Hôm nay,  

Viết Về Nước Mỹ 2015: Dấu Ấn 40 Năm

15/08/201500:00:00(Xem: 16025)
blank
Hình bìa cuốn sách thứ 18, tuyển tập 57 tác giả Viết Về Nước Mỹ: 40 Năm, 2015-1975.

“Những ngọn nến được xếp thành số 40. Gió đêm nhè nhẹ thổi. Lửa nến bập bùng. Đứng sát vai nhau trong cái mang mang lạnh của buổi tối mùa xuân, ba thế hệ người Việt cùng tưởng nhớ...”

Đó là hình ảnh đêm 30 tháng Tư năm 2015, khi Tướng Lê Minh Đảo cùng đứng với tuổi trẻ gốc Việt tại khuôn viên trường Stanford, được kể trong loạt bài Khôi An về 40 năm.

Chỉ riêng con số 40 thôi, đã thôi thúc biết bao điều phải nhớ, phải thấy, phải viết, phải chia xẻ. Đó là tinh thần chung của các tác giả khi viết trong tuyển tập năm nay. Sách được phát hành cùng lúc với họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 16. Sau đây là lời mở đầu sách:

Viết Về Nước Mỹ 2015 mang dấu ấn con số 40 Tháng Tư Đen, đánh dấu 40 năm người Việt tự do phải bỏ nước ra đi, khi miền Nam Việt Nam bị bó tay cho cộng sản cưỡng chiếm.

Đúng 25 năm sau, ngày 30 tháng Tư năm 2000, giải thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ được quyết định phát động và đi tới. Từ đây, Viết Về Nước Mỹ liên tục phát triển và họp mặt phát giải thưởng ra mắt sách mới đã thành nếp sinh hoạt văn hoá thường niên.

Vượt qua Tháng Tư Đen năm thứ 40, từ ngày 1 tháng Bẩy, Viết Về Nước Mỹ sang năm thứ mười bẩy, Với tuyển tập được ấn hành, hàng năm, Viết Về Nước Mỹ đã thực sự trở thành bộ sách “Lịch sử Ngàn Người Viết”, với hàng ngàn tác giả và hàng triệu độc giả.

Quốc Hội Hoa Kỳ trong khoá họp ngày 28 tháng Bẩy 2010, đã chính thức tuyên dương thành tích "Mười Năm Viết Về Nước Mỹ" của ViệtBáo Foundation.


Từ 2000 tới 2015 Viết Về Nước Mỹ đã là 16 năm. Với hơn 316 giải thưởng đã được trao tặng. Hàng năm, trong số các giải có giải Chung kết, mỗi giải 10.000 mỹ kim.

Trên 4,700 bài viết, tuyển chọn trong số hàng chục ngàn bài tham dự, đã được đăng hàng ngày trên Việt Báo Daily News và trên Việt Báo Online, hiện được lưu giữ đầy đủ. Số lượt người đọc có ghi rõ từng bài, tiếp tục tăng mỗi ngày. Cộng chung, có thể thấy con số lên tới hàng trăm triệu. Ấy là chưa kể số lượng người đọc trên hàng triệu ấn bản sách báo và nhiều trang mạng khác, khi các bài viết về nước Mỹ được tiếp tay phổ biến bằng mọi hình thức. Ngay tại Việt Nam cũng thấy hàng trăm bài được trích đăng trên báo giấy, báo mạng, hoặc tuyển chọn sắp xếp lại thành nhiều cuốn sách, in đi in lại.

Viết Về Nước Mỹ vượt qua tháng Tư Đen thứ 40, sang năm thứ 17 vẫn tiếp tục mạnh mẽ đi tới. Được vậy, nhờ nó xuất phát từ cái chung và luôn được tiếp hơi, tiếp sức bằng tấm lòng chân thật của người viết, người đọc.

Từ 1 Tháng Bẩy 2015, các bài mới của năm 2015-2016 đang được phổ biến hàng ngày trên các ấn bản Việt Báo và Việt Báo Online. Họp mặt phát giải thưởng và ra mắt sách Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười bẩy sẽ được tổ chức tại Little Saigon vào Tháng Tám 2016.

Nhân dịp kỷ niệm 24 năm Việt Báo và 16 năm Viết Về Nước Mỹ, toàn thể anh chị em Việt Báo xin trân trọng gửi tới quí vị bạn đọc, bạn viết, quí vị thân hữu, thân chủ và các vị bảo trợ lòng chân thành biết ơn.

Việt Báo Viết Về Nước Mỹ

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,724,290
Mười bẩy năm trước đây, ngày gia đình tôi vừa đến Mỹ, phóng viên nhật báo PEOPLE, có trụ sở đặt tại Muskegon City, thuộc tiểu bang Michigan đến phỏng vấn, cũng còn quá sớm, thời gian vừa chấm dứt chiến cuộc, vẫn còn có những sự kiện nóng bỏng, một số người Mỹ, nhất là nhóm phản chiến, chưa hiểu rõ người
Đã rất khuya mà Ngọc không tài nào chợp mắt được. Một phần có lẽ do hôm nay trời trở nên nóng lạ lùng làm Ngọc khó ngủ. Nhưng cái chính là Ngọc cứ mãi suy nghĩ về Ngày- của- Mẹ, ngày lễ mẹ đầu tiên trên đất Mỹ. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, sống ở Việt Nam, Ngọc đâu có hề biết hay nghe nhắc đến Ngày-của-Mẹ
Chiều thứ Bảy cuối năm Ất Dậu, ngồi chơi bên ly rượu tất niên ở nhà người bạn, vô tình cầm lên tờ báo Việt ngữ, tôi chợt bàng hoàng. Trong trang phân ưu lớn của tờ báo, người ta nói đến tên anh, thiếu tá Ngô Giáp. Chủ tịch hội ái hữu không quân Nam Cali, vừa qua đời ở tuổi 65! Đã 40 năm rồi từ ngày tôi biết anh
Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.   Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị   Bé Tí rủ: - Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.    Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tí rủ lộn người rồi.   Tay chân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét. Con Tí cười cười:
Rất vui khi nhận thư góp ý cuả ông về bài "Dậy Học Trên Đất Mỹ" mà tôi viết cách đây không lâu. Vui nhất là thư của ông đến từ   Cần Thơ,   một miền đất thân yêu mà chắc trong nhiều năm nữa, tôi chỉ còn có thể gặp lại trong những giấc mơ mà thôi. Điều vui hơn là sau khi ông gửi những thắc mắc ấy đến, tôi lại nhận đuợc một lá thư 
Gần hai mươi năm sau ngày miền Nam Việt Nam sụp đổ, Hoàng mới đặt chân đến nước Hoa Kỳ theo diện HO. Tuổi đời gần năm mươi, hai bàn tay trắng, nhờ sự giúp đỡ của hội Từ Thiện và bạn hữu phải làm lại từ đầu, chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm để có tiền thanh toán nơi ăn chốn ở. Bạn hữu muốn anh có một
Thằng bé ngồi kế bên chị nó, đòng đưa hai chân trong đôi giày màu trắng có viền đen. Ngồi đối diện với hai chị em nó là người đàn ông có đôi vai gầy, đang chăm chú đọc tờ báo xếp làm đôi, tóc ông lòa xòa rơi xuống vầng trán có nếp nhăn li ti. Thằng bé đưa mắt nhìn đám trẻ tung tăng đùa giỡn trong khung lưới nhựa
Bản Quốc ca Việt Nam được mở đầu cho cuốn băng nhạc, những bản hùng ca thời chiến, mà tôi đã nghe đi nghe lại hơn mười lăm năm nay. Tôi thường tìm đến băng nhạc này mỗi khi lòng xôn xao nhớ về quê hương và những ngày xưa yêu dấu.   Trong lời ca điệu nhạc đầy hùng khí như vẫn còn vang dội những bước chân hiên ngang
Đã mấy lần tôi bỏ chúng ra khỏi túi hành trang chuẩn bị lên đường thì bà cụ lại lén chờ lúc tôi không có mặt bỏ chúng vào,   -hôm ấy là ngày 15 tháng 6 năm 1975, ngày chót theo lệnh trình diện lên đường đi tu huyền- tôi xách cái túi lên thì lại thấy đôi dép râu và bộ bà-ba đen đã nằm lại trong đó từ lúc nào. Bực quá tôi lấy chúng
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Nhạc sĩ Cung Tiến