Hôm nay,  

Cây Trái Nhà Vườn Việt Tại Miami

23/10/201400:00:00(Xem: 33412)

Tác giả: Y Châu
Bài số 4367-14-29767vb5102314

Tác giả là cư dân Miami, đã góp nhiều bài viết tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, cây trái quê hương. Bài mới của ông kể nhiều chi tiết đặc biệt về cây trái và nhà vườn gốc Việt tại Miami, Florida. Tin mới là do bị dồn hàng, nhà vườn vùng này hiện đang “bỏ Thanh Long, lấy Nhãn Cầu”. Tựa đề được đặt lại theo nội dung.

* * *

Tại Miami Florida, vào vụ mùa, ở các chợ Á Đông người ta bày bán đầy dẫy, đủ loại trái cây. Họ để trong từng bọc bằng nhựa đẹp mắt, có ghi trọng lượng và giá thành. Khách hàng chỉ cần đem lại quầy tính tiền là có ngay loại trái cây mà mình ưa thích.

Là con người, không ít thì nhiều đều có tánh hay tìm hiểu những điều mới lạ, hay ho để học hỏi. Chúng ta muốn đến tận nơi, vườn cây ăn trái, để "sờ tận tay, day tận mắt" hầu chứng thực những gì được nghe... Nhưng lắm khi cũng gây "phiền hà nho nhỏ", cho chủ nhà vườn. Không nên ra vườn khi có mưa to gió lớn, không nên leo trèo trên cây dễ bị trợt ngã, không nên liệng bỏ những trái cây ăn không hết trong vườn tạo điều kiện cho sâu bọ ruồi nhặng...

Dù vậy, nhưng chủ nhà vườn vẫn mở lòng đón chào đồng hương, để có người nói chuyện trời trăng mây nước, gợi nhớ những kỷ niệm xa lắc xa lơ...bên bờ ao, bụi chuối ở tận bên kia bờ Thái Bình Dương.

Một lần đầu những năm 90, người Việt Nam mình tin tức lan nhanh ở Broward Lauderdale, có một vườn vải của người Mỹ, trái chín quằn cây, giá bán rất rẻ! Cuối tuần, sau khi đi chợ về, chúng tôi theo I-95 đi về hướng Tây, qua những con đường nhỏ hẹp. Hai bên nhiều cây ăn trái, giống như miệt Cần Thơ Vĩnh Long: avocado (bơ), mamay, xoài, đu đủ,... Đến nơi trước vườn có tấm bảng ghi: "LYCHE: $1.25 per LB". Chúng tôi đậu xe, bước vào cái sạp nhỏ ngay cổng vô vườn. Người ngồi bên trong hỏi:

- Hi, quí vị cần vải đã hái sẵn hay là muốn vào vườn hái trái còn trên cây?

Chúng tôi trả lời muốn vào vườn.

Họ đưa cho chúng tôi cái túi để đựng vải và cái kéo ngắn để cắt vải, rồi lên chiếc xe nhỏ. Người tài xế lái đưa chúng tôi ngang, dọc trong vườn. Vườn cây trồng ngay hàng thẳng lối, khoảng cách thật đều nhau, giống như quí ngài đi duyệt hàng quân. Cây vải tàng không cao lắm, khoảng 3, 4 mét, từng chùm vải đỏ hồng dưới nắng; dưới gốc cây rụng đầy trái màu nâu sậm, ẩn mình dưới lá rụng, trông nhớp nhúa, vì qua mấy trận mưa. Chúng tôi đã cắt đầy túi vải và đem cân trả tiền, còn ăn thử thì..."free".

Lúc đó tôi chỉ biết chủ vườn ở đây chỉ là người Mỹ, không có người Việt mình. Làm nghề nông "bán lưng cho trời, bán mặt cho đất" vất vả! Làm hãng xưởng, hay ít ra mở chợ, nhà hàng, làm "Beauty Salon",... ở trong máy lạnh, nhàn nhã hơn nhiều.

Thời gian sau, nhân đọc tờ báo tiếng Việt, thấy có quảng cáo vườn trái cây của người Việt. Tôi gọi điện thoại ghi địa chỉ, tìm đến.

