Hôm nay,  

Tiếng Chân Đêm Giáng Sinh

17/12/201400:00:00(Xem: 17147)

Tác giả: Thái NC
Bài số 4412-14-29812vb4121714

Đó là tiếng chân tưởng như của Ông Già Noel. Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA.

* * *

Nhiều năm rồi chúng tôi không còn cái thú mỗi đêm Giáng Sinh, chờ con cái đi ngủ hết, ba má mới đem món quà bí mật của ông già Noel để cạnh lò sưởi cho con. Đây là quà đặc biệt má đã dọ dẩm và biết con sẽ gởi thơ cho Santa Claus đòi quà, đặng biết mà mua cho đúng. Để quà ở lò sưởi xong, ba phải ăn một cái bánh cookie, và uống nửa ly nước con dọn ra mời ông Santa để chứng tỏ ông đã đến. Và cho sống động hơn, má lấy cái thư con đặt trên bàn bỏ xuống thảm, làm giống như Santa đọc thư con cạnh lò sưởi rồi vội vàng đi nhà khác để rơi lá thư.

Sáng sớm hôm sau, ba và má nằm lắng nghe tiếng chân vội vả con mới thức dậy chạy ù từ trên lầu xuống cầu thang, thẳng đến lò sưởi và nghe tiếng con la vui mừng:

- Mom, Dad... He did come!

- He ate my cookies!

- Drank some water, too !

- Oh yeah! Exactly what I want...

- Thanks, Santa !

...

Có một năm, con cũng viết thư đòi quà Santa nhưng lại muốn giữ bí mật. Má dọ hỏi mấy cũng nhứt định không cho đọc! Không đọc thư làm sao biết đích xác con muốn Santa tặng món gì? Tuy vậy, là ba má thì chúng tôi cũng đóan được món con thích để mua. Chỉ thắc mắc là năm nay con...kỳ quá, sao lại dấu?

Đêm Giáng Sinh, chúng tôi giả bộ đi ngủ sớm, và giữa khuya lắng nghe tiếng chân con đi xuống cầu thang để cái thơ viết cho Santa.

Đợi thật lâu và nghe tiếng con thở đều đặn ngủ say trong phòng, ba má mới dậy len lén xuống thấy lá thư của con để cạnh lò sưởi,cùng một thỏi chocolate, và ly Orange juice.

Cầm thơ lên đọc, tôi không còn nhớ nguyên văn, nhưng ý con nói với Santa rằng: Năm nào con cũng có thật nhiều quà, cho nên năm nay Santa thay vì cho con, đổi lại cho ba má con. Con muốn năm nay Santa tặng quà cho ba má, không cần cho con gì hết.

Té ra con giữ bí mật bức thư là vì vậy!

Bây giờ mới kẹt. Ba má hoàn toàn không nghĩ đến điều này. Nhưng đã là Santa thì dù sao cũng phải làm được theo lời yêu cầu của con. May mà con chỉ đòi quà chung chung cho ba má chứ không nói món gì đặc biệt, và may mà giấy hoa gói quà còn đủ ở nhà. Má lấy hộp bánh của ai đó mới cho, gói lại làm quà Santa tặng ba, và lên phòng lấy cái áo mới mua tự gói làm quà...cho má.

Giữa đêm Giáng Sinh năm đó, hai vợ chồng phải rón rén gói quà cho nhau, mà phải làm thật nhẹ nhàng,im lặng, sợ con dậy bất ngờ biết.

Và mặc dù con nói không đòi quà năm nay, ba má cũng thay mặt Santa để lại món đồ chơi ba má biết con rất thích.

...

Sáng ngủ dậy, nghe tiếng chân con chạy xuống cầu thang đến lò sưởi. Tiếng con reo vui thích thú, rồi tiếng chân con chạy ngược trở lên xông thẳng vào phòng, đặt hai gói quà lên bụng ba má và rối rít

- Santa có quà cho ba má nè!

Má mở gói quà cầm cái áo ngắm nghía, ướm thử, và nói sao...vừa vặn quá ! Ô hay tại sao Santa biết má thích cái áo này mà tặng?

Con cười sung sướng:

- Santa knows all, mom !

...

Rồi đến một năm, sáng sớm không nghe tiếng chân con chạy xuống cầu thang nữa. Ba má dậy xem và thấy con đang ngồi tủm tỉm cười bên gói quà của ông già Noel. Con chạy lại ôm ba má và nói: Thanks, Mom, Thanks Dad !

Má hỏi tại sao con biết.

Con nói các bạn trong trường nói với nhau từ mấy tháng trước. Nhưng con biết ba má thích con...không biết, để được làm Santa mua quà cho con.

Con nói tối qua con không ngủ, nằm lắng nghe tiếng chân của ba má rón rén xuống cầu thang đem gói quà bí mật để cạnh lò sưởi. Con nghe tiếng ba ăn cookies. Con nghe má nhắc ba uống nước. Con lại nghe tiếng chân ba má trở lên lầu.

Và con biết ông già Noel của con đã đến.

Thái NC

Ý kiến bạn đọc
28/12/201404:26:00
Khách
Cám ơn nguoinhaque, Phước Nhung, chú Sáu Steve Brown , và Hai Hoang đã ghé qua thăm ông già Noel năm nay.
26/12/201412:42:02
Khách
Merry Christmas đến tác giả cùng các độc giả một mùa Noel an lành. Hạnh phúc thay khi sống trong một gia đình mà mọi người đều yêu thương và quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Mong bài viết sau.
20/12/201411:05:34
Khách
Chào cháu Thái,
Bài viết cháu rất vui và dễ thương. Khi đọc dường như chái mô tả tình huống trong gia đình tôi ngày xưa.

Sáu
19/12/201414:43:28
Khách
Chuyện dễ thương quá.
19/12/201409:00:59
Khách
Tới lúc cũng phải "bể mánh". Tôi còn phải mang boot ra sau vườn dẩm trên tuyết làm dấu chân ông Santa mới tới đêm hôm qua, đi ngựơc lại, chỉ có dấu chân đến, không có dấu chân đi. Rồi thời gian dần trôi, tôi bị "bể mánh", không thấy các con gới thư cho Santa nữa, trái lại bị buộc tội "you là Santa!" Nhưng cảm động khi nghe "Don't buy more gits for us, we love you!". Bây giờ tôi bắt đầu giở trò làm Santa trở lại...với cháu nội, cháu ngoại....have some fun ở cái tuổi già nầy.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,833,071
Trước 1975, tác giả là một nhà giáo, từng là hiệu trưởng nhiều trường tại miền Trung và điều hành Trung Tâm Tu Nghiệp và Huấn Luyện Giáo Chức tại Huế. Miền Nam sụp đổ, ông đi tù “cải tạo” và sau đó vượt biển, định cư tại Hoa Kỳ, thấy hạnh phúc khi về hưu sau nhiều năm trở lại nghề dạy học.
Tác giả còn sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, công việc: làm nail. Tham gia viết về nước Mỹ từ 2011. Với bút hiệu Hữu Duyên Nguyễn và bài "Cám Ơn Bố", bà đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Các bài viết của tác giả đều thể hiện tình thương yêu và ý chí của một gia đình Việt Nam trên đất Mỹ.
Với bài viết “Lời Cám Ơn Của Mẹ Tôi”, kể chuyện bà Mẹ 90 tuổi thi đậu Quốc Tịch Mỹ, Nguyên Phương đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2007. Tại Việt Nam trước 1975, bà là một dược sĩ. Vượt biển, định cư tại Mỹ từ 1982, bà làm việc trong một cơ quan chính phủ tại Virginia.
Với “bút hiệu kép” Minh Đạo - Nguyễn Thạch Hãn, tác giả đã góp nhiều bài giá trị và nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2011. Nguyễn Thạch Hãn sinh năm 1945, cựu sĩ quan Pháo Binh VNCH, cựu tù cải tạo, hiện làm việc trong một công ty Energy tại thành phố Houston, Texas.
Tác giả tên thật Nguyễn văn Hoa, sinh năm 1947 tại Quảng Bình, Việt Nam. Tốt nghiệp kỹ sư điện, học cao học và soạn luận án tiến sĩ kỹ sư (1970-75). Từ 1970 đến 1975 dạy đại học kỹ thuật tại Sài gòn. Năm 1975 định cư tại Hoa Kỳ, làm việc cho công ty tiện ích ở North Dakota cho đến năm 2012 thì về hưu.
Tác giả cho biết ông đến Mỹ đã 20 năm, nghề nghiệp: chủ tiệm Nail tại Culver City, California. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ Tháng Tư 2012. Hai bài đầu của Tom Tom đều viết về công việc ông làm: “Nghề Nail đâu Có... Bèo”; Và “Tuấn, Chàng Trai Nước Việt.”
Phan là một nhà báo quen biết tại Dallas, người vừa nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2013. Bài mới của ông là một tạp ghi vui vẻ về thói lầm lộn, cầm nhầm trong sinh hoạt thường thấy trong đời sống.
Tác giả là cư dân Philadelphia, đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2008. Ông đến Mỹ năm 1975, tốt nghiệp Kỹ Sư Điện và MBA, từng là Engineering Director tại BEI ở Little Rock, AS. Các công ty phục vụ: Exxon, McDonnell Douglas, Boeing, Physical Optics. Tác phẩm đã in:
Chiều Ngày thứ Tư, 2 tháng 10, năm 2013, Thượng Nghị Sĩ Lou Correa, đại diện Thượng Viện California, đã đích thân đến thăm và trao bảng Vinh Danh cho Bác Sĩ Lương Vinh Quốc Khanh, Chủ Tịch Vietnamese American Medical Research Founda-tion,
Tác giả một mình vượt biển giữa thập niên 80’ khi còn tuổi học trò. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, cô nhận giải danh dự 2001. Bốn năm sau, cô nhận thêm giải vinh danh tác phẩm 2005 với bài viết “Tháng Tư, Còn Đó Ngậm Ngùi,”
Nhạc sĩ Cung Tiến