Hôm nay,  

Đi Coi Bóng Chày Tại Mỹ

06/08/201500:00:00(Xem: 13733)

Tác giả: Nguyen Anh Nguyen
Bài số 3592-17--30182vb5080615

Tựa đề đầy đủ kèm ghi chú anh ngữ của bài viết là “Bóng Chày, Trò Tiêu Khiển Quốc Gia (Americas National Pastime)”. Tác giả tự sơ lược tiểu sử: “Người viết là con của một sĩ quan Võ Bị Đà Lạt. Hiện là một Kỹ sư Dầu Khí đang sống tại Sài Gòn và làm việc cho một Công ty Liên Doanh tại Việt Nam. Vừa có dịp tham gia khóa huấn luyện một năm về Công nghệ Lọc Hóa Dầu tại Chicago, Illinois (2014, 2015). Trong thời gian ở Mỹ đã đi được 7 bang (Illinois, Nebraska, Iowa, California, Nevada, Wisconsin, Indiana) thăm bà con, bạn bè, tham quan du lịch và có một số bài biết ngắn về nước Mỹ.” Bài được đăng nguyên văn. Bút danh tác giả giữ đúng như bản thảo không dánh dấu. Hình kèm theo do tác giả tự chọn.

* * *

Đến nước Mỹ mà chưa đi xem bóng chày (baseball), môn thể thao được xem là trò tiêu khiển quốc gia, cũng là còn thiếu sót. Vì vậy Công ty sắp xếp cho các khách hàng và đối tác đang đến học tập và làm việc tại Chicagoland một dịp trải nghiệm về baseball tại sân Wrigley Field để có thể hiểu thêm về môn thể thao này nói riêng và nền văn hóa Mỹ nói chung. Chiếc xe bus với biểu tượng thành phố Gió (Windy City) đưa khoảng trên 30 người Mỹ, Việt Nam, Ấn Độ, Hàn Quốc, Nam Phi,… rời khách sạn Marriott ở thành phố Hoa hồng (Rosemont) thẳng tiến đến sân bóng chày nổi tiếng nhất nước Mỹ.

Wrigley Field, sân nhà của đội bóng chày Chicago Cubs, vừa kỷ niệm 100 năm thành lập vào tháng 03 năm 2014 là một trong những sân bóng chày lâu đời nhất nước Mỹ. Có thể nhìn thấy rõ điều này qua bảng đồng hồ ghi thông tin về trận đấu và giải đấu nguyên bản với các ô chữ số được thay thủ công bởi 2 nhân viên túc trực bên trong để cập nhật tỉ số trận đấu. Thỉnh thoảng khi hào hứng quá, họ lại thò đầu ra khỏi các ô trống để xem và cổ vũ nhìn rất hài hước.

blank
Bảng đồng hồ trên sân Wrigley Field đã 100 năm tuổi.

Sân Wrigley Field nổi tiếng không chỉ ở nước Mỹ vì ngoài chức năng chính là sân đấu thể thao, nó còn là một phim trường cho rất nhiều bộ phim nổi tiếng của Hollywood. Một số bộ phim có cảnh quay tại Wrigley Field là “The Blues Brothers” (1980), “The Natural” (1984 với diễn viên.

Robert Redford), “A League of their Own” (1992), “Rookie of the Year” (1993), “Crime Story”(1993), bộ phim nhiều tập “Chicago Hope” (Từ 1994), bộ phim nhiều tập “Prison Break” (Từ 2005), “The Break-up” (2006 với diễn viên Jenifer Aniston), “Perfect Strangers” (2007), và “My Boys” (2012)... Sân Wrigley Field xuất hiện trong phim điện ảnh và phim truyền hình nhiều đến nỗi nhiều người tưởng đây là một phim trường thực sự và có người đã từng hỏi: ”Sao lại chơi bóng chày trên phim trường?”(*)

Chicago Cubs là một trong những đội bóng chày lâu đời nhất giải đấu nên có số lượng Fan hâm mộ rất đông đảo trên khắp nước Mỹ. Trái ngược với bề dày lịch sử và sự hâm mộ của công chúng, Chicago Cubs có một thành tích thi đấu khá nghèo nàn trong quá khứ và hiện tại, hiện nay đang đứng trong nhóm cuối của giải bóng chày nhà nghề Mỹ (MLB – Major League Baseball). Tuy nhiên sự ủng hộ không hề mất đi và khán đài luôn tràn ngập khán giả khi The Cubs được thi đấu trên sân nhà. Đối thủ của the Cubs hôm nay, Miami Marlins mùa trước cũng chỉ xếp hạng 27/30 của giải MBL nên hứa hẹn sẽ có một trận đấu ngang tài ngang sức vào hôm nay. Đặc biệt trong đội hình Miami có cầu thủ siêu sao bóng chày Giancarlo Stanton rất nổi tiếng (Tháng 11/2014, cầu thủ này vừa ký lại bản hợp đồng 13 năm với CLB Miami Marlins trị giá đến 208 triệu bảng Anh. Đây được coi là bản hợp đồng đắt giá nhất mọi thời đại trong lịch sử thể thao nước Mỹ).

blank
Khán đài trên sân Wrigley Field đầy ắp khán giả.

Dù Công ty đã thuê hẳn Budweiser Bleacher Suites - Suites VIP máy lạnh - có bia và các loại thức ăn buffer với góc nhìn rất đẹp và các màn hình trực tiếp quanh tường nhưng khi trận đấu bắt đầu, đa số mọi người đều kéo nhau ra các khán đài để hòa vào không khí lễ hội sôi động trên sân. Không khí thật sự cuồng nhiệt, khán giả đủ thành phần, già trẻ, nam nữ đủ các độ tuổi và xuất xứ đứng ngồi chật kín các khán đài reo hò cổ vũ. Một số nhóm nam thanh nữ tú thì lại tụ tập ở hành lang phía sau các khán đài để uống bia như không quan tâm đến diễn biến trên sân cỏ, có lẽ chỉ cần được tám chuyện với bạn bè trong không khí cuồng nhiệt của trận đấu trong thời tiết mùa hè mát mẻ ở Chicago là đã quá đủ với họ. Ai trên 21 tuổi phải trình giấy tờ chứng minh mới được mua bia tại các quầy hàng trong sân và được dán một vòng giấy màu xanh trên cổ tay để dễ phân biệt cho các lần mua sau, một ngạc nhiên nho nhỏ cho các khách nước ngoài lần đầu đến Mỹ. Bia được mang vào các khán đài uống thoải mái nhưng có vẻ mọi người đều uống có chừng mực do ý thức được việc tuân thủ luật lệ, giữ gìn sức khỏe cũng như an toàn cho bản thân mình.


Sáng tạo và chuyên nghiệp hơn ở Việt Nam, các ngôi nhà phía bên kia các con đường bao quanh sân đều được xây khá cao với các khán đài mini ở sân thượng phục vụ cho các đối tượng muốn xem trận đấu với chi phí rẻ hơn hoặc muốn có không gian riêng kết hợp tổ chức các buổi tiệc gia đình. Các khán đài này đều đầy ắp người và không khí cũng sôi động không kém trong sân. Theo thỏa thuận thì chủ các khán đài mini này phải trả khoảng 10% doanh thu hàng năm cho câu lạc bộ. Tuy nhiên hiện nay Ban Quản lý Chicago Cubs đang xem xét việc dừng hợp đồng và dựng các vách che vì nghi ngờ chủ các khán đài mini đã khai giảm doanh thu để giảm số tiền đóng cho câu lạc bộ. Cho đến lúc này, cuộc chiến bên trong và bên ngoài sân cỏ vẫn chưa có hồi kết!

blank
Phía sau các khán đài và các sân khấu mini bên ngoài sân.

Anh Hùng, một sếp người Việt đã có hơn 30 năm làm việc tại đây, tận tình giảng giải cho chúng tôi về luật chơi nên càng về các lượt đấu cuối (trận đấu có 9 lượt) chúng tôi cũng khá hiểu luật chơi bóng chày để theo dõi được diễn biến trận đấu. Khi Chicago Cubs có được Home run với 2 cầu thủ trên base và giành 2 điểm dẫn trước Miami Marlins 2-1, khán đài gần như vỡ tung trong không khí cuồng nhiệt của hơn 40.000 khán giả có mặt trên sân (sức chứa của sân là 41.072 người). Chợt nhìn lên 2 cột Foul (giới hạn các vạch Foul của sân) cao vút thấy các lá cờ cùng màu áo của đội có in tên và số áo của 6 cầu thủ huyền thoại của Chicago Cubs đang bay phần phật trên bầu trời trong xanh đầy nắng. Một sự vinh danh rất trang trọng, hiệu quả mà không tốn nhiều chi phí. Các huyền thoại và con cháu trong gia đình của họ sẽ rất tự hào khi có dịp đến sân còn các cầu thủ the Cubs đang cống hiến cho đội mỗi khi nhìn vào sẽ càng cố gắng thi đấu tốt hơn. Đây chỉ là một điểm sáng tuy nhỏ nhưng tác dụng khá lớn và các câu lạc bộ thể thao trên thế giới cũng như ở Việt Nam đáng để học hỏi. Tư duy thực dụng và hiệu quả đúng kiểu Mỹ nhưng cũng đầy tính nhân văn.

Là một tín đồ yêu bóng đá (Football, ở Mỹ gọi là Soccer để phân biệt với bóng bầu dục - American Football), tôi thật sự chưa cảm nhận được cái hay cái đẹp của bóng chày qua trận đấu này. Qua tìm hiểu thông tin trên mạng internet, được biết tổng số người tham dự các trận ở Major League Baseball gần bằng với tổng số người tham dự các môn thể thao chuyên nghiệp khác của Mỹ hợp lại. Số người xem bóng chày trên truyền hình cũng vượt qua bóng bầu dục. Rõ ràng người Mỹ rất tự hào đã khai sinh ra môn thể thao lâu đời này (đội chuyên nghiệp đầu tiên được thành lập ở Cincinnati năm 1869) và nay đã trở nên phổ biến ở nhiều nước như Mỹ, Nhật, Hàn Quốc, Đài Loan, Puerto Rico, Cộng hòa Dominican, Cuba, Panama và Venezuela. Từ năm 1870, báo chí Mỹ đã gọi bóng chày là trò tiêu khiển Quốc Gia (Americas National Pastime) và thậm chí Major League Baseball đã được trao một biểu tượng độc quyền từ Quốc hội Mỹ.

blank
Cột Foul với cờ vinh danh các huyền thoại của đội.

Theo anh Hùng, lúc đầu anh cũng chỉ đến sân xem cho vui theo phong trào cùng bạn bè vì không khí sôi động ở đây nhưng dần dần khi hiểu rõ về luật lệ bóng chày lại trở nên thích thú và thường xuyên đến sân xem (lúc còn trẻ) và xem trên truyền hình (khi lớn tuổi hơn). Nhìn những khán giả già trẻ lớn bé, đủ các màu da, đủ các thành phần ngồi chật kín trên các khán đài và không ngớt reo hò cổ vũ các cầu thủ trên sân cùng lời tâm sự của anh Hùng có thể hiểu được đó chính là sự giao lưu và hội nhập văn hóa ở quốc gia có nền văn hóa rất đa dạng này. Văn hóa thể thao nói chung và bóng chày nói riêng đã giúp mọi người xích lại gần nhau hơn, cùng chia sẻ những giá trị truyền thống của nước Mỹ và đóng góp thêm những điểm sáng văn hóa khác biệt của dân tộc mình cho sự phát triển chung. Đó chính là một phần bản sắc văn hóa của nước Mỹ.

Hiệp đấu thứ 9 vừa kết thúc, kết quả chung cuộc Chicago Cubs thắng Miami Marlins 5-2 đủ làm cho mọi người thỏa mãn ra về trong trật tự, không khí vui vẻ náo nhiệt lan tỏa ra các nẻo đường xung quanh sân vận động.

Dư âm trận đấu và hương vị chiến thắng chắc sẽ còn phảng phất và hâm nóng các bàn ăn chiều nay ở thành phố này. Rất đông nam thanh nữ tú còn nán lại sân để uống bia và nói chuyện vui vẻ tận tưởng không khí chiến thắng hiếm hoi và cái mát mẻ tuyệt vời của mùa hè Chicago - “Thành phố lộng gió, Windy City, nick name của Chicago” - trước khi mùa gió lộng và giá lạnh tràn về!

(*) Tham khảo ý này trong trang nuocmy.net

Tháng 07/2015

Nguyen Anh Nguyen

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,000,685
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến