Hôm nay,  

Tháng Tư 2015 & Chiến Hạm USS Midway

18/05/201500:00:00(Xem: 14324)

Tác giả: Lisa Trần
Bài số 3518-16-29918vb2051815

Tác giả đến Hoa Kỳ năm 1975, khi mới 14 tuổi. Lisa hiện là Marketing Director cho Công ty Quốc Việt và tham gia sinh hoạt với Câu lạc bộ Tình Nghệ Sĩ khoảng một năm nay. Bài viết sau đây ghi lại kỷ niệm về chuyến đi dự chương trình Quốc Hận và Kỷ Niệm 40 Năm Chiến Dịch Cơn Gió Lốc được tổ chức trên chiến hạm USS Midway vào dịp cuối tháng Tư 2015.

* * *

blank
Tháng Tư cờ vàng trên chiến hạm USS Midway.

Sau nhiều ngày sửa soạn và chờ đợi, sáng Chủ Nhật 26 tháng 5, 2015, chúng tôi đã lên đường đi San Diego, dự lễ tưởng niệm bốn mươi năm ngày 30 tháng 4, trên chiến Hạm USS Midway.

Lãnh phần lo cà phê cho đoàn, tôi dậy từ 4 giờ rưỡi sáng. Tính nhẩm số lượng anh chị em trong đoàn, thấy cần 20 ly lạnh và 10 ly nóng, tôi lọc cà phê bằng cái vợt lớn, mùi cà phê thơm phức. Rót cà phê ra ly, tôi nghĩ đến từng người anh, người chị, người em thật dễ thương trong Câu Lạc Bộ Tình Nghệ Sĩ (CLB TNS) của tôi.

Hơn sáu giờ sáng, tôi đến điểm hẹn trước Saigon Performing Arts Center, trên đường Brookhurst và Edinger.

Đến nơi, thấy các chị Thanh Thanh, Quỳnh Giao đang ngồi trong xe chơ sẵn. Chúng tôi tạm thời dùng bục xi măng của cột đèn làm bàn bày ra: nào cà phê sữa đá, cà phê nóng, creamer thượng thặng, đường, ống hút, đến nắp đậy, napkins, v.v. Y như trong một nhà hàng.

Vừa lúc đó, anh Phạm Hoàng và Thuỳ Châu xách tới 3-4 bịch bánh mì ổ. Rồi xe của anh chị Hội Trưởng Cao Minh Hưng cũng vừa mới tới.

Sau khi nhận những ổ bánh mì do Thủ Quỹ Phạm Hoàng phân phối, xong màn cà phê bên trụ đèn, chúng tôi lên xe khởi hành. Vì chỗ parking đó không cho đậu quá 3 giờ đồng hồ, nên các anh chị em phải chạy về khu nhà chị Thanh Thanh gần đó đậu xe để cùng đi car pool với nhau theo sắp xếp từ mấy ngày trước. Xe chạy được một lúc, nhạc trong CD với tiếng hát của anh Trần Hào Hiệp, một ca sĩ trong nhóm được bật lên. Sau đó là phần trình bày nhạc sống tại chỗ của các ca nghệ sĩ trong xe.

Tôi không biết những xe khác ra sao. Còn "xe đò" của tôi thì phải nói nguyên môt lò...ca sĩ: Nào là Tân Hương với giọng khàn khàn, đục đục (giọng Rock & Roll)! Rồi đến Thanh Thanh với những bản nhạc được yêu cầu bởi MC/Thi sĩ Quỳnh Giao, những bản nhạc "vàng" rất hay của thời Việt Nam Cộng Hòa vàng son. Kế tiếp, anh Dương Viết Đang với những nhạc phẩm của các anh Không Quân như "Một Chuyến Bay Đêm".

Đôi song ca Thanh Thanh và Dương Viết Đang tiếp nối với những bài AVT quá hay, xuất sắc, ngay cả đoạn nói giọng Huế, 2 người cũng rất ăn tiền. Đề nghị: Anh Cao Minh Hưng thành lập ban AVT Tê En Ét Sờ (TNS), với 2 con chim đầu đàn: 1 đại bàng, 1 se sẻ, là Dương Viết Đang và Thanh Thanh.

blank
Màn múa và hợp ca "Hẹn Ngày Về" (nhạc và lời: Cao Minh Hưng & Hạnh Cư, trình diễn: BVN - CLB TNS).

Hơn một tiếng đồng hồ sau, chúng tôi vào tới parking lot của khu Chiến Hạm USS Midway.

Chiếc tàu USS Midway thật hùng dũng, hiên ngang, hiện ra trước mắt tôi. Ôi! Tôi không ngờ nó vĩ đại như thế. Đây là con tàu đã chuyên chở hàng ngàn người với biết bao đau khổ, xót xa, mất mát, hãi hùng của 30 tháng 4 năm 75, để đến bến bờ tự do. Nhìn con tàu cao sừng sửng, tôi thật hết sức xúc động.

Nước biển làm không khí dịu lại, khi nắng đang bắt đầu lên. Man mác những làn gió nhe nhẹ. Hứa hẹn một ngày tuyệt đẹp.

Chúng tôi chuẩn bị bước lên thang tàu để lên tầng trên cùng, nơi nghi lễ tưởng niệm sẽ diễn ra.

Theo như một nhân viên trên tàu cho biết, chiến hạm này có 2,000 phòng! Anh Đạt và tôi thắc mắc, không biết trên tàu này có phòng tập trận không!

Chúng tôi đem hành lý xuống boong tàu, vào một phòng dành cho tất cả các diễn viên nữ, bên cạnh là phòng cho nam. Nơi đây, một số đông các em đang sửa soạn quần áo trình diễn. Mọi người cùng náo nức tham gia góp phần trong ngày tưởng niệm này.

Anh Alan Vo Ford với nụ cười chào đón chúng tôi và nhắn nhủ cần gì cho anh hay.

Tôi cất hành lý xong, đi lên trên sân tàu chuẩn bị buổi trình diễn.

Những hàng ghế chạy dài bề ngang, bề dọc sắp trước sân khấu thật đẹp mắt. Nơi đây đã có số đông đồng bào và cựu quân nhân của các binh chủng đã có mặt. Phải nói đúng là ngày Đại Lễ. Moi người chào đón nhau, các nhân viên người Mỹ, có thể là các chiến binh, các cựu chiến binh một thời gắn bó với Việt Nam, chào đón đồng bào thật thân tình. Hình như họ muốn chia sẻ ngày kỉ niệm đau thương này với chúng tôi.

Trong khi chờ đợi tới giờ trình diễn, tôi và người bạn dễ thương Mai Chi cùng với anh Đinh Đắc đi tham quan những chiếc máy bay. Sân bay trên tàu rộng mênh mông, có cả chục máy bay chiến đang đậu. Anh phó nhòm Đinh Đắc đã chụp cho chúng tôi một số hình ảnh, mặc áo bà ba, mang kiếng mat, cầm nón, ngồi trên máy bay.

Chúng tôi trở về sân khấu. Tội nghiệp người đẹp Thuỳ Châu, vì mỗi khi ra nắng, là bị sun burnt, đỏ và rát da. Nhưng hôm nay, Thuỳ Châu đã hy sinh, để tham dự ngày trọng đại này để giữ cho ban múa chúng tôi không bị mất đi đội hình, nhất là hình chữ S của nón khi đưa ra được trọn vẹn chữ S theo bản đồ Việt Nam.

Chương trình bắt đầu. Ban Hợp Ca CLB Tình Nghệ Sĩ chuẩn bị chào cờ trên chiến hạm USS Midway. Chúng tôi đứng trên bục sân khấu thật trang nghiêm để chuẩn bị hát Quốc Ca Việt Nam Cộng Hoà. Tôi nhìn xuống thấy khung cảnh đầy xúc động. Trong rừng người này, biết bao người 40 năm trước đã được tàu USS Midway vớt lên, đem về quê hương thứ hai này.

Bài Quốc Ca bắt đầu: "Này Công Dân ơi! Đứng lên đáp lời sông núi. Đồng lòng cùng đi hy sinh tiếc gì thân sống. Vì tương lai Quốc Dân, cùng xông pha khói tên….” Chúng tôi cất tiếng hát...

blank
Màn múa và hợp ca "Hẹn Ngày Về" (nhạc và lời: Cao Minh Hưng & Hạnh Cư, trình diễn: BVN - CLB TNS).

Sau màn chào cờ, chúng tôi xuống để chuẩn bị cho bài hợp ca "Hẹn Ngày Về", với màn múa nón đi kèm theo. Hôm trước, chúng tôi đã có dịp trình diễn bài này trong chương trình trực tiếp thâu hình của đài VNA-TV 57.3. Lúc đó, má tôi ở nhà coi qua TV, má nói "Đẹp quá con ơi, và hay quá. Nhẹ nhàng, truyền cảm mà ý nghĩa." Tôi nói " Má ơi, Hội trưởng của con với anh Trưởng ban văn nghệ đấy!"

Sau một số các tiết mục, chúng tôi bắt đầu bước lên sân khấu để trình diễn ca khúc "Hẹn Ngày Về". Các anh chị trong ban hợp ca đi ra trước. Các chị em với những tà áo dài hình chữ S thật đẹp. Trời thương cho chị Quỳnh Giao và các chị em một sức khoẻ phải nói là lạ thường. Giữa trời nắng chang chang, mà phải dậy sớm nữa, thế mà khuôn mặt người nào cũng tươi tắn, và sẵn sàng...chiến đấu!

Thương nhất các anh trong ban hợp ca, mỗi người cầm một chiếc ghế đem theo để đứng lên hàng sau cho được đồng đều. Thế mới biết, Tình Nghệ Sĩ vô cùng Nghệ Sĩ, sẵn sàng mọi thứ, mọi dụng cụ, trong mọi tình huống để cho bản nhạc, lời ca phải xứng đáng, hoàn hảo...

Sau khi ban hợp ca đi lên, tiếp theo là các chị trong chiếc áo bà ba. Nắng hôm nay thật đẹp, chan hoà vào với những chiếc áo bà ba nền đen, được tô điểm những bông hoa nhiều màu sắc. Trên tay mỗi người trong nhóm múa cầm theo 2 chiếc nón lá. Chúng tôi, 5 cô trong chiếc áo bà ba đi lên, đứng vào hàng. Theo sau áo bà ba, là 2 chị trong chiếc áo dài trắng nữ sinh. Màn múa của chúng tôi thêm phần tha thướt là nhờ 2 người mẫu với áo dài trắng nữ sinh này.

Khi nhạc bắt đầu trổi lên, tôi thấy như mình đang về bên quê mẹ, trong vòng tay âu yếm của Mẹ Việt Nam, về với quê hương tôi, bạn bè tôi, các thầy cô của tôi của thời thơ ấu... Tôi thấy các anh đang đưa tay như nhìn về quê hương mến yêu của thời trước năm 1975. với hình ảnh lúa toả ngát hương ấp ủ tình quê... Những con đò bên dòng sông hiền hoà...Nghe đâu đây tiếng hát dân ca.....

Rồi tất cả chúng tôi cùng đồng thanh hát "Việt Nam ơi, bao nhiêu năm ta sống xa nhà..." Vâng, chúng tôi đã xa, đã mất hết những gì thân yêu nhất của thời thơ ấu, của Sài gòn thương yêu... Tôi thấy trong lòng mình thổn thức.

Rồi một rừng cờ dưới khán giả được giơ lên cao, bay phất phới, khi chúng tôi hát tới đoạn: "Ta sẽ về trên quê hương, trong mùa Xuân rợp bóng cờ vàng..." Trên sân khấu, các anh Bình Trương, Cao Minh Hưng, Dương Viết Đang, Ngọc Lân, đưa cao ngọn cờ lên, cờ bay phất phới: Việt Nam ơi, Việt Nam ơi, hẹn sẽ trở về....

Sau phần nghi lễ của chương trình với một số bài phát biểu rất cảm động của các diễn giả nhắc lại về những kỷ niệm cách đây 40 năm đã xảy ra trên chiến hạm này, chúng tôi trở lại sân khấu để kết thúc chương trình bằng bài hùng ca "Thắp Sáng Việt Nam" của hai nhạc sĩ Anh Bằng và Cao Minh Hưng. Trong khung cảnh gió biển lồng lộng, những ngọn đuốc được giơ lên cao như muốn cùng nhau chuyển ngọn lửa đấu tranh cho quê hương Việt Nam sớm có ngày được Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền.

"Đốt nến lên thắp sáng Việt Nam tiến theo nhân quyền. Một nắm tay, muôn vạn nắm tay vượt như giông bão quét quân đê hèn". Đó cũng chính là ước mơ và niềm tin của tất cả mọi người Việt Nam chúng ta.

Niềm tin ấy đã được thể hiện đầy đủ qua suốt chương trình kỷ niệm quốc hận Tháng Tư trên chiến hạm USS Midway, một ngày Tháng Tư.

Viết trong tháng Tư đen 2015

Lisa Trần

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,530,346
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến