Hôm nay,  

Khi Phải Đối Đầu Với Cảnh Sát tại Mỹ

11/09/201400:00:00(Xem: 21080)

Tác giả: Chu Tất Tiến
Bài số 4328-14-29728vb5091114

Tựa đề đầy đủ của bài viết là “Vài phương thức tự vệ khi phải đối đầu với cảnh sát. Đây là những nhắc nhở mà mọi người cần biết. Tác giả là một nhà văn, nhà báo, đồng thời cũng từng là nhà giáo, nhà hoạt động xã hội quen thuộc với sinh hoạt văn hóa truyền thông tại quận Cam. Ông đã góp nhiều bài giá trị và từng nhận giải danh dự viết về nước Mỹ.

* * *

Thời gian gần đây, nhiều vụ cảnh sát bắn chết người oan uổng, trong đó có vài vụ mà nạn nhân là người Việt Nam. Điều này làm cho cộng đồng Việt hoang mang, nhiều người tức giận với cách hành sử của cảnh sát, cho rằng họ chỉ thích bắn người, mà không chú trọng đến việc bắn để cảnh cáo hay để cầm chân "kẻ tình nghi" (suspect).

Ở xứ tự do, bất cứ trường hợp gia trọng nào liên quan đến trộm cướp, giết người, hãm hiếp... nếu kẻ bị bắt mà chưa được ra tòa xử thì vẫn coi là "kẻ tình nghi" (suspect), chứ không bị coi là "Kẻ giết người (murderer), "Phạm nhân" (criminal), hay "kẻ hiếp dâm" (rapist) mặc dù việc trộm cướp, giết người, hiếp dâm ấy bị bắt quả tang. Nhưng cũng có suy nghĩ ngược lại: cảnh sát phải tự vệ vì hàng ngày, bị quá nhiều đe dọa đến tính mạng.

Để tìm hiểu thực hư, người viết bài này đã có cuộc nói chuyện với Cảnh Sát Trưởng thành phố Westminter, cũng như làm nghiên cứu "research" trên Net, và được biết như sau:

Trái ngược với suy nghĩ cho rằng cảnh sát có máu lạnh, cảnh sát lại rất sợ hãi khi phải đối đầu với những vụ liên quan đến súng đạn. Theo tin từ Los Angeles, cứ 15 phút lại có một vụ đụng độ liên quan đến cảnh sát. Năm 2013, có 115 cảnh sát chết trong khi thi hành nhiệm vụ. Chết vì bị bắn nhiều nhất: 30 vụ. Chết vì tai nạn xe cộ: 25 vụ. Bị kẻ tình nghi đâm xe: 8 vụ. Bị đâm bằng dao: 2 vụ.... Trong số 105 người hy sinh này có 4 người là phái nữ. Vì sợ hãi như thế, cho nên cảnh sát thường mất bình tĩnh mà bắn trước cho chắc ăn! Cho nên, thái độ của người dân khi trực diện với cảnh sát phải theo đúng các bước như sau:

a) Khi đang lái xe, bị buộc phải ép vào lề đường (pull over): Phải tắt máy xe, kéo cửa kính xuống hết cỡ, hai tay để trên "vô lăng", chờ cảnh sát bước tới từ đằng sau. Khi cảnh sát hỏi giấy tờ, đàn ông phải lấy ví từ phía sau chậm chậm cho cảnh sát nhìn thấy rõ động tác của mình. Khi trình giấy tờ xe qua cửa xe, thì đưa bằng tay trái. Không tự động bắt chuyện tào lao với cảnh sát cũng không năn nỉ, vì họ sẽ không nghe, trừ khi nào chính cảnh sát hỏi chuyện mình. Nếu họ hỏi chuyện mình thì phải nhìn thẳng vào mặt họ, tài xế nào nói chuyện với cảnh sát mà nhìn ra phía trước, hoặc phía khác thì sẽ bị nghi là nói láo, dấu diếm cái gì đây, và bị buộc phải xuống khỏi xe, đưa tay lên đầu, rồi chống hai tay vào xe, cho mặt quay vào trong, dạng chân ra, để cảnh sát nắn túi, nắn người xem có vũ khí hay không.

Nếu mình để giấy tờ trong "cốp" xe phía trước, phải chỉ cho cảnh sát thấy là mình muốn mở cái "cốp" đó ra, khi người cảnh sát đồng ý thì mới mở. Cũng thế, không nhặt giấy tờ ở dưới gầm ghế mà không có sự ưng thuận của cảnh sát, vì họ nghi là mình dấu súng ở trong hai chỗ đó. Họ sẽ quát lớn: "Ngừng tay!" và mình phải ngừng liền, không tiếp tục mở "cốp" hay mò dưới ghế, vì cảnh sát sẽ bắn ngay vào đầu mình, nhằm ngăn chặn mình lấy súng!

Về xưng hô, thì nên gọi "Officer" không gọi "Mr." hay "Mrs." làm họ khó chịu, sẽ vất vả hơn, vị có thể họ sẽ ghi thêm vài mục bị phạt nữa! Bất cứ họ ghi ví lý do gì, cũng không cãi, phải chờ ra tòa mới được cãi. Không cần cãi lúc đó, vì lệnh phạt của họ chưa có giá trị cho đến khi tòa xử!

b) Khi ở nhà, và có cãi lộn giữa hai vợ chồng, nếu xẩy ra tay đấm chân đá, thì phải suy nghĩ thận trọng, không nên gọi 911 ngay. Có nhiều trường hợp vợ gọi 911 tố cáo chồng mà không rành cách nói tiếng Anh, cảnh sát đến, bắn chết chồng tức thì! Lại có vài trường hợp, con cháu bệnh tâm thần, đi lang thang trước nhà, cũng bị cảnh sát bắn chết, sau khi nhận được điện thoại gọi từ trong nhà, từ chính cha mẹ, là người chỉ muốn cảnh sát đến giúp nói chuyện phải trái với người bệnh hoặc muốn cảnh sát đưa người bệnh đi bệnh viện! Có trường hợp chủ nhà bắn chết tên cướp có súng, lại bị ở tù vì không biết cách trả lời cảnh sát. Đôi khi, người chủ nhà bị tên cướp (trúng đạn nhưng còn sống) kiện ngược lại và bị đền tiền cho tên cướp của giết người!

Vì thế, khi muốn báo cáo việc vợ chồng cãi lộn, đánh nhau thì nên nói ít, ngắn gọn, đừng dài dòng, làm cảnh sát hiểu lầm. Thí dụ: "Tôi bị chồng tôi (vợ tôi) đánh bằng tay không. Xin ông đến giúp, giải thích cho chồng tôi (vợ tôi) hiểu là không nên làm thế". (I was hit by my husband (wife). He (she) beat me with his bare hand! Please come and help him (her) understand that he (she) can not do that.). Tuyệt đối không nói: "Chồng tôi (vợ tôi) là kẻ nguy hiểm, đánh vợ (chồng) kinh khủng. Ông ấy (bà ấy) có sử dụng vũ khí!" (My husband (wife) is a dangerous man. He hit me with weapon (knife, stick..)" Một khi nghe thấy mấy chữ "nguy hiểm", hay "vũ khí", lập tức cảnh sát đặt trong tình trạng báo động và sẵn sàng rút súng ra bắn ngay, bất kể người bị báo cáo đang cầm cái gì đó (đèn pin, cây bút, cái tuốc nơ vít)...! Nhất là thấy đang làm bếp với con dao thái thịt, thì 99% bị bắn ngay.


Một thanh niên bị bệnh tâm thần, đứng ngoài đường với cái cái tuộc nơ vít, khi bị cảnh sát la to: "Bỏ súng xuống!" (drop your weapon down!) người thanh niên kia không hiểu tiếng Anh, cứ cầm cái dụng cụ đó trong tay, thế là sau 3 tiếng hô, cảnh sát bắn liền! Bố mẹ chới với, kinh hoàng thì chuyện đã rồi! Chính mình gọi cảnh sát đến mà nói tiếng Anh ba rọi khiến cảnh sát tưởng chuyện này ra chuyện khác! Do đó, nếu trong nhà có kẻ tâm thần làm loạn, thì cố gắng dùng tâm lý cho người đó dịu đi, và chỉ nên gọi cán sự xã hội nếu hoàn toàn bất lực trước sự phá phách của kẻ tâm thần. Cán sự xã hội sẽ gọi cảnh sát, nhưng vì biết cách giải thích cho cảnh sát hiểu, nên sẽ không có chuyện đau lòng xẩy ra. Nếu không có cán sự thì phải kiếm người giỏi Anh văn nói giúp!

Nhiều người trách tại sao cảnh sát không bắn vào chân mà cứ nhắm vào ngực người ta mà nổ súng! Thứ nhất, cảnh sát sợ bắn trật thì kẻ kia có thể tấn công ngược lại! Thứ hai, với một mục tiêu di động, rất khó bắn vào chân! Chỉ có "sniper" may ra mới làm được chuyện bắn vào chân! Thứ ba, cho dù người tình nghi kia không cầm cái gì trong tay cả, nhưng nếu "hắn" to con hơn người cảnh sát, nếu "hắn" có võ, thì tay chân của đối phương cũng có thể là vũ khí giết chết người cảnh sát! Đã có nhiều trường hợp, cảnh sát bị tấn công bằng dao hay bị đánh nhừ tử như thế! Thứ tư, nếu khoảng cách giữa cảnh sát và người kia dưới 10 yard, thì cảnh sát có quyền bắn chết ngay, vì lý do như đã nói trên! Còn nếu đứng xa trên 10 yards, thì cảnh sát không được bắn, nếu không có chứng cớ rõ rệt là "đối phương" có thể phóng tới mà đấm đá! Người có võ, chỉ cần 3 giây là có thể nhẩy tới một khoảng cách dưới 10 yard!

c) Trường hợp kẻ cướp xông vào nhà, và đưa súng ra hăm dọa, nếu mình có súng và bắn chết được tên cướp, cũng không vội vã gọi cảnh sát ngay, mà phải ngồi thở một lúc cho tỉnh táo rồi mới báo cảnh sát. Khi báo cáo, cũng phải nói ngắn gọn, như "mình bị tấn công, mình phải tự vệ vì sợ hãi có thể bị chết! cho nên bắt buộc phải bắn đại." (I was attacked. Because I had a fear for my life, I had no choice besides shooting him!) Tuyệt đối không được dùng chữ "giết" (I had to kill him!) Nói thế là khi ra tòa, mình sẽ bị tù vì chủ ý giết người!

Khi cảnh sát hỏi mình nhiều hơn nữa, mình chỉ nói: "Tôi cần chờ luật sư của tôi rồi mới nói!" (I will not answer you now, I need to seek advice from my lawyer!" Vì nếu nói lạng quạng, gia đình tên cướp có thể kiện ngược mình! Cho nên, phải gọi ngay một luật sư, tốn kém đành chịu nhưng bảo vệ được cuộc sống mình. Có người khoái le lói, ra cái điều ta đây giỏi tiếng Anh, nói linh tinh, bi ghi lại (recording) rồi ra tòa.. bồi thường cho kẻ muốn giết cả nhà mình! Có trường hợp bị tù luôn vì theo luật, không được bắn kẻ cướp nếu hắn quay lưng lại mình, không được bắn kẻ chạy đi, không được bắn khi kẻ cướp chỉ hăm dọa mình... Chỉ có quyền được bắn khi mạng mình bị đe dọa trực tiếp! Trong một vụ cướp ngân hàng, một người có súng bắn trúng một tên cướp, tên này không chết ngay, còn cầm súng bắn bị thương hay làm chết người khác, thế là người hùng bắn cướp bị thưa ra tòa, vì đã gây thương tích hay làm thiệt mạng kẻ khác!

Nói tóm lại, phải hiểu luật lệ ở nơi mình cư ngụ, khi có chuyện với cảnh sát thì phải thận trọng, để tránh việc đôi khi nạn nhân lại biến thành tội phạm.

*

Cuối bài, xin kể chuyện vui cho trường hợp đặc biệt: Một lần, người viết vi phạm luật đi đường. Cô cảnh sát rượt theo cả quãng đường rồi mới ngừng được xe mình lại. Cô ta tiến lại và hỏi: "Tại sao anh thấy tôi rồi mà vẫn còn vi phạm? Tôi nhìn thấy anh có ngoái qua phía tôi mà!" Người viết trả lời: "Cô có biết tại sao tôi lại vi phạm lỗi này không? Có nguyên nhân đàng hoàng, nhưng Cô cho phép tôi nói, thì tôi mới nói." Cô cảnh sát hất hàm: "Nói đi! Tôi nghe đây!" Người viết mới thủng thẳng trả lời: "Lý do là vì cô... đẹp quá! Tôi vừa nhìn thấy cặp mắt đẹp của cô là tôi bị tẩu hỏa nhập ma liền, tôi không làm chủ được tôi nữa! Vì thế mà tôi chạy xe lạng quạng!"

Người đẹp mở to mắt ra nhìn mình, và cười, nói nhẹ nhẹ: "Trời! Anh có cái miệng ngọt quá! Thôi, lần này tôi tha, lần sau là tôi...giết!" (Oh! My God! You have a sweet mouth! Well, this time, I let you go. Next time, I will kill you!)

Hú hồn hú vía! Nhưng mà bà con đừng bắt chước nhé! Có khi bị ở tù vì tội "sexual harassment" đó!)

Chu Tất Tiến

Ý kiến bạn đọc
23/07/202113:57:32
Khách
You are so cute! I said it to a male.
14/05/202021:00:46
Khách
cam on tac gia
11/09/201421:17:06
Khách
Một bài viết hữu ích.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,759,466
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến