Hôm nay,  

Thư Viết Cho Daddy

05/06/201500:00:00(Xem: 13558)

Tác giả: Vhp.Hạ Vũ
Bài số 3534-16-2994vb5060515

Ngày 21 tháng Sáu sẽ là Father's Day 2015. Mời đọc bài viết mới của vhp. Hạ Vũ. Trước 1975, tác giả là cô giáo dạy Việt văn tại trung học Miền Nam. Khi qua Mỹ, làm cô giáo Nhà Trẻ - Mẫu Giáo. Với nhiều bài sống động ký tên Hạ Vũ, tác giả đã nhận giải Danh Dư Viết Về Nước Mỹ 2011. Từ nay, với bút hiệu đầy đủ là Vhp.Hạ Vũ, bà tiếp tục viết để góp vui.

* * *

Cali, May 21 - 2015

Daddy yêu quý nhất đời của con,

Từ ngày Tina ra đời tới nay đúng 3 tháng, con mới được một đêm ngủ ngon để hôm nay tỉnh táo mà viết thư cho Daddy. Tina có cái miệng hơi móm, chồng con bảo móm như vậy rất có duyên, giống ông ngoại. Nhìn Tina ngủ, khuôn mặt hiền lành, ngây thơ như thiên thần nhỏ làm con quên hết những nhọc nhằn và mất ngủ trong ba tháng qua vì nó.

Daddy ơi, ban ngày đi làm, gởi bé ở nhà trẻ từ lúc cháu được 5 tuần tuổi, con nhớ cháu lắm nên làm việc mà không yên tâm. Chiều về nhà, trong khi con lo cơm nước, chồng con chăm sóc bé. Xong rồi vợ chồng con chuyện trò, chơi đùa với bé... sau đó chia phiên nhau kẻ ngủ, người thay tả, pha sữa cho bé bú trong đêm khi nào bé có nhu cầu. Nhọc quá là nhọc, nhưng cũng vui ơi là vui!

Nhiều lúc vừa thay tả xong, đặt cháu lên giường dỗ ngủ, con cũng ngủ gục theo. Đang thiu thiu đi vào giấc ngủ cháu lại khóc ré lên, thì ra bé lại làm bẩn ra tả. Con lại thức, làm vệ sinh và thay tả cho cháu. Lắm lúc mệt quá, con bỏ mặc cho chồng con làm. Nhưng mà con có ngủ lại được đâu, con trằn trọc và nhiều lúc con khóc vì nghĩ đến Daddy chứ không phải vì Tina "hành hạ" con. Daddy thường mắng yêu con "khéo dư nước mắt" vì hay khóc những chuyện mà Daddy cho là không đáng rơi một giọt nước mắt. Daddy biết vì sao con không ngủ mà khóc không? Con nhớ Daddy, con thương Daddy. Mẹ ra đi, bỏ con lại cho Daddy nuôi lúc con vừa một tháng tuổi. Bây giờ có con, con mới biết ngày xưa Daddy cực nhọc với con biết là chừng nào! Cực nhọc gấp đôi con vì Daddy đơn thân nuôi con mọn, vừa làm Cha vừa làm Mẹ.

Lớn lên một chút con chạy nhảy leo trèo, té ngã, trầy tay, trầy chân, và cả những lúc ấm đầu, sổ mũi... Daddy kiêm luôn y tá băng bó, săn sóc cho con. Con nhớ có lần Daddy cho con uống thuốc, con nôn mửa ướt cả mặt mày Daddy. Thế mà Daddy không giận, dỗ ngọt con uống lại liều thuốc khác. Con "làm trận làm thượng," giãy nảy phản đối, Daddy kiên nhẫn làm đủ trò, kể đủ chuyện vui cho đến khi con chịu uống thuốc mới thôi.

Khi con bắt đầu đến trường, Daddy có thêm một việc làm nữa là Phụ Giáo kèm con học. Sao hồi đó con dốt môn Toán quá. Nếu không có Daddy kèm con học nhất là môn toán suốt thời gian ở Trung Học để con có một căn bản học vấn vững chắc lên Đại học thì không biết bây giờ con ra sao. Con có được cuộc sống vững vàng như ngày nay không. Daddy còn dạy con đọc và viết tiếng Việt nữa chứ. Ôi chao! Mấy dấu sắc, huyền, hỏi, ngã... con lộn tùng phèo, Daddy đã truyền "bí quyết" cho con nhớ. Làm sao con quên được "câu thơ bí quyết" cho những từ láy thuần Việt: "Chị Huyền mang nặng ngã đau, Sao không sắc thuốc, hỏi đau chỗ nào" và câu cho những từ Hán Việt: "Mình nên nhớ viết là dấu ngã" để con nhớ những chữ Hán Việt nào có phụ âm đầu như trong câu "bí quyết" này thì phải viết dấu ngã. Từ đó con ít sai dấu hỏi ngã. Daddy, con cảm ơn Daddy vô cùng.

Trong giai đoạn ở lớp mẫu giáo và vài lớp tiếp theo, con đã làm khổ Daddy không biết là bao nhiêu! Vào trường, con mới biết các đứa trẻ khác có mẹ vừa đẹp vừa dễ thương vô cùng dưới mắt con. Thế là về nhà con đòi Daddy kiếm cho con một người mẹ. Daddy chỉ ôm lấy con không nói năng gì. Nhiều lần chịu không nổi trước sự đòi hỏi dai dẳng ngang ngược của con, Daddy đã hứa "Được rồi, từ từ Daddy kiếm Mẹ cho con, nhưng con phải ngoan mới được." Lời hứa đó cho tới giờ vẫn là lời hứa bị gió bão cấp 8, cấp 9 thổi bay tít mù, bặt tăm bặt tích, mặc dù con rất ngoan ngoãn vâng lời Daddy và cố gắng học thật giỏi, được thầy cô giáo khen, được phần thưởng của nhà trường.

Tuy Daddy rất hài lòng về việc học của con nhưng con thấy trong niềm vui đó phảng phất nỗi buồn sâu kín. Daddy đừng tưởng con còn nhỏ, không biết gì. Lên đến Lớp Năm, con đã biết rồi. Từ đó, con không đòi có Mẹ nữa. Mỗi lần dự Lễ Phát Thưởng đứng trên sân khấu nhìn xuống, con thấy bạn bè có Cha có Mẹ vây quanh, còn Daddy thì đơn độc chụp hình kỷ niệm cho con, sao mà... con buồn quá. Daddy có nhớ không, đã nhiều lần Daddy trách con sao không cười cho tươi để có những tấm hình đẹp để đời. Mỗi lần như vậy, con chỉ im lặng vì con không muốn nói sự thật, sợ Daddy buồn. Con không khóc là may đấy. Khi con lên tới lớp 11, 12, mỗi lần Daddy nói điện thoại với một người phụ nữ là con len lén theo dõi và con mong Daddy thực hiện lời hứa, mang về cho con một người mẹ. Thế mà Daddy không mang ai cả. Có lẽ Daddy có những lý do thầm kín riêng tư, tuy nhiên con biết con cũng là một trong những lý do đó. Daddy ngại "mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng?" Con cảm ơn Daddy, nhưng Daddy thừa biết con gái rượu của Daddy không phải tay vừa, không ai ăn hiếp được. Ồ, có lẽ Daddy sợ con gái rượu này ăn hiếp "người đẹp" của Daddy? Con đùa thôi, con mà có mẹ, con sẽ làm đứa con ngoan, ngoan vô cùng.

Một kỷ niệm làm con nhớ đời, và con khóc cả đêm, sưng cả mắt, Daddy hỏi, con cứ chối quanh, rồi mọi việc trôi qua, có lẽ Daddy cũng quên rồi. Bây giờ con nhắc lại đây. Năm đó con học Lớp Năm. Sau giờ học sinh lý dành cho nữ sinh, cô giáo con dặn dò bảo về nhà nhờ mẹ mua Pad và lúc nào đi đâu cũng gói theo một miếng phòng hờ thình lình có chuyện mà xài. Về nhà con đòi Daddy chở con vào K Mart mua. Tội nghiệp! Daddy không hiểu con muốn mua cái gì, mà con thì không mô tả rõ cho Daddy biết, cứ nằng nặc đòi đi và bảo con biết, sẽ chỉ cho Daddy mua. Con thấy Daddy lật tự điển cũ mèm loại bỏ túi của Daddy, vẻ mặt đầy thất vọng.

Con gái rượu muốn là Trời muốn nên cuối cùng Daddy phải chở con đi. Vào chợ, con chạy lung tung mới tìm được kệ hàng để Pad đủ loại, đủ hiệu, đủ cỡ. Daddy ngẩn người một lúc, rồi ôm con thì thầm nói: "Xin lỗi con và cảm ơn con. Nhờ con bố biết thêm một từ mới của Mỹ không có trong tự điển thường. Tiếng Việt mình gọi là "băng vệ sinh." Lúc đó con không hiểu tại sao Daddy lại xin lỗi con. Lớn lên thì con hiểu: hiểu rằng Daddy cảm thấy ân hận vì đã để con thiếu sót sự chăm lo của một người mẹ. Dù cố gắng cách mấy người cha không thể thực hiện nổi trọn vẹn chức năng của một người mẹ. Càng hiểu con càng thương Daddy.

Hai bố con đứng trước kệ hàng mà không biết nên chọn mua loại nào. Daddy đọc nhãn hiệu từng loại, con cũng đọc. May quá, vừa lúc đó Lisa - người bạn cùng lớp với con - được mẹ nó dẫn vào mua Pad. Mẹ nó hướng dẫn bố con mình nên mua loại nào và lúc nào nên dùng loại mỏng, lúc nào nên dùng loại dày. Ra về, Daddy lại xin lỗi con một lần nữa. Daddy à, con phải xin lỗi Daddy mới đúng, vì con mà Daddy bỏ đi hạnh phúc của mình. Con cảm ơn Daddy trăm lần, ngàn lần cũng không đủ. Nhưng lúc đó con chỉ biết vừa thương Daddy, vừa giận Daddy, vừa tủi thân mình nên đến đêm con khóc sưng cả mắt.

Bố con mình còn biết bao kỷ niệm đáng nhớ đời. Lúc con tập tễnh bước vào tình yêu, bao nhiêu lời vàng ngọc của Daddy mà lúc đó con cứ ương ngạnh không vâng lời. Cuối cùng Daddy buông hai câu ca dao để kết thúc "khẩu chiến" giữa hai bố con mình:

"Cá không ăn muối cá ươn
Con cãi cha mẹ trăm đường con hư."

Nói thật với Daddy, bề ngoài con ương ngạnh, cãi cho bằng được, chứ trong lòng, con công nhận Daddy đúng và dần dần thay đổi để trở thành "con cá tươi trong" nhờ được tẩm ướp trong "bể muối tình thương" của Daddy. Daddy có nhận thấy không? Con còn nhớ những lời Daddy nhận xét về người bạn trai đầu tiên Jacob của con sao mà đúng quá nhưng lúc đầu con không nghe lọt lỗ tai. Hồi đó, lúc dẫn Jacob về nhà...

Ôi chao! Bé Tina lại ré lên đòi con. Con phải tạm dừng bút tại đây. Hôm nào con viết tiếp để nhớ lại những kỷ niệm vui buồn giữa bố con mình về việc "đường vào tình yêu có trăm lần vui, có ngàn lần... khẩu chiến" của con. Bức thư này đành chịu dang dở. Bao nhiêu lần con đã làm dang dở việc của Daddy? Bây giờ con để thư này lên bàn thờ, chốc nữa con đốt cho Daddy đọc.

Con thương và nhớ Daddy lắm, Daddy ơi!

Con gái rượu của Daddy,

Nguyễn Thị Sơn Ca

Vhp.Hạ Vũ

Ý kiến bạn đọc
10/06/201501:47:22
Khách
Cảm ơn lời khen của bạn Vinhthanh Le. Tôi có viết một số bài Thơ, Truyện Ngắn, và Truyện dài Tóc Mai. Nếu bạn thích thì xin mời vào blog cá nhân của tôi để đọc thêm.
Link:
http:/havuvhp.blogspot.com
06/06/201502:32:37
Khách
Chi oi, bai viet rat la de thuong va cam dong. Em da khoc khi doc vi no lam cho em nho den ba em va ba em cung da mat roi. Mong chi se tiep tuc viet them nhieu bai moi. Chuc gia dinh chi luon hanh phuc va nhat la chau gai an nhieu chong lon va khoe manh. Cam on chi da chia se nhung ky niem ngot ngao cua nguoi cha da tan tuy hy sinh cuoc doi rieng cua minh de lo cho tuong lai cua dua con gai. Mong se duoc doc them nhieu bai moi!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,351,034
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến