Hôm nay,  

Một Ngày Vui Khó Quên

14/07/201500:00:00(Xem: 15327)

Tác giả: Phan Đức Minh
Bài số 3571-17-30121vb3071415

Tác giả năm nay 84 tuổi, cựu thẩm phán quốc gia, cựu Thiếu Tá Uỷ Viên Chính Phủ Toá Án Quân Sự Quân Khu 4. Sau 12 năm tù cải tạo, ông định cư tại San Diego, từ những năm đầu Viết Về Nước Mỹ đã góp nhiều bài đặc biệt.

Tác giả Phan Đức Minh từng đoạt nhiều giải thơ Anh ngữ. Bài mới kể chuyện Ông hiện phụ trách mục thơ của báo Anh ngữ Asian tại San Diego.

* * *

Một số độc giả, đa số là trẻ trung, gốc …nhà lính cũng có, thấy trên các trang mạng có đôi điều, ba chuyện về Lão Phan tôi, cho nên tìm cách liên lạc và hỏi chi tiết về chuyện nói ở trên. Vì vậy bữa nay mới có bài viết vui vui này gửi tới các bạn đó cũng như bà con thân mến, xa gần…

Một hôm, vì lý do chờ đợi người nhà vào Siêu Thị Vinh Hưng – Mira Mersa, mua đồ ăn, thức uống, tôi lấy một tờ báo Anh Ngữ ở quầy để các loaị báo tặng Free cho bà con, rồi vào ngồi trong xe, đậu ở bóng mát, đọc cho qua thời gian. Ai ngờ tờ báo Anh Ngữ cĩ tên ASIA này là cơ quan truyền thông cuả Cộng Đồng dân Á Châu tại thành phố biển êm đẹp, hiền hoà San Diego cuả tôi. Báo hay đáo để, do nhiều cây viết nhà nghề, có trình độ kiến thức, nghề nghiệp rất đáng nể.

Thế là khi về nhà, ngồi vào bàn máy computer, theo điạ chỉ email, tôi gửi luôn cho tờ báo này bài thơ...”ruột” ưa thích nhất cuả tôi, viết bằng Anh ngữ, đã từng đoạt giải hạng cao trong một cái “Poetry Competion “ của Hội Nhà Thơ Hoa Kỳ, rồi năm sau, cũng bài đó tranh đua với hơn 5 ngàn bài thơ từ nhiều quốc gia gửi tới dự thi trong một cái “International Poetry Contest “ của Hội Nhà Thơ Quốc Tế. Cuối cùng, nó lọt vào hàng ngũ 6 tay “Finalists”, đoạt được cái giải kêu bằng “Outstanding Poetry Prize - 1996 “, với bằng khen gở tặng….

Bài thơ “My Fatherland – Đất Nước tôi” từng được Hội Đồng Giám Khảo của 2 cuộc thi nói trên ghi lời khen tặng và gửi cho tôi: Bài Thơ rất dễ thương, gây xúc động lòng người, nhất là những người phải bỏ nước ra đi vì một lý do nào đó. Bài thơ rất hay vì nó chưá đựng đầy đủ hồn thơ, gieo vần rất cẩn thận theo lối thơ cổ điển, khó khăn, có cả tinh thần hội hoạ cuả một bức tranh với nhiều hình ảnh rõ ràng, gợi cảm, lãng mạn khi chiều tàn buông xuống và những làn khói lam mờ ảo bốc lên từ những mái nhà tranh lấp ló sau lũy tre xanh, từng đám trâu bò kéo nhau về chuồng, bước thong dong trên đường làng xóm quanh co...

Tòa sọan báo ASIA nhận được, liên lạc ngay với tôi bằng email, xin hỏi đôi điều rồi cho đăng, thêm lời ghi chú như ở bên dưới:

My Fatherland
(Affectionately offered to my compatriots, actually settling overseas)

I remember my lovely natal country
With very foggy autumnal mornings,
Covering the roofs of small houses.
That poetic scene disappeared soon after winters coming.
*
I love my too distant homeland,
Having long rivers and vast plains
Where there were a lot of cattle
Coming back to quiet villages at nightfall.
*
I love ancient, pointed church towers,
Silently standing in opaque, weak moonlight.
It seems they are now much farther
From me, both of heart and sight.
*
I love ranges of serrated mountains,
At their feet, columns of white-blurring smoke
Slowly rose from thatched huts in fine rains,
Surrounding clumps of trees and upstanding rocks.
*
I remember my beloved elementary school,
Where I was spending almost my childhood,
Learning how to write with my awkward hand
The two sacred words “ My Fatherland”.
*
I love earnestly my remote Fatherland.
From the other side of the Pacific Ocean,
Id like to have my heart sent
To my childhood memories, relatives and friends…

Phan Duc Minh
(Member of The International Society of Poets)

Editors note: Phan Duc Minh is a former national judge who served in a military court before the collapse of the South Vietnam Government in 1975. He came to the United States in 1992 after more than 12 years of being detained in various re- education camps by the communist government…

Said Minh: “ I think many other people leaving their beloved motherlands in similar circumstances, would like spending some time to long for their beloved ones after reading this poem.”

(Phan Đức Minh là 1 cựu thẩm phán Việt Nam Cộng Hòa, phục vụ tại 1 Tòa án quân sự trước khi Nam Việt Nam xụp đổ hồi năm 1975. Minh định cư tại Hoa Kỳ năm 1992, sau thời gian hơn 12 năm sống trong các trại tù cải tạo của cộng sản. Minh nói: “ Tôi nghĩ rằng nhiều người rời bỏ quê hương yêu dấu trong những trường hợp tương tự như tôi, sẽ sẵn lòng dành chút thì giờ để tưởng nhớ đến quê hương của họ, sau khi đọc bài thơ này).

Phỏng dịch:

Đất Nước Tôi

Thương mến tặng đồng bào cuả tôi hiện định cư nơi hải ngoại.
*
Thương về quê cũ cuả tôi
Mờ sương những sớm giưã trời muà thu,
Phủ trên mái lá mịt mù,
Cảnh thơ mộng ấy giã từ, Đông sang.
*
Tôi yêu đất nước xa ngàn,
Có nhiều sông lớn, mênh mang ruộng đồng.
Những đàn mục súc thong dong
Trở về xóm vắng, dáng hồng chiều rơi.
*
Tôi thương thương quá đi thôi
Tháp chuông vời vợi nhìn trời lặng yên.
Sao tôi như thấy triền miên
Nỗi niềm xa vắng trong tim, trong lòng.
*
Tôi yêu dẫy núi cong cong,
Dưới chân khói biếc mênh mông một vùng.
Mái tranh mưa ướt rưng rưng,
Lùm cây, tảng đá khơi chung nỗi buồn
*
Nhớ sao trường học yêu thương,
Một thời thơ ấu vương vương lá vàng
Bàn tay tập viết dòng ngang:
“Quê Hương, Tổ Quốc” như mang trong hồn.
*
Ngồi đây mà thấy như còn
Bóng hình đất nước, núi non, ruộng đồng.
Bên kia Biển Thái mênh mông,
Quê Hương tôi đó, còn không bạn bè …

San Diego, California

Phan Đức Minh

*

Thế rồi, ngày “Mothers Day - 2004” tới gần. Tôi gửi luôn bài thơ Anh Ngữ “My Mother” để nói lên niềm thương nhớ đối với Người Mẹ của tôi đã qua đời trong lúc tôi đang lăn mình và cuộc chiến tranh tàn khốc xẩy ra trên đất nước thân yêu. Khi Mẹ tôi qua đời, tôi đâu có được ở bên cạnh Người để nghe thấy những lời nói cuối cùng của một Bà Mẹ Việt Nam suốt đời quên mình vì chồng, vì con. Tôi đâu có được nhìn thấy người ta tiễn đưa Mẹ tôi đến nơi an nghỉ cuối cùng. Tôi còn nhớ rất rõ ràng những khi bị Cha tôi la rầy về tính tinh nghịch... thì chính Mẹ tôi là “Luật Sư” bênh vực, bào chữa cho tôi khỏi bị trừng phạt. Mẹ tôi bảo: Nó học giỏi, có bao giờ đứng dưới hạng 3 trong lớp đâu. Thôi “nhất qủi, nhì ma, thứ ba học trò”, nó là học trò giỏi thì nó có chơi nghịch một tí, Ông cũng tha cho nó…. Ôi, Mẹ thương con là như thế đó.

Bài thơ tôi viết để kính tặng Mẹ tôi đã qua đời trong khi tôi đang lưu lạc giang hồ ở những vùng đất nước tràn ngập khói lửa của cuộc chiến tranh Việt - Pháp 1946 – 1954.

My Mother
(With affection, offered to all mothers, especially Vietnamese ones)

I grew up on a piece of land
Which, now, is very far from my sight.
About it,
I'd like to talk with you, my dear friends,
But I can't find out any words to write.
*
From this side of the Pacific Ocean,
Incessantly I have been thinking
Of my beloved natal country;
Like a battleship on the vast sea,
It had been, with sorrow, gradually sinking.
*
My Fatherland had been devastated by terrible wars
That also destroyed all my childhood's memories:
Valleys, villages. fields and cities,

But the greatest is surely My Mother,
The image of an oriental woman
Immolating her whole life for husband and children.
*
I've lost the most valuable part of my life,
Since the highest sweltering period of wars,
But she never disappears from my sight.
It made me cry at this moment: Oh, Mother!

San Diego, California

Phan Duc Minh.

- Member of the International Society of Poets

Toà Soạn gửi cho tôi một cái email, yêu cầu gửi ngay một bản “Summary Biography” cho biết đôi điều về tiểu sử, cuộc đời, hoạt động văn học, nghệ thuật linh tinh. Vài ngày sau, khi lên mạng Internet theo dõi vụ này, tôi mới biết là: Nhân dịp kỷ niệm một năm thành lập, cơ quan truyền thông này cũng như Cộng Đồng dân Á Châu tại thành phố San Diego yêu quý cuả tôi, một cuộc “Tuyển chọn nhân vật tiêu biểu, xuất sắc cuả Cộng Đồng năm 2004 mà cũng là năm đầu tiên, trong mọi lãnh vực hoạt động cuả Cộng Đồng tại Quê Hương, Đất Nước thứ hai là Hoa Kỳ”. Cuộc tuyển chọn. bằng ca´ch “Vote” trên Internet, theo mẫu có sẵn.

Tôi ngồi trước máy, “Bình bầu, tuyển chọn” nghiêm chỉnh cho các tổ chức, nhân vật theo những lời giới thiệu về... tiểu sử, cuộc đời, hoạt động kèm theo bên cạnh. ´Đến cái mục chọn nhân vật cho lãnh vực “Arts, Literature, Philosophy”, nhìn thấy tên mình trong đó, chẳng lẽ mình lại “tuyển chọn, bầu cho mình”. Thế là tôi ghi “No idea” cho riêng mục đó.

Ít ngày sau, tôi ở nhà đưá con gái út, lái xe trở về thì nhận được cái bì thư trình bầy khác lạ, mỹ thuật đẹp đẽ. Mở ra thì thâý cái giấy mời nền đen, chữ vàng, chữ nghiã như sau:

ASIAN HERITAGE AWARDS
(In đè lên trên cái “logo” cũng mầu vàng. Bên dưới là những dòng tiếp theo):

ASIA, The journal of Culture and Commerce
Cordially invites you to
The First Annual ASIAN HERITAGE AWARDS
And Luncheon honoring achievement and community service
*
Tuesday, May 18, 2004
Assembly begins 11:30 a.m.
In the Cunningham Room of
Point Loma Nazarenne University
3900 Lomaland Drive – San Diego, CA 92106
...

Thế là cái tháng 5 này, tôi có vô số dịp để họp mặt vui ve. Tôi liên lạc với Ban Tổ Chức báo là ngoài tôi ra, sẽ có 3 người thân trong gia đình cùng đi. Họ Ô Kê, vui vẻ, hân hoan đón mừng, hẹn gặp nhau ngày tới.

Đúng ngày, anh con trai lái xe đưa tôi, bà nhà tôi, ghé tới Sở làm đón cô con dâu, 4 người cùng đi. Trời đất, đường xá đã xa lại loanh quanh, quẹo trái, quẹo phaỉ miết, đèn xanh, đèn đỏ làm tôi quáng gà, mặc dầu tôi từng là Sĩ Quan cấp Tá, lái xe ỏ Việt Nam có hai chục năm, rồi sang Mỹ, lái xe cũng đã 10 năm hơn, và được cơ quan DMV cấp bằng lái xe một cú 5 năm vì khen là... Good Driver.

Vùng biển đẹp quá! Con trai tôi lái xe, con dâu tôi ngồi ghế sau cứ phải ngó bản đồ nhắc chừng Vòng vo miết rồi cũng tới. Thiên hạ đã từng nhóm đàn ông, đàn bà, có cả thanh niên nam nữ chuyện trò vui vẻ. Một cái bàn kê trước cưả với vài nhân viên tiếp đón. Chúng tôi, bốn người tiến tới, những tiếng chào...” Hai, ba, bốn... “những cái bắt tay, những cái “hugs” kiểu Mỹ thân mật tưng bừng. Người ta choàng vào cổ tôi một vòng hoa, kiểu cách...không giống ai! Tôi ký tên vào danh sách khách mời đặc biệt rồi ngoáy luôn vào chỗ dành cho 3 người thân cùng đi. Một Bà Mỹ gốc chi chi đó, trang phục kiểu Hawaii, chào đón ngay ở cưả, n´ói tên tôi trúng chóc cứ y như đã biết nhau từ ngày nảo, ngày nao.

Chúng tôi vào trong, chào hỏi nhau tưng bừng hoa lá, chọn bàn sau khi hỏi người hướng dẫn, chỗ ngồi sao cho thoải mái, vui vẻ. Bên cạnh tôi còn trống chỗ nên người hướng dẫn mời một cặp thuộc loại cao niên, bô lão ngang ngưả cỡ tuổi tôi tới ngồi. Cả hai Ông Bà đều đeo vòng toịng teng như tôi. Chuyện một lát tôi hân hạnh được biết ông là Giaó Sư J.E. Lindsay Carter, Ph.D. – râu tóc bạc phơ - cuả trường Đại Học SDSU ở San Diego, nơi con cháu cuả tôi, đã từng theo học và tốt nghiệp. Tôi khen ông...đẹp Lão quá trời ! Ông cho biết: trông vậy thôi, chớ 71 tuổi rồi, không khỏe lắm đâu. Thấy vui vui, tôi...tới luôn Bác tài... 71 tuổi ăn thua chi, còn thua tôi. Ông đoán coi tôi bao nhiêu? Ông bạn già suy nghĩ cẩn thận rồi phán: nearly 80! – No, still much younger than what you said! - So, hmm…75! – Ah! Ill be 75 in 2006! – Oh, Im 2 years younger than you are! Ông cười vui, bắt tay tôi mừng vì còn trẻ hơn tôi những 2 tuổi. Tôi bảo cậu con trai, có mang theo cái Camera Digital loại xịn, chụp cho 2 ông già bức ảnh kỷ niệm.

Bữa ăn trưa kiểu Mỹ, tất nhiên, với món rau trộn truyền thống, vài thứ nước sauce linh tinh. Nước uống là trà và … drinking water, còn ai muốn uống giống gi khác, cứ liên lạc với nhân viên phục vụ, nam có mà nữ cũng có, ăn mặc chỉnh tề, vui vẻ lịch sự dư thưà. Kế đó là món ăn chính: thịt gà hầm với dăm thứ rau trái hầm bà làng. Dân Việt bô lão, răng miệng sau nhiều năm trận mạc như tôi, ăn thấy cũng ô kê vì con cháu chúng nó cũng thường đưa đi ăn kiểu Mỹ, kiểu Thái, kiểu Nhật, kiểu Mễ, kiểu “Ăn chết bỏ - All you can eat” cho nên…chiến trận cũng quen quá rồi.

Món tráng miệng là caí bánh kem Chocolate to gần bằng … quả lựu đạn c?a dân…nh lính, được mang ra thì hai xướng ngôn viên, 1 nam, 1 nữ, hai bên thay nhau giới thiệu nhân vật thuộc loại … VIP lên trước máy vi âm nói năng đôi điều ba chuyện, vui đáo để. Những tràng pháo tay nổ ào ào. Rồi đại diện các tổ chức, hôi đoàn có công đóng góp cho sự thành lập cũng như phát triển Cộng Đồng Á Châu tại thành phố biển San Diego, lên trước máy vi âm … a-lô vài lời, và lãnh tấm “Plaque” lm kỷ niệm. Kế đó là phần giới thiệu các nhân vật được bầu chọn là tiêu biểu, xuất sắc trong các lãnh vực sinh hoạt cuả Cộng Đồng Á Châu năm 2004, tại San Diego, California, Huê Kỳ, quê hương, đất nước thứ hai của tôi.

Tuy Cộng Đồng Á Châu tại San Diego và cơ quan truyền thông cuả Cộng Đồng còn quá trẻ tính theo tuổi được thành lập, ra đời, cho nên không thể nào tập họp, nêu lên đầy đủ những khuôn mặt xứng đáng, nhưng tôi nghĩ rằng: bước đầu mà làm được như thế cũng đã là quý và đáng khích lệ lắm.

Cuộc vui nào rồi cũng tàn. Trước khi tan hàng, các nhân vật cổ có đeo.... thòng lọng toòng teng chúng tôi được yêu cầu xếp hàng cho dân phó nhòm nháy lia chia. Mấy Anh Chị tương đối trẻ trung, gồm nhiều sắc tộc, nhưng bây giờ đã thành dân Mỹ ít nhất cũng...từ thắt lưng trở lên, tình nguyện ngồi hàng trước cho bức ảnh thêm phần tươi trẻ, chắc chắn sẽ được trình bầy đầy đủ trong số báo phát hành kỳ tới.

Ông Chủ Tịch Cộng Đồng, gốc Nhật, cùng ông Chủ Bút tở báo Anh ngữ ASIA, sáp đến cạnh tôi nói đôi điều ba chuyện rồi tán luôn: tờ báo của mình đang trên đà phát triển, nhưng thiếu mục “Thơ”, nay gặp ông Minh, xin ông phụ trách cho trang Thơ này nghe!

– Quý vị muốn tôi mần chuyện này bao lâu? Mình cũng có tuổi rồi, lại bận đủ thứ chuyện trên đời…

- Thôi, ông cứ nhận cho 1 năm đi, 2004 – 2005 !

– Tôi sẽ cố gắng… bao vụ này 1 năm, sau đó xin “ tha “ cho Lão tôi nghe!

Cả 2 ông đều bắt tay tôi cảm ơn lia lịa… Kể ra thì cũng thêm phần bận rộn nhưng cũng là cái dịp để Lão Phan tôi có cơ hội đem chút ít thơ văn Anh ngữ nhưng đậm đà hương vị, mầu sắc Việt Nam của mình đi vào cộng đồng Á Châu.

Phan Đức Minh

Ý kiến bạn đọc
05/09/202423:33:20
Khách
Thưa Cụ,
Tôi là Lương van Đản xin mạn phép đượct hỏi:Cụ là người đã viết bài
"Khó quên cái Têt nam nào" đang trên Nguyệt san KBC Feb 02 2022,
đề cập đến Đại đội 3 Truyền Tin mà tôi cũng ở đó...
17/07/201503:27:14
Khách
Những bài thơ hay . Chúc mừng tác giả .
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,630,329
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother's day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Pharmacy ngày thứ Bảy khách không đông lắm, nhưng cứ đều đều, đều đều, 10, 15 phút lại có người đem toa đến hoặc đến để trả tiền, lấy thuốc. Hôm nay mấy người cashier của Pharmacy xin nghỉ hết, thành ra ông manager của tiệm đưa một cô bé cashier ở phía trên xuống để phụ với Kim. Bảng tên trên áo cô bé có chữ Lillian
Nhạc sĩ Cung Tiến