Hôm nay,  

Món Quà Giáng Sinh Của Bé Vần

17/12/201400:00:00(Xem: 16441)

Tác giả: Sao Nam Trần Ngọc Bình
Bài số 4413-14-29813vb4121714

Tác giả là cựu sĩ quan VNCH, giảng viên trường Sinh ngữ quân đội, cựu tù cải tạo. Ông cũng là tác giả sách "Hành Trình về Phương Đông" do "Xây Dựng" xuất bản năm 2010. Mới nhất, là cuốn "Within & Beond" do tác giả viết bằng Anh ngữ và tự xuất bản.

* * *

Hai mẹ con thủ thỉ qua điện thoại trong buồng, một lát sau vợ tôi chạy ra mặt tươi rói như khu vườn mới qua cơn mưa:

- Bé Vần (tên gọi tắt một cách trìu mến của bé Steven) học giỏi được nhà trường mời ăn pizza mình thưởng cho Vần cái gì anh nhé!

Bé Vần học giỏi thì trong gia đình tôi ai cũng biết cả rồi. Bé được lựa cho học lớp xuất sắc dành cho học trò giỏi, được thư khen của Tổng Thống Mỹ, môn học nào cũng có điểm A, được nhà trường cho học nhạc vv… và vv…

Còn đồ chơi ư? Thôi thì đủ loại các đồ lắp ráp còn I phone I Pad thì cũng đâu thiếu mẹ bé cưng con mà. Cả ba đứa đứa nào cũng ngoan và học hành chăm chỉ.

Thằng anh lớn thì ngoài giờ học ra cứ thui thủi một mình hết vẽ lại đến lắp vào tháo ra những món đồ chơi bằng plastic cùng bé Vần và con em gái út là bé Hi.

Cả ba đứa đều thương mến nhau. Sinh nhật thằng anh lớn thì hai em cố vét hết tiền để dành mua cho thằng anh một món quà gì đó cho hợp với túi tiền của chúng khi không đủ tiền thì lại cầu cứu mẹ.

Thằng anh lớn Henry năm nay đã 17 tuổi rồi ra dáng và xứng đáng là anh Hai của hai đứa em bé bỏng của mình.

Được phép lái xe, thằng anh đã có thể chở thằng em đến chơi nhà bạn của mình hay đi xem phim mỗi khi có phim hay. Còn con em gái út thì lúc nào cũng quấn quit bên mẹ chẳng rời một bước sau khi đi học về. Chẳng bao giờ Út Hi chịu ngủ lại nhà ông bà dù chỉ một đêm.

Mỗi khi thấy cái gì cần lau cho sạch thì Út Hi không ngại dùng cả lô giấy để chùi thay vì chỉ xài lối 1 hay 2 tờ là đủ nhưng mẹ bé vẫn làm ngơ để khuyến khích bé tập cho quen như trong câu “Học ăn học nói học gói học mở” của các cụ ta.


Út Hi còn thích làm bánh. Chả ai cần dạy, mười tuổi bé tự đọc chỉ dẫn cách làm bánh, tự nhồi bột và tự nướng bánh. Trong nhà lúc nào cũng vui vì bé lúc nào cũng tất bật không làm bánh thì học, không học thì thi nhau lắp ráp những loại đồ chơi bằng plastic với hai thằng anh.

Lúc nào Út Hi cũng bận. Bận gì vậy. Bận học mà. Ngồi ngay hàng hiên của sân trường bé mang bài ra làm liền và làm xong liền một khi trong khi chờ ba của bé tới đón để khi về nhà bé còn bận chuyện khác. Bận chơi games, bận lắp ráp đồ chơi bận lên mạng với cái PC.

Bà ngoại nó, nó đây là bé Vần, hỏi tôi:

- Bé Vần học giỏi ông ngoại thưởng cho bé Vần cái gì bây giờ?

Hình như ông ngoại lúc nào cũng có sẵn câu trả lời:

- Bé Vần thích ăn buffet ở tiệm Hibachi thì cho bé Vần đi ăn cùng với hai đứa kia nữa để khuyến khích hai đứa tụi nó nữa mà.

Ông ngoại không bao giờ cho cháu tiền, không bao giờ lo sinh nhật cho cháu vì ông biết là sinh nhật các cháu cha mẹ chúng phải lo. Ngay từ hồi học lớp 8, bé Henry ngỏ ý thích học thuốc ư? Ông ngoại ra nhà sách Barnes & Noble mua quyển sách về cơ thể người ta cho bé. Khi Heny lên lớp 10 sự lựa chọn của Henry đã nhất định thì ông ngoại lại mua quyển sách khác nữa gồm nhiều danh từ y khoa cho bé.

Đến gần lễ Giáng Sinh ông ngoại lái xe từ Greenville “xuống” Anderson rủ ba nhóc đi ăn buffet ở nhà hàng Hibachi. Cả ba bé đều thích. Thích nhất là bé Vần. Không phải vì đi ăn mà vì bé thấy mình được cả ông lẫn bà ngoại thương yêu.

Món bé thích nhất tại tiệm buffet này là lối xào đồ ăn kiểu Mông Cổ. Xào trên cái chảo mặt bằng nghe xèo xèo vui tai. Có lần bé chỉ xin ông ngoại có một đồng để tip cho anh thợ.

Mùa Noel năm nay, trở lại tiệm Buffer Mông Cổ, chắc bé sẽ thích lắm.

Sao Nam Trần ngọc Bình

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,219,298
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến