chỉ, không biết mấy vợ, mấy con làm sao Mỹ chấp nhận.

- Đồng ý với ông là không đầy đủ nhưng mà tôi hỏi ông nha: thế danh sách bạn ông có địa chỉ không?


- Không. Vì vậy tôi đâu có tên nào.

- Đã biết vậy thì về làm theo ông Thông đi. Ông nên viết điều này. Khi mà Việt Nam đã đồng ý rồi, những danh sách này dù ở dưới cống (xin lỗi ông nha) họ cũng moi lên. Còn họ không đồng ý thì dù ông để trên bàn thờ cũng vậy thôi. Cứ nghe tôi đi.

Thế là Nguyễn Hậu ký tên gởi đi.

Tiếp theo đó là chúng tôi lấy sổ địa chỉ của gia đình gọi hết tất cả các bạn nói qua chương trình xin tỵ nạn cho tù nhân chính trị Việt Nam và gia đình nhờ mọi người phổ biến dùm. Vậy là danh sách thứ hai được thêm mấy trăm gia đình nữa. (chỉ khổ là trả tiền phone mệt nghỉ) và rất mừng là Washington không "thét mét" gì nữa.

Thắm thoắt thoi đưa.

Thời gian chờ lâu quá anh hùng cũng thấm mệt và tôi cũng mệt nên hàng ngày cầu Phật cầu Chúa, nhớ lúc nào cầu lúc đó, cầu cho Việt Nam chịu chấp nhận… dù tôi giảm thọ 10 tuổi tôi cũng chịu.

Nay thì không biết có bị giảm thọ không vì đã 79 tuổi rồi mà chưa "die". Nhưng một bữa qua đèn xanh ngã tư Natoma-Magnolia nhà ở đó, một cậu bé 16 tuổi lấy xe của người nhà trốn đi chơi, vượt đèn đỏ, nó tông phu quân một phát bất tỉnh nhân sự, gãy xương bánh chè bên trái. Bác sĩ Trần Ngọc Ninh giải phẫu gắp xương bể ra và đóng vào đó 4 cây đinh, 5 năm sau mới sinh hoạt bình thường… may mà phu quân không bị "xi cà que". Cảm ơn bác sĩ Trần Ngọc Ninh và:

Tháng Giêng 1990 H.O.1 sang Mỹ.

Những gia đình H.O. đi trước nhờ phối hợp với đơn các con xin bảo lãnh cha mẹ.

Được đi ưu tiên chắc ai cũng tưởng mình oai (xin lỗi đừng giận) đâu ngờ sang Mỹ các con phải nuôi, không được tiền trợ cấp cho đến ngày đủ tuổi lãnh tiền già. Ông Mỹ này "đành hanh thật". Và thưa quý bạn, làm được một việc tốt như vậy mà đến ngày được tin bắt đầu cho H.O. đi tôi phải dỗ ngọt nhà tôi: "Bố ơi bố, bố đừng nói chương trình này do ai dựng nên nghe bố. Chẳng biết có ai cảm ơn mình không, nhưng chắc sẽ có người nghĩ "họ là bành tổ của Mỹ thì bổn phận của Mỹ phải đón họ đi, họ đâu cần ai bảo lãnh. Thói đời là vậy." Ở Việt Nam tôi đã bị vợ một ông Trung Úy chửi tôi rồi.

Trước ngày đi Mỹ, tôi gặp các bạn vợ tù trong xóm tôi (khu Đệ nhất, quận Tân bình, Tân sơn nhất), các bạn tôi bảo là: phen này là chị Thông bỏ chết sống mặc chúng mình rồi.

- Chị ơi, em phải tự cứu mình trước thì em mới cứu được người khác, sang bên đó nhất định em sẽ tìm cách lo cho bên này.

Tất cả đều im lặng. Buồn.

Trong nhóm, vợ một ông Trung Úy cho tôi một câu (điếng cả người): Sang Mỹ mình không là cái thớ gì đâu bà ơi.

- Phải, mình không là cái thớ gì nhưng mà nếu tâm mình tốt thì đất trời cũng giúp mình thôi.

Kính thưa quý bạn và gia đình H.O. đây là bài báo chúng tôi kính gởi đến quý bạn và gia đình để chúng ta cùng cảm ơn nước Mỹ và người Mỹ đã tiếp nhận chúng ta và cùng tri ân anh Nguyễn Hậu, người chủ tịch đầu tiên của Hội Tù Nhân Chính Trị Việt Nam.

Anh Nguyễn Hậu mất ngày 14 tháng 8 năm 1995 và kính thưa quý bạn, ngày 7 tháng 7 năm 2012 chúng ta cũng gặp nhau để vĩnh biệt anh Phạm Ngọc Hợp, kính chia buồn cùng chị Hợp và đại gia đình.

Hồ Thị Mỹ Hạnh

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,627,365
Để tôi kể cho ông nghe những giấc mơ của tôi, nó cứ lập đi lập lại trong nhiều năm, kể từ khi tôi biết mình là một người đàn ông cho tới bây giờ. Biết là một người đàn ông, ý ông là. Cứ hiểu theo nghĩa thông thường là một người không còn là một cậu con trai ngây thơ trong trắng nữa. OK, hiểu. Giấc mơ ấy luôn luôn bắt đầu
Tôi qua US lúc 14 tuổi. Cả gia đình còn kẹt lại VN vào lúc đó. Tôi bảo lãnh cha mẹ sau khi ổn định và chúng tôi đoàn tụ năm 1995." Là kỹ sư trong một hãng tele-communication tại San Diego, Lê Tường Vi tự sơ lược tiểu sử như trên,
Tác giả 36 tuổi, cho biết ông thuộc một gia đình HO, sang Mỹ cuối 1990, hiện là cư dân Barling, Arkansas, nghề nghiệp: accountant. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui vẻ gia đình Việt tại Mỹ  “Vợ làm Nail, chồng cắt cỏ”  rất được bạn đọc tán thưởng. Sau đây, thêm một bài viết mới của ông. Một chiều thứ sáu  đẹp trời nọ
Một buổi chiều nọ ba cha con tôi đang chơi trò vật lộn ì xèo trên sàn nhà. Bà xã đi đâu về mặt hầm hầm, bước vào nhà ngồi cái phịch xuống ghế sofa, chưa kịp nóng đít bả đã đứng dậy vổ tay bôm bốp ra hiệu yên lặng. Cha con tôi lập tức gỉa từ cuộc chơi kéo lại ngồi quây quần dưới chân mẹ nó, ngỏng cổ chuẩn bị nghe thông báo
Ngọc Anh là tác giả Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên. Sau vụ nước Mỹ bị khủng bố tấn công làm nổ tháp đôi ở New York, cô viết bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể chuyện sở làm, một công ty chủ nhân người Ả Rập Hồi Giáo, nhưng hàng trăm nhân viên đủ gốc Á gốc Âu, gốc Do Thái sống với nhau hoà thuận. Bài viết được trao tặng
Dzô...dzô...dzô ... mày phải uống cho hết, Birthday Boy mà uống không hết là quê lắm đó. Đó là tiếng của đám bạn "xôi thịt" đến nhà Tom lúc ba mẹ vắng nhà để chúc mừng sinh nhật cho Tom, gọi là "xôi thịt" vì chúng đi theo và tung hô Tom chỉ vì Tom là con trai một của một thương gia giàu có ở vùng Nam California này, nên mọi trang trải
Vứt hết đống hành lý sang một bên cho mẹ và các cô dì dọn dẹp, tôi lững thững bước ra khoảng sân trống trước nhà. Những giọt nắng chiều óng ả chiếu xiên qua cành hoa phượng vỹ rồi ngã xuống mặt đường tạo thành những hình thù nhảy muá lơ thơ. Bầu trời nơi đây xanh biếc, ẩn hiện những áng mây hững hờ trôi. Một cơn gió thoảng
Tác giả Trương Ngọc Bảo Xuân đã nhận giải chung kết Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài viết "32 Năm Người Mỹ và Tôi". Cho tới nay, bà vẫn liên tục góp nhiều bài viết giá trị cho giải thưởng. Hiện bà cư trú tại Boat City, Marina del Rey, California;
Bồ Tùng Ma tên thật là Nguyễn Tân, 60 tuổi, cựu sĩ quan hải quân, định cư tại thành phố Glendale, là một trong những tác giả Viết Về Nước Mỹ được đặc biệt quí trọng. Năm 2002, ông là tác giả nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ với các bài viết
Thiệt lòng mà nói, từ sau buổi tiệc trao Giải Thưởng VVNM 2006, tôi rất háo hức muốn viết chút gì đó, ngăn ngắn cũng được để cám ơn Việt Báo và cám ơn các tác giả, nhưng tôi lại lu bu, rất lu bu vì phải "trả nợ hồi ký" cho các bạn của tôi sau chuyến vacation bên châu Âu vừa qua của mình. Lại còn chuyện "trong nhà ngoài ngõ" nữa chứ
Nhạc sĩ Cung Tiến