Hôm nay,  

Ngày Sau Sỏi Đá Cũng Cần Có Nhau

07/07/201500:00:00(Xem: 15621)

Tác giả: JJ Hiền
Bài số 3564-16-30114vb3070715

Tác giả là cư dân Stanton, Quận Cam, dự Viết Về Nước Mỹ năm 2003 với bài “Từ Mỹ, Tản Mạn Nhớ Quê Ngoại” và “Dạy Con Nói Tiếng Việt.”

* * *

Một buổi sáng mùa đông... Vừa dẫn con gái vào lớp thì mưa lại bắt đầu nặng hạt. Tôi đang đưa xe rời trường học miệng ngâm nga "Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ..." thì cell phone reo. Giọng một bà tôi đoán tuổi khá cao: "Chú đến chở ông xã với tôi đi bác sĩ được không?”

“Được chứ bác, nghề của cháu mà". Chắc bác ấy ngại mưa quá tôi không chạy xe.

Tôi ghé vội vào nhà thay đôi tất sũng nước rồi lái xe chạy qua nhà bác, chỉ mất vài phút. May là chúng tôi ở cùng một khu apartment. Tôi đậu xe phía ngoài dãy nhà, căn hộ bác ở cuối dãy, unit D. Tôi rút phone gọi, mưa vẫn như trút nước....

Mãi gần 5 phút sau cửa mới mở rồi có hai bà già ló ra với một cây dù. Trông họ vừa nói vừa nhìn vào trong nhà có vẻ chưa dứt khoát một chuyện gì. Rồi bà bác già cầm dù quyết định bước ra ngoài và bà bác già kia vội chạy theo sát bên bạn để ké chung một dù. Tôi hơi ngạc nhiên vì không thấy người đàn ông là người cần đi gặp bác sĩ chứ không phải là hai bà già.

Bà bác già không cầm dù bước lại chỗ xe tôi người hơi khom khom nhìn vào như muốn nói gì với tôi. Tôi bấm nút hạ kính xe xuống một tí thôi vì bên ngoài trời vẫn đang mưa như xối xả. Bác ấy vội thò tay nhét một cuộn giấy nhỏ qua khe cửa kính, tôi nhìn kỹ thấy rõ hai tờ giấy 5 đô la được cuộn tròn qua loa. Rồi bác nói thật to cho át tiếng mưa nhưng vẫn không dấu được nổi ngượng ngập:

"Phiền chú... ông xã tui ổng không chịu đi...".

Tôi cảm thấy bác muốn phân trần và qua ánh mắt tôi thấy bác như chờ đợi một sự thông cảm! Bà bác khoảng tuổi ngoài 70, ăn mặc giản dị, dáng dấp vẫn còn nhanh nhẹn; nhờ mái tóc đã bạc trắng lại cố ý uốn dợn thật khéo ôm lấy một khuôn mặt đẹp lão càng tôn thêm nét quí phái của một bà lớn tuổi. Nhìn bà, bỗng tôi liên tưởng đến mẹ tôi, đến những bà bác đã từng một thời khốn khó vừa bươn chải nuôi con, vừa lặn lội đi thăm nuôi chồng trong những trại cải tạo heo hút ở miền núi.

Nhìn nét mặt hiền hiền nhẫn nhục tôi hiểu liền mọi chuyện vừa xảy ra trong nhà bác ấy. Tôi nói: "Ồ không sao, cháu không lấy tiền đâu. Bác yên tâm vào chăm sóc ổng đi, người đau ốm tính khí hay bất thường mà...". Tôi nói thêm cố ý cho bác bớt bối rối: "Thôi bác vào đi khi nào ổng chịu đi thì gọi lại cho cháu".

Nghe tôi nói bác chợt im lặng, nét mặt tần ngần. Bác nói nhỏ đủ cho tôi nghe: "Cảm ơn chú..." rồi hối hả cùng bà già kia lúp xúp chạy lui. Chờ hai bà bước hẳn vào nhà tôi quay xe về nhà mình. Chắc bác ngại nếu phải một mình ra gặp ông tài xế lạ đã bỏ công đến đây trong lúc trời mưa gió mà cuối cùng vợ chồng bác lại không đi.

Cơn mưa vừa tạnh hẳn. Nắng vẫn chưa lên, nhưng không khí trong trẻo.

Tôi lại thấy người ta đi bộ lên xuống trong khu apartment rộng lớn này. Họ đang tập thể dục buổi sáng như thường ngày. Vẫn mấy cặp vợ chồng già HO ăn mặc đủ bộ: áo ấm, khăn choàng cổ, mũ len. Trông họ nhàn nhã và thoải mái chuyện trò. Trong khu apartment nầy có rất nhiều cặp vợ chồng già người Việt mình đang hưởng trợ cấp housing ở với nhau không phụ thuộc vào con cái.

Tôi lại ngâm nga tiếp bản nhạc bị gián đoạn vì cú phone của bà bác già lúc cơn mưa nặng hạt: "...Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng. Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau...".

Một ngày đang trôi qua bình an!

JJHiền

Ý kiến bạn đọc
07/07/201516:08:16
Khách
Cám ơn bạn đã cô đọng biển trời và biển lòng trên 1 trang giấy...thấm khô nổi chơi vơi và thoa lên một lớp mỏng bình an!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,617,312
Tác giả tên thật Ngô Thị Bạch Huệ, định cư ở Mỹ từ 1980, cư dân Orange County, đã được trao tặng giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài "Người Mỹ Di Động". Đây là một tự truyện đầy tính lạc quan: 7 lần dọn nhà, 12 lần đổi job, không ngán. Công việc thứ 12 của bà là thành lập công ty consulting firm
Tác giả tên thật là Nguyễn Cảnh, cựu đại uý pháo binh VNCH, hiện là cư dân Garden Grove, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ. Gần đây, nhân vụ bão lụt New Orlean, Biloxi, ông có ôn lại việc cố tổng thống Hoa Kỳ Thomas Jeffersson năm 1803 đã mua lại toàn bộ vùng Louisiana của Napoleon với giá 15 triệu
Vì chưa ở Mỹ bao lâu, chưa từng đi đâu ra khỏi SanJose, mặc dù cả nhà đều mong mỏi có ngày đến được Little Sài Gòn, thủ đô của người Việt tỵ nạn C.S. nhưng điều kiện chưa cho phép. Hôm nay tôi chỉ có thể đóng góp một bài viết về một chút kỷ niệm của tôi với những người Mỹ thời thơ ấu, gọi là đáp lại ân tình
Vợ đi làm về ngồi phịch xuống sofa, than vãn: - Không biết mắc cái chứng gì mà hôm nay tiệm em đông khách kinh khủng, làm em phải chạy tới chạy lui y như dzịt, bắt mệt . Chồng quàng vai vợ ra chiều thông cảm: - Tại vì đổi mùa cho nên người ta bịnh nhiều. Tiệm nào cũng vậỵ
Vì chưa ở Mỹ bao lâu, chưa từng đi đâu ra khỏi SanJose, mặc dù cả nhà đều mong mỏi có ngày đến được Little Sài Gòn, thủ đô của người Việt tỵ nạn C.S. nhưng điều kiện chưa cho phép. Hôm nay tôi chỉ có thể đóng góp một bài viết về một chút kỷ niệm của tôi với những người Mỹ thời thơ ấu, gọi là đáp lại ân tình
Karen N. Nguyen , sinh năm 1962, trưởng nữ trong một gia đình H.O., hiện là một dược sĩ, làm việc và cư trú tại Virginia . Cô đã góp nhiều bài đặc biệt cho giải thưởng viết về nước My và đã được trao tặng một giải thưởng chính Viết Về Nước Mỹ 2004. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
Trần Nguyên Đán là bút hiệu của một tác giả cư dân Virginia . Công việc của ông là phục vụ cộng đồng trong lãnh vực tư vấn. Ông đã góp cho Viết Về Nước Mỹ 4 bài viết: Buổi Chiều Rất Ngắn, Bình Hoa Tan Vỡ, Chân Dung Của Núi và Đôi Bạn Chân Tình. Mỗi bài một đề tài tiêu biểu: đồng tính, ngoại tình, tình dục, tình bạn
Huyền Thoại là bút hiệu khác của Thịnh Hương, một tác giả cư trú và làm việc tại San Jose, đã góp một số bài viết về nước Mỹ đặc biệt. Bài viết mới lần này của bà là truyện về phản ứng của một cô dâu với ông bố đã bỏ bê vợ con. “Ông ngoại không thương con,” Thảo khóc ngất. Cô úp mặt vào nệm ghế, vai cô rung
Khu shopping Senter có quán HO tuy nhỏ nhưng lúc nào cũng đông khách. Nhất là buổi sáng có nhiều khách uống cà phê phải kéo ghế ra hàng ba ngồi. Thường ở đây quy tụ các cựu quân nhân Việt Nam Cộng Hòa, họ quây quần ở đây để uống ly cà phê “bạc xỉu” -bạch tiểu, có nghĩa nhiều
Nhạc sĩ Cung Tiến