Hôm nay,  

Viết Về Nước Mỹ 2015: Dấu Ấn 40 Năm

15/08/201500:00:00(Xem: 16081)
blank
Hình bìa cuốn sách thứ 18, tuyển tập 57 tác giả Viết Về Nước Mỹ: 40 Năm, 2015-1975.

“Những ngọn nến được xếp thành số 40. Gió đêm nhè nhẹ thổi. Lửa nến bập bùng. Đứng sát vai nhau trong cái mang mang lạnh của buổi tối mùa xuân, ba thế hệ người Việt cùng tưởng nhớ...”

Đó là hình ảnh đêm 30 tháng Tư năm 2015, khi Tướng Lê Minh Đảo cùng đứng với tuổi trẻ gốc Việt tại khuôn viên trường Stanford, được kể trong loạt bài Khôi An về 40 năm.

Chỉ riêng con số 40 thôi, đã thôi thúc biết bao điều phải nhớ, phải thấy, phải viết, phải chia xẻ. Đó là tinh thần chung của các tác giả khi viết trong tuyển tập năm nay. Sách được phát hành cùng lúc với họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 16. Sau đây là lời mở đầu sách:

Viết Về Nước Mỹ 2015 mang dấu ấn con số 40 Tháng Tư Đen, đánh dấu 40 năm người Việt tự do phải bỏ nước ra đi, khi miền Nam Việt Nam bị bó tay cho cộng sản cưỡng chiếm.

Đúng 25 năm sau, ngày 30 tháng Tư năm 2000, giải thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ được quyết định phát động và đi tới. Từ đây, Viết Về Nước Mỹ liên tục phát triển và họp mặt phát giải thưởng ra mắt sách mới đã thành nếp sinh hoạt văn hoá thường niên.

Vượt qua Tháng Tư Đen năm thứ 40, từ ngày 1 tháng Bẩy, Viết Về Nước Mỹ sang năm thứ mười bẩy, Với tuyển tập được ấn hành, hàng năm, Viết Về Nước Mỹ đã thực sự trở thành bộ sách “Lịch sử Ngàn Người Viết”, với hàng ngàn tác giả và hàng triệu độc giả.

Quốc Hội Hoa Kỳ trong khoá họp ngày 28 tháng Bẩy 2010, đã chính thức tuyên dương thành tích "Mười Năm Viết Về Nước Mỹ" của ViệtBáo Foundation.


Từ 2000 tới 2015 Viết Về Nước Mỹ đã là 16 năm. Với hơn 316 giải thưởng đã được trao tặng. Hàng năm, trong số các giải có giải Chung kết, mỗi giải 10.000 mỹ kim.

Trên 4,700 bài viết, tuyển chọn trong số hàng chục ngàn bài tham dự, đã được đăng hàng ngày trên Việt Báo Daily News và trên Việt Báo Online, hiện được lưu giữ đầy đủ. Số lượt người đọc có ghi rõ từng bài, tiếp tục tăng mỗi ngày. Cộng chung, có thể thấy con số lên tới hàng trăm triệu. Ấy là chưa kể số lượng người đọc trên hàng triệu ấn bản sách báo và nhiều trang mạng khác, khi các bài viết về nước Mỹ được tiếp tay phổ biến bằng mọi hình thức. Ngay tại Việt Nam cũng thấy hàng trăm bài được trích đăng trên báo giấy, báo mạng, hoặc tuyển chọn sắp xếp lại thành nhiều cuốn sách, in đi in lại.

Viết Về Nước Mỹ vượt qua tháng Tư Đen thứ 40, sang năm thứ 17 vẫn tiếp tục mạnh mẽ đi tới. Được vậy, nhờ nó xuất phát từ cái chung và luôn được tiếp hơi, tiếp sức bằng tấm lòng chân thật của người viết, người đọc.

Từ 1 Tháng Bẩy 2015, các bài mới của năm 2015-2016 đang được phổ biến hàng ngày trên các ấn bản Việt Báo và Việt Báo Online. Họp mặt phát giải thưởng và ra mắt sách Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười bẩy sẽ được tổ chức tại Little Saigon vào Tháng Tám 2016.

Nhân dịp kỷ niệm 24 năm Việt Báo và 16 năm Viết Về Nước Mỹ, toàn thể anh chị em Việt Báo xin trân trọng gửi tới quí vị bạn đọc, bạn viết, quí vị thân hữu, thân chủ và các vị bảo trợ lòng chân thành biết ơn.

Việt Báo Viết Về Nước Mỹ

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,916,388
Trước khi viết bài này, tôi có nói với chị Cả của tôi: - Chị à, tui định ca cẩm về cái chuyện đi học nail, đi thi nail rồi đi làm nail để phải "chịu đời" với ba cái chuyện bực mình, nhưng sợ bị "nhàm hàng"
Người Việt Nam mình thường nói "vô phước đáo tụng đình" , có nghĩa là bất đắc dĩ mới đem nhau ra ba tòa quan lớn để phân xử. Bởi vì kiện tụng nhau rất tốn kém, có khi còn tán gia bại sản nữa là khác
Ngoài trời tuyết đang rơi, tuyết thật trắng, như những miếng bông gòn từ trên không rơi xuống, bao phủ mảnh sân nhà tôi, độ dày cả một tấc. Tôi và các bạn tôi đang tụ họp để uống cà phê
Đầu tháng Bẩy, mùa hè, từ miền Bắc, tôi bay về miền Nam California dự ngày hội ngộ của các cựu học sinh trung học Ngô Quyền. Từ phi trường LAX, tôi được hai anh chị bạn đón về vùng
Sức khỏe là một phần tối ư quan trọng trong đời sống con người. Chúng ta ai cũng hiểu biết, nhưng bạn không thể hình dung sức khỏe đã ảnh hưởng trên con người đến mức độ nào!
Trân Nguyên, mi giỏi há con… Mi ỉ làm "bác sĩ" rồi tha hồ đem hết mấy Ôn - Cha - Chú lên mổ xẻ … toang hoang cho thiên hạ hắn tròn xoe con mắt hết trơn… À há. Mi có ngon kỳ ni viết chuyện
Tôi đọc lại bài thơ đó bằng hồi ức, không thể nhớ tên tác giả. Sergey Tkachenko là ai, đứa trẻ Nga nào có đôi mắt xanh như tuyết đứng bên bờ Volga, như một ly rượu vang đầy ắp, như điệu dân ca
Lúc còn sống ở đời, Ba tôi ước mơ một lần được đặt chân đến đất Mỹ. Ước mơ của Ba tôi thực ra có thể thực hiện được nếu như người không ra đi sớm như vậy. Số là lúc tôi hội đủ điều kiện
Mấy chục năm trước, khi mình quen nhau em đâu có nghĩ có ngày mình sẽ trở thành "người xưa" và phải viết thơ thăm nhau. Cứ tưởng sẽ ở gần nhau và cùng nhau chia xẻ ngọt bùi
Em phải cho anh thời gian để suy nghĩ chứ. Em chỉ mới mười bảy tuổi, còn anh mười chín, bây giờ mà có con thì lấy gì mà sống. Hơn nữa anh còn phải hỏi ý kiến của ba mẹ anh. Vậy anh về lại thành phố
Nhạc sĩ Cung Tiến