Hôm nay,  

Món Quà Giáng Sinh Của Bé Vần

17/12/201400:00:00(Xem: 16337)

Tác giả: Sao Nam Trần Ngọc Bình
Bài số 4413-14-29813vb4121714

Tác giả là cựu sĩ quan VNCH, giảng viên trường Sinh ngữ quân đội, cựu tù cải tạo. Ông cũng là tác giả sách "Hành Trình về Phương Đông" do "Xây Dựng" xuất bản năm 2010. Mới nhất, là cuốn "Within & Beond" do tác giả viết bằng Anh ngữ và tự xuất bản.

* * *

Hai mẹ con thủ thỉ qua điện thoại trong buồng, một lát sau vợ tôi chạy ra mặt tươi rói như khu vườn mới qua cơn mưa:

- Bé Vần (tên gọi tắt một cách trìu mến của bé Steven) học giỏi được nhà trường mời ăn pizza mình thưởng cho Vần cái gì anh nhé!

Bé Vần học giỏi thì trong gia đình tôi ai cũng biết cả rồi. Bé được lựa cho học lớp xuất sắc dành cho học trò giỏi, được thư khen của Tổng Thống Mỹ, môn học nào cũng có điểm A, được nhà trường cho học nhạc vv… và vv…

Còn đồ chơi ư? Thôi thì đủ loại các đồ lắp ráp còn I phone I Pad thì cũng đâu thiếu mẹ bé cưng con mà. Cả ba đứa đứa nào cũng ngoan và học hành chăm chỉ.

Thằng anh lớn thì ngoài giờ học ra cứ thui thủi một mình hết vẽ lại đến lắp vào tháo ra những món đồ chơi bằng plastic cùng bé Vần và con em gái út là bé Hi.

Cả ba đứa đều thương mến nhau. Sinh nhật thằng anh lớn thì hai em cố vét hết tiền để dành mua cho thằng anh một món quà gì đó cho hợp với túi tiền của chúng khi không đủ tiền thì lại cầu cứu mẹ.

Thằng anh lớn Henry năm nay đã 17 tuổi rồi ra dáng và xứng đáng là anh Hai của hai đứa em bé bỏng của mình.

Được phép lái xe, thằng anh đã có thể chở thằng em đến chơi nhà bạn của mình hay đi xem phim mỗi khi có phim hay. Còn con em gái út thì lúc nào cũng quấn quit bên mẹ chẳng rời một bước sau khi đi học về. Chẳng bao giờ Út Hi chịu ngủ lại nhà ông bà dù chỉ một đêm.

Mỗi khi thấy cái gì cần lau cho sạch thì Út Hi không ngại dùng cả lô giấy để chùi thay vì chỉ xài lối 1 hay 2 tờ là đủ nhưng mẹ bé vẫn làm ngơ để khuyến khích bé tập cho quen như trong câu “Học ăn học nói học gói học mở” của các cụ ta.


Út Hi còn thích làm bánh. Chả ai cần dạy, mười tuổi bé tự đọc chỉ dẫn cách làm bánh, tự nhồi bột và tự nướng bánh. Trong nhà lúc nào cũng vui vì bé lúc nào cũng tất bật không làm bánh thì học, không học thì thi nhau lắp ráp những loại đồ chơi bằng plastic với hai thằng anh.

Lúc nào Út Hi cũng bận. Bận gì vậy. Bận học mà. Ngồi ngay hàng hiên của sân trường bé mang bài ra làm liền và làm xong liền một khi trong khi chờ ba của bé tới đón để khi về nhà bé còn bận chuyện khác. Bận chơi games, bận lắp ráp đồ chơi bận lên mạng với cái PC.

Bà ngoại nó, nó đây là bé Vần, hỏi tôi:

- Bé Vần học giỏi ông ngoại thưởng cho bé Vần cái gì bây giờ?

Hình như ông ngoại lúc nào cũng có sẵn câu trả lời:

- Bé Vần thích ăn buffet ở tiệm Hibachi thì cho bé Vần đi ăn cùng với hai đứa kia nữa để khuyến khích hai đứa tụi nó nữa mà.

Ông ngoại không bao giờ cho cháu tiền, không bao giờ lo sinh nhật cho cháu vì ông biết là sinh nhật các cháu cha mẹ chúng phải lo. Ngay từ hồi học lớp 8, bé Henry ngỏ ý thích học thuốc ư? Ông ngoại ra nhà sách Barnes & Noble mua quyển sách về cơ thể người ta cho bé. Khi Heny lên lớp 10 sự lựa chọn của Henry đã nhất định thì ông ngoại lại mua quyển sách khác nữa gồm nhiều danh từ y khoa cho bé.

Đến gần lễ Giáng Sinh ông ngoại lái xe từ Greenville “xuống” Anderson rủ ba nhóc đi ăn buffet ở nhà hàng Hibachi. Cả ba bé đều thích. Thích nhất là bé Vần. Không phải vì đi ăn mà vì bé thấy mình được cả ông lẫn bà ngoại thương yêu.

Món bé thích nhất tại tiệm buffet này là lối xào đồ ăn kiểu Mông Cổ. Xào trên cái chảo mặt bằng nghe xèo xèo vui tai. Có lần bé chỉ xin ông ngoại có một đồng để tip cho anh thợ.

Mùa Noel năm nay, trở lại tiệm Buffer Mông Cổ, chắc bé sẽ thích lắm.

Sao Nam Trần ngọc Bình

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,909,053
Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của An Trinh là ba lá thư:, trong đó có Thư gửi "cu Nam" kể về tâm sự bà mẹ gốc Việt tại Mỹ
Diner là một loại nhà hàng lớn có thể đãi khách tới vài trăm người, nhỏ phục vụ khách tới ăn khoảng vài chục người. Đa số Diner có chỗ đậu xe cho khách. Các món ăn bán cho khách thường
Department giải-tán. Mọi người kể cả manager cũng chuyển đi khu vực khác. Nghe nói là department được lập ra để thí-nghiệm một lối làm mới. Không xong. Thì thôi. Không xong, thì tôi gặp Thảo.
Điều khó quen nhất cho nàng, là giọng nói đặc sệt địa phương của chàng mà vài người bạn của nàng gọi là giọng "Bắc Kỳ rốn".
Tin Trung Tứơng Ngô Quang Trưởng vừa qua đời ở Virginia, miền Đông Hoa Kỳ, làm vợ chồng tôi bàng hoàng. 
Trần Quốc Sỹ là một tác giả Viết Về Nước Mỹ kỳ cựu, từng nhận giải danh dự. Ngoài công việc kỹ sư
Tôi coi Ti Vi họ nói một tuần mà có ba vụ, giết ngừơi trong trường học, vụ chót có năm đứa trẻ chết. Tội nghiệp, những đứa trẻ nầy là trong trừơng riêng, con của những ngừơi "tu" tên là người Amish.
Lúc mới qua Mỹ, chân ướt chân ráo, đi đâu tôi và gia đình cũng phải nhờ bà chị lái xe đưa đi.  "Mi mới qua đây mà "mướn" được người tài xế
Cứ mỗi năm vào dịp lễ tạ ơn (thanksgiving), chùa Diệu Pháp ở San Gabriel có tổ chức ba ngày tu học tại tu viện Bảo Pháp. Đây là tu viện được xây dựng khoảng 10 năm dưới chân núi
Liễu thắng gấp xe trên driveway, đổi qua số PART, tắt máy, nghiêntg người qua bên với lấy cái xấc tay, bước nhanh xuống đất, đóng mạnh cửa xe , bấm nút alarm, hối hả mở cửa vào nhà
Nhạc sĩ Cung Tiến