Hôm nay,  

Chuyện Ngắn Của Ngày

07/07/201500:00:00(Xem: 13642)

Tác giả: Anne Khánh Vân
Bài số 3563-16-30113vb3070715

Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ. Bài gần nhất cô viết là “Nhà Ông Đệ Nhất Tổng Thống Mỹ” kể về Mount Vernon, di sản của vị Đệ nhất Tổng Thống Hoa Kỳ George Washington tại Alexandria, Virginia, nơi cô đang là một giám đốc trong ban điều hành. Bài mới là một chuyện rất ngắn.

* * *

Hôm nay, weekend dài, nhiều người rủ nhau đi chơi xa… Những người thân thương của tôi mỗi người cũng đi mỗi phương hướng, mỗi người mỗi mục đích mới, nhiệm vụ mới cho tương lai… Tôi đi ra, đi vào, không tìm được cái mình kiếm. Tôi lái xe đi… tìm nơi trút cái trống trải… Tự hỏi cái ngày mà một trong chúng ta ra đi thật, đi không có địa chỉ đến, đi không biết làm sao mà đi thăm, đi không biết khi nào mới có thể gặp lại… thì nó ra làm sao? Có lẽ dần rồi cũng quen! Ông Trời tạo ra con người có khả năng thích nghi tuyệt hơn là mình tưởng; ông cũng sắp xếp mọi thứ rất hoàn hảo… Nếu sự thân thiết dần mà thành thì sự xa cách cũng sẽ dần rồi quen?

Tôi ngừng lại ở một tiệm bán thịt và khoai chiên mà tôi và những người thân thương kia thường rất thích đến… Tôi gọi một phần khoai cỡ nhỏ vì cái "trung bình" ở đây phải nói là "khổng lồ". Không có mấy cái người thân thương kia, một mình tôi mà ăn thì phải ăn mấy lần ăn mới hết.

Tôi trả $2.99 và đứng đợi nhận phần khoai mình đặt. Người đàn ông phía trước tôi có cử chỉ hơi lạ làm tôi để ý. Ông có vẻ là một người làm việc lao động chân tay và cuối ngày về thì…"homeless". Ông cẩn thận đếm từng tờ tiền một đồng. Cách đếm làm tôi thoáng nghĩ, có lẽ ông đang tính xem số tiền đó còn có thể cho ông thêm mấy bữa ăn. Ông gật gật đầu hài lòng… song ông gom hết mớ tiền keng cô bán hàng thối lại còn nằm trên kệ đem qua cho hết vào cái lon tiền "tips" bồi dưỡng cho mấy người nhân viên. Theo dõi đến hình ảnh này, tôi phải mỉm miệng cười và thấy vui trong lòng. Cái trống trải mà tôi đi tìm chỗ trút, bỗng tan biến. Quả xung quanh ta còn nhiều người "dễ mến" - tuy nghèo nhưng vẫn biết quan tâm và muốn làm vui lòng những người xung quanh. Tiệm bánh này không yêu cầu tiền bồi dưỡng. Năm thì mười họa mới có người cho một ít tiền lẻ vào cái hộp “tips” đó.


Tôi cũng đang cảm thấy mình là "homeless" khi "tổ ấm" nơi tôi về hiện đang vắng bóng dáng những người thân thương,… Nhưng người đàn ông này, ông ta có vẻ "homeless" mà lại không "homeless" chút nào. Những người bán hàng nhìn ông với ánh mắt thân thiện, trìu mến.

Khi nhận bao bánh và khoai của mình, ông nhỏ nhẹ hỏi cô bán hàng "Tôi có thể xin một ít đậu phộng này không?" Tôi nhìn theo hướng tay ông, nhìn thùng đậu phộng... Cái thùng đậu phộng cho khách ăn chơi trong khi đợi này, người ta thường "lấy cho đã" nhưng ông chỉ lấy vừa đủ phần mình muốn ăn. Ông cho phần đậu phộng vào bao và từ từ bước đi… Tới phiên tôi lấy phần khoai của mình. Tôi chỉ đặt khoai chiên nên mọi thứ cũng nhanh. Tôi bước ra ngay sau ông năm ba bước.

Ông ngừng lại nói chuyện với người nhân viên đang lau cửa kiếng. Khi nhìn thấy tôi bước đến, ông cúi đầu chào vào nói, "After you…" (mời cô đi trước!) Ông vịn cánh cửa cho tôi đi ra thay vì tôi phải tự mở cửa để đi ra

Nếu tôi vội vã đến, rồi vội vã đi… vội vã đóng mắt trước những con người và cảnh vật xung quanh, tôi đã chắc chắn hụt mất bao hình ảnh đẹp. Tôi đi chậm thêm một chút để quan sát... Người đàn ông bước ra đường, ông nhìn xung quanh, chậm rãi bước đi, tay đung đưa bao bánh. Ông có vẻ vui. Có lẽ ông ta không "homeless" như tôi nghĩ. Có lẽ "tổ ấm" của ông là mọi con đường, mọi ngỏ hẻm và hạnh phúc của ông chỉ đơn giản là khi được mỉm cười và thể hiện ông quan tâm đến những người xung quanh… Và có lẽ ông chẳng hề đòi hỏi mọi người xung quanh phải nhìn thấy những gì ông dành cho họ.

Nghĩ đến đây, tôi thấy lòng mình đầy lại. Đầy lý do phải sống vui, đầy lý do phải sống cho thật trọn vẹn từng sự việc, trong từng giây phút... Hạnh phúc là khi thấy ít là đủ. Hạnh phúc là khi biết dừng lại ở những cái mình không cần có. Hạnh phúc là biết chấp nhận những gì mình có thể có. Hạnh phúc là khi nhìn thấy những người xung quanh vui, nhất là những người thân của mình, dù họ ở bất cứ nơi đâu,... và Hạnh phúc là khi đã sống thật trọn vẹn và khi phải xa nhau không còn địa chỉ để đi thăm nhau, mình vẫn thấy là đẹp.

Hạnh phúc phải chăng là như thế?

Anne Khánh Vân

Ý kiến bạn đọc
22/07/201521:41:44
Khách
Hey Cô Khánh,
Cô đụng chạm tui nha:
" Cái thùng đậu phộng cho khách ăn chơi trong khi đợi này, người ta thường "lấy cho đã" !"
Tui là một trong những người "lấy cho đã" đó, vì tui ăn đậu trừ cơm! Tui làm lụng trong tiệm mà cô và mấy nhóc nhi đồng (cháu ??) của cô hay ghé, tui hốt tui lấy và tách đậu phụng thảy vô miệng dòn tan. Tui là chiên viên, tui chiên khoai Iowa, mà cô hay order một bao khoai nhỏ. Cho cô biết, khoai tây tay tui xắt lát, xắt dọc xắt xuôi, chiên khoai cô có biết phải chiên làm ba lần hông? Chiên làm sao mà không ngấm dầu phụng, không "nâu" mà cũng không héo, chiên làm sao mà trong bụng sợi khoai phải mềm như mashed bồ tê tô, cực lắm. Cho nên tụi tui thương mấy người thảy cho tụi tui tiền bồi dưỡng mà Mỹ gọi là tiền típ. À cô, cứ viết thiệt lòng như là cô đang sống, viết cho đã cái bụng thì mới gọi là hạnh phúc. Cô ra đời thì đất nước Việt Nam bị phõng...tay trên, cô thôi nôi rồi biết lật biết bò trong xứ, lớn trộng trộng chút thì cô ăn Bo Bo, cho nên cô viết như vậy là siêu việt, là đem tâm tình Việt mà trãi xứ người, là còn gấp ngàn lần hơn mấy ông nội cà chớn ngồi chạm khu đáy giếng mà lúc nào cũng thượng lên chín tầng mây rồn lâu lâu phan xuống! Tui là cô, tui cho mấy chã ăn sạn trừ cơm suốt đời. Chúc cô luôn luôn hạnh phúc...
12/07/201519:07:41
Khách
Bài viết nhẹ, ngắn nhưng thấm. Xin được chút ý kiến : nếu để ý đừng dùng những chữ xa lạ ngô nghê , đôi khi vô nghĩa của XHCN như " bồi dưỡng, vô tư, từ này từ kia ..." thì hay lắm. Ăn một chén cơm ngon mà nhai nhằm cục sạn, ê răng , hết muốn ăn nữa.
12/07/201504:37:27
Khách
Hihi... Hôm nay quả là một ngày vui... Em vừa xong một chuyện ngắn khác và chia sẻ anh Cánh Chuồn Chuồn đọc... Anh ta hỏi "có gửi Việt Báo không?" làm em khựng lại. Em nói, "Chuyện ngắn ngủn mà gửi VB gì..." Anh CCC không tha, ảnh thêm vô, "Miễn sao nó có liên quan tới nước Mỹ thì được thôi chứ sao...". Em bèn nhớ lại câu chuyện ngắn của tuần trước, (tuần lễ July 4th). Thế là em vô VB xem... Em thấy chuyện ngắn tuần trước của mình nằm chình ình trên VB mà hồn vía lên mây, hú hồn. Gửi cô chú Từ Nhã đọc chơi mà được đăng thiệt... Rồi sau đó còn hân hạnh có lời phê "dễ thương" của anh Phan. Anh Phan là "thần" chuyện ngắn, em không dám bì đâu... hihi.
Em (KV) xin cảm ơn anh Phan nhiều nhiều cho lời phê dễ thương của anh Phan. Dạ, em sẽ ráng viết thêm nhiều nhiều chuyện... Đúng là còn nhiều chuyện hấp dẫn để kể...
Xin cảm ơn mọi người luôn đón đọc KV.
Chúc cà nhà Việt Báo luôn thật vui...
KV

(Anh Phan nhắc Lão Bình Vôi làm em nhớ bài thơ của cụ Phan Khôi "Chú Phỉnh tôi rồi Chính Phủ ơi...hihi)
07/07/201520:35:14
Khách
Hạnh phúc là lâu rồi, mới được đọc bài của Khánh Vân. "Khánh" cũng lâu rồi! Thành "Tường Vân" hồi nào mà viết tròn vo... ngắn gọn, cô đọng, xúc tích. Đúng là danh bất hư truyền. Nhưng, "tường vân ấp nguyện bao giờ nở... hả KV?
Viết thêm đi (nhiều vào) cho đồng đạo, hay ít nhất lão bình vôi cũng có cái đọc. Cảm ơn nhiều nha KV
Phan
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,814,946
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến