Hôm nay,  

Bảy Ngày tại LA

26/09/201400:00:00(Xem: 14819)

Tác giả: Sáu Steve Brown
Bài số 4341-14-29741v6092614

blank
Tác giả Sáu Steve Brown phát biểu khi nhận giải.

Với bài "Hành Trình Tiếng Việt của Một Người Mỹ", Sáu Steve Brown là tác giả đã nhận Giải Viết Văn Việt ngữ Trùng Quang năm đầu tiên, 2013. Ông là một cựu chiến binh Mỹ từng đóng quân ở Biên Hoà và kết hôn với một phụ nữ Việt. Viết về nước Mỹ, ngày 18 -12-2012 đã phổ biến bài viết trực tiếp bằng tiếng Việt đầu tiên của ông, kể chuyện tình 40 năm trước giữa chàng thuỷ quân lục chiến Hoa Kỳ và một cô gái Việt. Ông bà nay có 7 người con, hiện ở Ohio. Bài viết mới là chuyện ông Sáu từ Ohio bay về Cali dự họp mặt Viết Về Nước Mỹ 2014.

* * *

Mới đây tôi bay từ tiểu bang Ohio qua tiểu bang California để tham dự lễ phát giải thưởng Viết Về Nước Mỹ 2014 của Việt Báo. Lễ phát giải là chủ nhật ngày 17, tháng 8. Tôi tới LA ngày thứ Tư và gặp Paul (con trai tôi) tại sân bay. Chúng tôi đi đến căn hộ của nó trên đường Flower trong trung tâm thành phố. Năm ngoái tôi đã ở lại đó một tuần nên như là quen thuộc lắm.

Đêm đầu tiên chúng tôi quyết định đi coi xem tàu điện ngầm Metro là thế nào. Khi xuống ga xe lửa thì thấy giống những chỗ chúng tôi đã đi rồi ở các nước Pháp, Tây Ban Nha và Hà Lan. Như những chỗ khác khu này có đủ loại người. Tàu điện ngầm không đi bao xa chúng tôi xuống tại ga Union là trung tâm xe lửa hành khách của thành phố LA. Paul hỏi người an ninh nên chờ xe lửa đi hướng đông ở đâu. Khi tới nơi đó chờ đợi có một thanh niên chuẩn bị đánh cây đàn guitar mà có một số người đứng xung quanh. Chúng tôi qua bên kia mà vẫn rất gần thanh niên đó. Rồi cậu ta bắt đầu đánh đàn và hát. Chúng tôi nghe tiếng gì nhưng không phải là âm nhạc. Tôi đoán là sẽ nghe "Tôi ca không hay, tôi đàn nghe cũng dở", như một hàng trong bài hát Cô Hàng Xóm, nhưng không có. Khi lên tàu điện ngầm thì chỉ đi ít xa mà xuống rồi. Rồi chúng tôi đi bộ đến khu Little Tokyo coi xem. Dù trong ban đêm thì vẫn nhìn thấy ra khu này gọn gàng hơn những nơi khác chúng tôi đã đến.

Paul giải thích có dịch vụ xe hơi ở LA chở mình đi đâu rất tiện tên là Uber. Để sử dụng dịch vụ này thì phải có tài khoản với Uber trước đã. Rồi khi mình muốn đi đâu người đó chỉ cần bấm vô trang web Uber mà có bản đồ địa phượng lên mà sẽ chỉ cho mình các xe hơi của họ ở đâu. Khi kêu xe đó tới thường trong vòng 2-3 phút. Khi xe hơi đó tới Paul nói tên của tài xế. Tài xế cũng nói tên của Paul nữa. Trong bao nhiêu lần đi như thế tôi nhận xét các tài xế lịch sự lắm. Khi đến chốn cả hai tài xế và người đi sẽ đánh gía nhau để cho người khác biết họ như thế nào. Chẳng hạn như tốt, không tốt, vân vân. Hai người đó không trau đổi tiền mặt gì cả. Dịch vụ Uber có tự động lấy chi phí của tài khoản hành khách thôi. Rẻ hơn đi bằng xe taxi nhiều và rất tiện.

blank
Tác giả và hai con, - Rebekah, Paul - tại lễ phát giải VVNM 2014.

Ngày thứ năm vì Paul phải làm việc cho đến 2:30 chiều, trong buổi sáng tôi đi bộ đến cửa hàng Target mua đồ. Xong thì tôi định đi ăn sáng nhưng trên đường bộ tôi không thấy một chỗ nào vừa ý. Tôi hỏi người an ninh có biết McDonald's ở đâu không? Anh ấy trả lời là dưới ngân hàng to và cao trên đồi ở gần. Đúng rồi, ở dưới có chỗ lớn với đủ loại đồ ăn. Sau đó cả hai chúng tôi đi viện bảo tàng khoa học của LA. Có nhiều triển lãm rất thú vị như khủng long, thú vật Bắc Mỹ và Phi Châu. Cũng có nhiều loại đá qúy.

Rebekah (con gái tôi) đến gặp Paul, hai người bạn và tôi tại tiệm ăn Blossom trên đường Spring. Đây là tiệm ăn Việt Nam. Ai cũng gọi món phở theo cách thích riêng của mình. Có điều hơi kỳ cục là người hầu bạn đổ phở trên chân Paul mà nói, "sorry bout that" với cách nói không xứng hợp với hoàn cảnh. Paul bỏ qua mà ai cũng thưởng thức món ăn đó.

Ngày thứ sáu Paul và tôi đi bằng xe hơi đến Santa Monica để đi dạo chơi trên những đồi ở ngoài thành phố. Khu này tên là Santa Monica Mountains. Khi chúng tôi bắt đầu đi bộ trên đường mòn thì mặt trời nắng rồi nên nóng lắm. Khi đi ra đường mòn lên dốc liên tục nên sau 45 phút áo tôi ướt mồ hôi rồi. Khi quay lại chúng tôi thấy trung tâm thành phố LA trong thung lũng xa xôi. Vì không khí hôm đó không trong sáng cảnh đó có vẽ khác thường.Việc trở lại xe tương đối dễ dàng. Khi đến một ngã ba Paul đề nghị chúng tôi thi đua nhau trên hai đường mòn song song cho vui. Tồi đồng ý. Đường mòn Paul lên dốc rồi xuống. Còn đường mòn tôi xuống liên tục. Khi chia tay tôi nghĩ chắc tôi sẽ thắng. Khoảng chừng 20 phút sau bỗng dưng Paul hiện ra đang chạy về phía tôi. Ý là nó đã qua ngã ba ở dưới và quẹo lên. Vậy tôi bị thua. Không sao. Vui lắm.


Chiều thì gia đình Tim (con trai út của tôi) gồm vợ Tim và ba đứa con gái từ thành phố Las Vegas đến gặp nhau tại nhà Rebekah. Gặp nhau, nói chuyện một hồi, rồi vợ Tim và ba đứa con gái lên đường đi đến nhà ba má nàng tại San Pedro.

blank
Bộ xương khủng long tại viện bảo tàng khoa học LA.

Ngày thứ bảy Rebekah, Paul, Tim và tôi đi ăn sáng tại tiệm ăn LA Cafe trên đường Spring. Có một số bàn ở ngoài bên đường nên chúng tôi ngồi ở đó. Trong bốn ngày sau mỗi buổi sáng nào chúng tôi ăn ở đó. Có điều kỳ cục là mỗi lần ăn ở đó, lần nào cũng có người như là bị bịnh điên đi ngang qua. Đó là bốn người khác nhau. So sánh ở Ohio, tôi và các bạn hay gặp nhau từ lâu rồi để ăn sáng thì chưa thấy tình hình đó xảy ra bao giờ. Chiều thì chúng tôi đi gặp suôi gia tại bờ biển Redondo.

Ngày chủ nhật Rebekah và Paul chở tôi họp mặt các tác gỉa mà tham gia trong diễn đàn Viết Về Nước Mỹ. Chúng nó để tôi xuống xe rồi tiếp tục đi đến bờ biển Seal để gặp một số người khác trong gia đình và bạn bè. Các chi tiết liên quan đến họp mặt người khác đã viết đến và bài đó cũng đã đăng trong diễn đàn VVNM rồi nên tôi không cần nói gì nữa hơn là có cơ hội gặp lại bạn cũ và cũng gặp một số bạn mới nữa. Còn lễ phát giải thưởng VVNM cũng có vài người kể rồi. Nói chung, thật là vui lắm.

Một ngày tao ngộ vừa trôi qua
Người đến từ nơi gần hoặc xa
Hấp dẫn nhiều, chờ xem kết quả
Phát nhiều giải, trúng vô người nhà

Ngày thứ hai Rebekah và tôi đi chợ Việt Nam trên Đại Lộ Sunset. Chúng tôi đi bằng xe đạp mà đa số đường đi đến chợ lên dốc thôi. Đi 45 phút mới tới. Trong hai năm qua tôi đi bằng xe đặp ít lắm nên khi tới chợ tôi mệt lắm rồi. Ở trong chợ có máy lạnh nên chúng tôi cảm thấy rất thoải mái. Con gái mua đồ xong rồi chúng tôi lên xe đạp đi về. Dĩ nhiên đường về dễ dàng hơn nhiều. Hiện nay thành phố LA có nhiều làn đường đặc biệt cho xe đạp. Vậy thì vừa dễ đi vừa an toàn hơn. Trước khi đi tôi nghĩ rằng chắc đi xe đạp trong trung tâm thành phố LA sẽ là thách thức nhưng cuối cùng, không phải đâu. Thật ra tôi thích lắm.

blank
Con gái Rebekah tại chỗ tập leo lên núi.

Ngày thứ ba trong buổi sáng Rebekah và tôi đi xe đạp lần nữa. Lúc nay đi hướng khác mà có đường bằng phẳng nên dễ lắm. Trước hết chúng tôi qua khu may mặc trên đường số bảy. Khi đi hướng đông mà đi qua đường Los Angeles thì đã vô khu có nhiều người nghèo vô gia cư. Tiếng Anh khu này gọi là "Skid Row". Nói đến tên khu này thì đa số người đã biết rồi và cũng biết khu này nổi tiếng như thế nào. Những người ở đó chỉ ở trong chỗ tạm thời bên đường mà thôi. Tội nghiệp lắm.

Đi tiếp chúng tôi tới khu mỹ thuật. Tại khu này chúng tôi ghé vô chụp hình một vài tòa nhà mà có hình họa một bên. Có đủ thứ loại bức tranh tùy theo khả năng và sở thích của họa sĩ đó. Sau đó chúng tôi đi đến chỗ Rebekah và Paul hay đến để tập "leo núi" (rock climbing). Đây là lần đầu tiên tôi thấy chỗ như thế nên tôi thấy rất lạ và chắc cũng khó trèo lắm.

Sau cùng chúng tôi đi đến khu Little Tokyo coi xem và uống cà phê. Chuyến đi hôm đó Rebekah cũng đem theo con chó nhỏ cho vui. Nó ngồi trong một cái bao đặc biệt bên bánh xe phía sau. Khi đi ngang qua tôi thấy khá nhiều người chỉ con chó trên xe đạp Rebekah. Dù hôm đó đi xa và lâu hơn hôm trứơc tôi không bị mệt mỏi như lúc đó.

Chiều thì Paul và tôi đi dạo chơi tại công viên Griffith trong thành phố LA. Như năm ngoái chúng tôi nhận xét đa số người chào nhau trên đường mòn. Lắm lúc tôi nghe người ta nói dân ở LA không thân mật nhưng qua nhiều tình huống khác nhau tôi không thấy như thế đâu.

Ngày thứ tư Paul và tôi đi tiệm ăn LA Cafe lần cuối cùng rồi Paul kêu xe Uber đến chở tôi đi ra sân bay. Nói chung bảy ngày tại LA có nhiều điều hay và thú vị. Đối với một người mà trưởng thành ở nhà quê như tôi đến thành phố LA có nhiều điều lạ nhưng tôi nghĩ rằng nếu có đủ thì giờ mình có thể hoà nhập được.

Sáu Steve Brown

Ý kiến bạn đọc
24/07/201818:10:43
Khách
Cám ơn chú Sáu STEVE BROWN , bài viết rất thú vị , chúc sức khỏe và may mắn
11/11/201401:29:59
Khách
Chào Annie,
Cảm ơn Annie đọc bài viết tôi và có lời khen. :-)
Chúc Annie mọi sự thật tốt đep.
Sáu
09/10/201405:43:47
Khách
-Chào chú Sáu Steve Brown.
-Chú Sáu đi chơi một vòng LA ...đã quá!
-Mỗi lần đọc bài của chú Sáu, Annie hay bị ...méo mó nghề nghiệp.
- Chú viết văn bằng tiếng Việt, không có người.Mỹ nào...qua mặt chú được.
-"Văn ôn vũ luyện" chú ạ.
- Chúc chú vui ,khỏe , "ta bà" nhiều vì chú vẫn chưa cần đến cái...chân thứ ba.
Phùng Annie Kim
01/10/201400:31:26
Khách
Cảm ơn chị Phương Hoa và anh Ma Bồ đọc bài viết tôi và có lời khen.

Chị Phương Hoa,
Các cháu qua đó vì đi theo việc làm. Còn việc vợ tôi qua Cali năm sau thì chưa biết được.

Anh Ma Bồ,
Chẳng may tôi không biết nhà anh ở gần đó. Nếu biết địa chỉ lần sau tôi ghé qua thăm anh.

Chúc chị và anh mọi sự thật tốt đẹp̣̣.

Sáu
27/09/201414:24:21
Khách
Anh Sáu qua Los Angeles ở gần nhà tôi mà tôi không biết. Anh lại đi thăm những chỗ mà tôi chẳng bao giờ đến như thăm "con khủng long". Đọc bài viết này tôi mới biết có loại xe Uber, tiện lợi cho việc di chuyển. Thật là một bài viết hữu ích cho những ai đến thăm Los Angeles. Cám ơn anh Sáu.
BTM
26/09/201414:08:54
Khách
Chào anh Sáu Steve Brown,
Vậy là nhân chuyến đi Cali họp mặt Việt Báo anh đã có dịp đi thăm thú khắp nơi vui quá nhỉ? Không hiểu sao mà anh chị ở tận bên Ohio nhưng các cháu lại sống ở Nam Cali? Âu đó cũng là duyên may để anh có dịp đi về Cali nhiều hơn. Vậy mà bữa hôm họp mặt PH đâu có biết là anh đi chung vói các cháu. Năm tới nhớ đưa chị Sáu đi cùng với nha.
Cám ơn anh cho bài tuòng thuật về chuyến đi vừa rồi. Thật là thú vị, tiếng Việt của anh càng ngày càng trôi chảy hơn, lại còn kèm theo những vần thơ cảm tác nữa, thật là ngưỡng mộ!
Chúc anh chị và gia đinh an vui hạnh phúc.
Thân mến,
PH
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,024,478
Tác giả sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, nghề nghiệp: làm nail. Loạt bài viết về nước Mỹ gần đây của tác giả với tên thật Nguyễn Thị Hữu Duyên gồm: Bỏ Gì Thì Bỏ; Ước Vọng Của Tin, thể hiện tình thương yêu và ý chí của một gia đình Việt Nam trên đất Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả tên thật là Yến Phi, 63 tuổi, hiện là cư dân WA. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà cũng là bài viết đầu tay nhân mùa Mothers Day, sau nhiều “vật lộn” khó khăn với chữ Việt trên computer, được tác giả trân trọng gọi là “Tác Phẩm Đầu Tay Dâng Mẹ.” Tựa đề được đặt lại theo nội dung bài viết. Mong tác giả tiếp tục.
Từ giữa năm 2010, tác giả tự sơ lược tiểu sử khi tham dự Viết Về Nước Mỹ: Trước 75, còn đi học, chỉ viết cho các báo thiếu nhi, học trò. Qua Mỹ từ 1990. Hiện ngụ tại Myrtle Beach, SC. Bài mới của Hải Âu cho giải thưởng năm thứ mười hai là một chuyện tình chia lìa vào Tháng Tư 1975.
Kông Li là bút hiệu vui vẻ của Phạm Công Lý, tác giả đã có nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị, vừa nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 20011. Là một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù, ông cùng gia đình đến Mỹ từ tháng 11/1994 theo diện HO, định cư tại Boston.
Tác giả đã góp cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12 nhiều bài viết đặc biệt. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biên đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Bài viết mới của tác giả cho mùa Mothers Day là một tự sự cảm động về Mẹ.
Tác giả tên thật là Nguyễn Tân, tuổi 60', cựu sĩ quan hải quân, cư dân Glendale, CA. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, từng nhận các giải bán kêt 2001 và giải Việt Bút 2008, hiện là thành viên "Ban Tuyển Chọn Chung Kết" Giải Thưởng Việt Báo. Bài mới “góp vui” của ông là một truyện hiếm có mở đầu cho mùa Mothers Day đang tới.
Tác giả là một nhà giáo, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện đã về hưu và là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Tháng 2, ngày 3, 2012, Phạm Hoàng Chương có bài “Người Lấy Ba Vợ”, kể về người bạn thân từ thời học trò đi H.O. qua Mỹ, về Việt Nam sông với bà vợ mới đang gặp cảnh khó khăn, lương hưu bị ăn chặn. Bài từ tháng Ba, hiện đã có tới 19,151 lượt người đọc. Biết tác giả sau đó đã giúp bạn trở lại Mỹ để giải quyết vụ lương hưu, nhiều thân hữu hỏi kết quả ra sao. Sau đây là đầy đủ câu chuyện: ông bạn chỉ có ba mà là bốn bà vợ. 
Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của tác giả dành cho giải thưởng năm thứ 12 là “Chuông Gọi Mẹ Thương” đã phổ giến vào dịp Mother's Day 2011, Chủ Nhật 8-5-2011. Mới đây, ông có thêm 2 bài viết mới, trước hết là một chuyện kể về con tầu vượt biển đúng vào một đêm 30 Tháng Tư. Bài còn lại sẽ phổ biến sau.
Thời hạn dành cho bài Viết Về Nước Mỹ hàng năm kết thúc ngày 30 tháng Tư, nhưng như mọi năm, số lượng bài đã góp trước ngày này vẫn chưa thể phổ biến hết. Do đó, từ hôm nay, Việt Báo tiếp tục phổ biến thêm những bài dành cho năm 2012.
Nguyễn Trần Diệu Hương là một trong những tác giả Viết Về Nước Mỹ kỳ cựu, được bạn đọc quí mến. Tham dự từ năm đầu, với nhiều bài viết đặc biệt, cô đã nhận giải Danh Dự năm 2001, và sau đó là giải vinh danh tác giả năm 2005 với bài viết “Còn Đó Ngậm Ngùi.” Sau đây là bài viết mới của cô.
Nhạc sĩ Cung Tiến