Vào mùa trái cây, gió từ Đại Tây Dương thổi vào nhưng cũng không làm dịu đi cái nóng gay gắt của Miami, nhất là vào ban trưa. Tôi đến vườn rất sớm, thấy người chủ và vài người gốc "Spanish" đang thu gom trái cây. Tôi đến gần, bắt chuyên làm quen:

- Chào anh, nhìn anh rắn chắc, khỏe mạnh, tướng mạo phương phi, khi xưa chắc là bên dân sự? Anh đáp lại:

- Không, tôi học khoá 5... Tên là Mão.

- Sao ngộ vậy, tôi cũng khoá 5, tuổi con mèo.

"Tuổi mẹo là con mèo ngao
Hay cấu hay cào ăn vụng thành tinh"...

Mão như mèo, thích ăn vụng nhưng thành tinh không phải dễ.

Nếu lấy mốc thời gian là trận bão Andrew năm 1992 đổ vào Miami, thì có sự khác biệt.

Từ năm 1975 - Andrew: từng đợt người Việt Nam đến Mỹ định cư, là một cộng đồng non trẻ, chật vật để hòa nhập vào nền kinh tế hàng đầu thế giới. Đương nhiên mãi lực của người Việt Nam yếu, nên những hoa quả mà người Việt (người Á Đông) ưa thích như: vải nhãn, mãng cầu, vú sữa, lồng mức,... là hàng "cao cấp" hiếm có, mặc dù ở Nam Florida thời tiết rất thích hợp.

Sau Andrew, thì mọi việc thay đổi, cộng đồng Việt Nam lớn mạnh. Theo dòng người đổ về Florida không ít đồng hương chúng ta, còn mê cái cày, cái cuốc, yêu vườn tược thiên nhiên hoang dã:

Miami nắng sớm, chiều mưa
Biển Tây lắm bão em chưa chịu về
Vườn cây trĩu quả xum xê
Nhãn cầu mít ổi... như quê hương mình.

Trong số những chủ vườn được đồng hương lui tới có: cô Nine, cô Tri, anh Mão, anh Mùi,...

Sau đây là chuyện cây trái nhà vườn, theo anh Mão kể:

- Nhãn Kohala: cho năng suất rất cao, vỏ mỏng, nhiều cơm, hạt tiêu mà thị trường Bắc Mỹ rất yêu thích. Khởi đầu từ ông Bill F., người Mỹ, có nông trại ở Homestead, FL, rất yêu thích trái cây nhiệt đới. Trong một lần du lịch đến Singapore, Đông Nam Á để tìm kiếm giống cây mới lạ nhưng ông không thấy gì! Trên đường về, khi dừng chân ở Honolulu, Hawii, ông thấy giống nhãn Kohala, đem về trồng. Anh Mão, cũng là một trong những người biết được giống nầy đầu tiên ở Miami và nhân rộng cho các nhà vườn.

- Nhãn hương còn có tên là Diamon River: là giống nhãn của người Thái, cho trái lớn hơn, vỏ dầy. Khi đưa vào miệng cắn, trái nhãn bể ra tươm mật ngọt lịm tỏa mùi hương; làm ta muốn ăn thêm nữa, đến khi con mắt đổ ghèn, chưa chịu thôi.

- Thanh long: được cho leo lên cây cột, những vòi rồng xòe ra điểm những trái chín đỏ ao. Theo nhà vườn thì khi ăn vải, nhãn ngọt cần phải mua thêm thanh long để giải nhiệt, nhuận trường lấy lại sự cân bằng.

- Đậu bắp, khổ qua: Ngoài cây ăn trái, nhà vườn còn trồng thêm hoa mầu như: đậu bắp, khổ qua... Anh Mùi, phía trước nhà có hồ cá coi, trên hồ có cầu nhỏ và tượng Phật Bà Quán Thế Âm với nhành đương liễu. Phía sau nhà có nhiều cây ăn trái mát rượi, còn giăng thêm nhiều võng để bà con đi mỏi chân, ngồi đu đưa. Mấy đứa cháu ở nhà, mỗi khi có dịp hay ghé lại vườn, anh coi như con cháu trong nhà. Anh Mùi là ủng hộ viên nhiệt tình của các chương trình văn nghệ.

Một lần anh chơi "gamble". Số là anh có trồng mấy mẫu đậu bắp, khổ qua đã tàn, vẫn còn nhiều trái. Anh kêu, ai có rảnh thì đến hái. Vì không phải tốn tiền nên mấy cháu hái đến đầy xe. Nhưng làm sao ăn cho hết, đành đem vô chùa nhờ tiêu thụ dùm. Lần sau đến thăm anh, anh vui vẻ tỏ lòng:

- Cám ơn các cháu đã giúp hái số hoa mầu dâng cho chùa! Những công đức nầy xin Bồ Tát dành cho các cháu.

- Mãng cầu: là hàng hiếm, có hai loại.

Mãng cầu ta, trái nhỏ nhiều hột.

Mãng cầu Xiêm, trái lớn có gai, chua chua, ngọt ngọt. Rất khó trồng, nhiều năm mùa đông kéo dài, nhiệt độ xuống thấp, cây rụng hết lá, không ra trái mấy mùa liên tiếp.

Có lần những người bạn từ Atlanta, GA viếng thăm Miami muốn mang cây giống mãng cầu Xiêm về trồng, nhưng thời tiết ở đó đâu thích hợp. Nhiều đồng hương truyền tai nhau là mãng cầu Xiêm trị được bá bịnh, cả ung thư? Cần phải kiểm nghiệm lại!

Láng giềng tôi, gốc người Pakistan, có cây mãng cầu Xiêm, trái oằn cây. Tôi hỏi mua, anh hái tặng tôi, anh nói:

- Trồng nó chỉ lấy lộc non.

Cách dùng: hái lộc bỏ vào trong ly nước nóng như trà, giúp ta ngủ ngon, không bị phản ứng phụ như ngầy ngật. Tôi thử dùng, kết quả tốt.

Thời gian sau, tôi trở về thăm nhà cũ, thăm cây mãng cầu của người láng giềng tốt bụng. Nó tươi tốt hơn xưa, đâm nhiều lộc non xanh biếc, nhưng không còn trái? Hỏi ra mới biết người chủ của nó đã không còn mất ngủ nữa, anh đã có một giấc ngủ sâu, một giấc ngủ ngàn thu!

Làm nghề nông cũng không khác những ngành nghề khác, phải bỏ vốn, chọn đất, chọn giống,... Khi tới kỳ thu hoạch thì phải có nơi tiêu thụ và sự hên sui, may rủi bất ngờ không ai biết trước!

Hiện nay, mỗi khi đến vụ mùa trái cây, thì có hệ thống xe đông lạnh chuyển hàng liên bang phân phối và đường hàng không nhanh hơn, nhưng chi phí đắc hơn.

Tin từ nhà vườn sau này cho biết thêm:

- Thanh long, bị dội hàng, nhà vườn không còn ưu ái, bị chặt bỏ.

Nhãn: đúng mùa là tháng 8, 9 mỗi năm, giá thấp; trừ chi phí thì không lời. Nhà vườn đã tìm ra loại phân bón, ra trái nghịch mùa, sẽ cho năng suất thấp nhưng được giá.

Mãng cầu, vẫn là hàng hiếm.

Gần đây, tôi đọc được một bài báo "online.vn", kể lại: phóng viên đến một vườn trái cây, anh hỏi mua, để ăn liền tại chỗ. Xin chủ vườn cho biết có dùng thuốc trừ sâu, hóa chất,... Họ xác nhận là có vì mọi người đều làm vậy, nên họ làm theo.

Đọc xong bài báo tôi giật mình, vì tôi có thói quen xấu mỗi khi hái trái xoài, nhãn, ổi,... là xoa xoa cho sạch phấn, bụi rồi đưa vào miệng cắn liền!

Ở Mỹ, chuyện an toàn thực phẩm là ưu tiên hàng đầu, tôi tin tưởng nhà vườn ở đây sẽ không vì lợi nhuận nhất thời mà hại người, hại mình.

Y Châu

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,648,466
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến