Hôm nay,  

Phật ở Ngay Trong Ta

04/09/201500:00:00(Xem: 15838)

Tác giả: Nguyễn Kim Dục
Bài số 3615-17--30105vb6090415

Tác giả sinh năm 1938, cựu sĩ quan an ninh quân đội, sang Mỹ theo diện H.O1. vào năm 1990, hiện đã về hưu và an cư tại Westminster. Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2008, đã góp nhiều bài viết giá trị, từng nhận giải đặc biệt. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.

* * *

Ở đời, nếu ta làm được việc gì có chút hữu ích cho xã hội cho mọi người, thường là do cơ duyên đưa đến. Từ mười mấy năm qua, tôi tham gia đạo tràng của sư cô Chân Phụng, hàng tuần vào các Nursing home tụng kinh, phát quà cho các bệnh nhân nằm điều trị tại nơi đó để họ nguôi ngoai giây lát nỗi cô đơn, nỗi đau của bệnh tật. Việc làm đều đặn này còn được tiếp tục cho đến nay, đó là do duyên may và được ơn trên gia hộ cho còn sức khỏe còn dài dài, dù năm nay đã gần tám chục cái xuân già.

Cái duyên may mà tôi ngộ được xảy ra cách đây trên mười năm. Số là hồi đó ở bên nhà tôi có cậu bé, nói bé nhưng cũng khoảng hai mươi tuổi rồi, cứ hàng tuần vào ngày thứ bảy, cậu ta mua nước trái cây và bánh, nào là bánh mì bánh ngọt chở đến khu Santa Ana phát cho những người Homeless, đều đều tuần nào cũng vậy, chung với các bạn trẻ làm công tác thiện nguyện, tự móc tiền túi ra làm thật là đáng quý.

Nghĩ mình phận già, lãnh tiền già ba cọc ba đồng không làm được như tụi trẻ thì cũng nên đóng góp một chút công sức mình vào việc làm từ thiện nên tôi đã gia nhập vào đạo tràng của cô Chân Phụng. Đây chỉ là một đạo tràng đơn sơ, thanh bạch vì sư cô đi đúng tôn chỉ của Phật "Chúng sinh vô biên thề nguyện độ", không bỏ công lôi kéo Phật tử để quyên góp xây chùa cho to. Phật từ có thành không, còn mình từ không thành có.

Đạo tràng của sư cô trước cũng đông Phật tử lắm, nam có, nữ có nhưng rồi cũng rơi rụng gần hết, bây giờ chỉ còn bốn nam Phật tử là Nguyên Khanh, Trường Thọ, Tâm Đức và tôi Quảng Trí Hạnh. Sở dĩ không kiên trì lâu dài được vì sức nữ không tham gia được vì vào các Nursing home một phần vì ngộp, một phần vì các mùi hôi từ bệnh nhân phát ra, thành ra họ không vượt qua được, chỉ còn bốn ông tù cộng sản, họ chịu đựng quen rồi, đi đến đâu cũng đi, dù mưa hay nắng.

Trong bốn ông thì ba ông không biết lái xe, gần thì đạp xe đạp, còn xa thì nhờ sư cô rước, không có thì tôi. Cái thân tôi cũng tội, nhiều khi phải đi chở, và sư cô đi làm Phật sự nơi khác "nhờ bác thay cô làm chủ lễ" cũng phải dạ thưa vâng. Nhiều Nursing home họ làm vệ sinh không sạch, bước vô cũng phải dội ra. Tôi phải khuyến cáo yêu cầu chấn chỉnh lại không có chúng tôi không lại nữa. Họ cần chúng tôi vì không có chúng tôi các bệnh nhân Phật tử họ bỏ đi nơi khác có ban hộ niệm hàng tuần đến với họ, âu cũng là business cả!

Hồi ở tù cộng sản ngoài miền Bắc Việt Nam, tôi nằm chung với Đại Úy Vũ Khang, ông làm bài ca "Phật ở ngay trong ta", hát thầm trong bụng riết rồi thuộc lòng:

Phật ở ngay trong ta
Thân tâm ta hiền hòa
Phật ở ngay trong ta
Lòng từ bi hỉ xả
Phật ở trên trời cao
Đêm đêm ta nguyện cầu
Phật ở giữa biển khơi
Lời tâm niệm như nhau

Phật ở khắp muôn nơi
Cõi ta bà yên vui
Tôi phải tự cứu tôi
Thoát khỏi kiếp luân hồi
Chỉ có Phật trong tôi
Là cứu được tôi thôi.

Sau này, đi tụng ở Nursing home, sau khi tụng kinh xong chúng tôi bắt đầu hát bài này trước rồi hát các bài Phật ca sau. Các bệnh nhân hát theo riết rồi họ cũng thuộc lòng. Bây giờ chúng tôi cất hát lên là họ hát theo vui ghê.

Ở một Nursing home vùng Santa Ana có một cậu bé khi vào đây mới mười ba tuổi tên là Nguyễn Kiên đi xe không gài dây seat belt gặp tai nạn, cái thân hình của cậu xoắn lại như cái khăn lông người ta vắt cạn nước, đem vào nhà thương tưởng không cứu được, ông bố ở nhà nghe tin con như vậy chết liền tại chỗ thật là thương tâm. Cậu bé sau được cứu sống nhưng tứ thân bất toại đưa về Nursing home này đã mười mấy năm rồi, bây giờ gần ba mươi tuổi, sống cuộc đời thực vật, chẳng thấy ai thăm nuôi. Cứ mỗi sáng thứ sáu, cậu được đẩy ra nằm một chỗ, hai chân teo lại, hai tay còn cử động được nên không teo, cầm báo và kinh đọc làu làu. Lần nào trước khi vào lễ, khi tôi lại trò chuyện, cậu hỏi bác có khỏe không, làm mình cũng bật cười. Cậu chịu nghe thầy cô giảng, sau đó nêu ra những điều Phật dạy xin thầy cô giải thích cho rõ, người trẻ chịu khó học hỏi, tinh thần rất minh mẫn, không buồn phiền, không than van oán trách gia đình không ngó ngàng thăm hỏi.


Bên cạnh đó có một bệnh nhân nữ được biết tên là Vy Vy Trần, hồi xưa có tiệm chụp hình nổi tiếng, bây giờ nằm bất động không biết gì hết, cũng không có thân nhân thăm viếng.

Tại một Nursing home khác ở City Westminster có bệnh nhân nữ còn trẻ bị bệnh ung thư mà bác sĩ chê rồi nên đem vào đây. Khi tôi lại thăm, cô nắm lấy tay tôi nói bác sĩ ơi tôi đau quá xin cho thuốc uống đi. Tôi nói:

- Tôi không phải bác sĩ nên không cho thuốc được, cô cứ niệm cho tôi "Nam Mô A Di Đà Phật" thì bớt đau đớn và được Phật rước đi.

- Con đạo Tin Lành.

- Phật không phân biệt tôn giáo, sắc dân, ai cầu xin Phật, Phật sẽ giúp cho để thoát cõi ta bà này xin được vãng sanh để về Tây Phương Cực Lạc. Lúc đó không còn đau khổ nỗi đau của con người và hưởng nhiều phép lạ giúp lại chúng sanh ở trên thế gian này.

Ở các Nursing home còn nhiều cảnh đau thương lắm. Nhiều cụ bị con cái tống vô để rảnh nợ, các cụ buồn phiền rồi cũng đi đến cái chết, thương cho quý cụ. Chỉ mong rằng các giới trẻ hãy nghĩ đến công ơn cha mẹ, mang nặng đẻ đau nuôi dưỡng cho mình có cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay, hãy nhớ ơn đó mà đừng đối xử thậm tệ đối với bố mẹ. Nếu mình không có thì giờ chăm sóc các cụ thì mướn một người về nuôi, đối đế lắm thì hãy đưa các cụ vào Nursing home, đừng phó mặc cho người ta muốn nuôi thế nào thì nuôi, mình phải vào trong đấy xem coi y tá nào săn sóc cụ thì dúi cho họ ít tiền đề họ săn sóc đặc biệt, tắm rửa cũng như ăn uống thì cũng đỡ hơn các người khác.

Còn đạo tràng của chúng tôi một tuần đi bốn ngày từ thứ tư đến thứ bảy. Thứ tư phải đi hai nơi, chia ra cô Chân Phụng ngày thứ tư, cô Trí Minh thứ năm, cô Hiền Lương thứ sáu và bây giờ có thầy Viên Pháp thứ bảy. Thầy Viên Pháp ở bang xa về thấy pháp môn này đi lo cho các cụ ở Nursing home nhiều phước báu nên xin gia nhập và cô Hiền Lương thấy vậy đẩy cho thầy phụ trách luôn ngày thứ sáu.

Đây là ngày đi tụng kinh xa ở French Park Center ở Santa Ana, mấy ông thần nước mặn không đạp xe tới được tôi phải lo chở các ông ấy và chở ông thầy luôn. Trước khi tới đó một ngày, tôi phải mua trái cây sẵn để hôm sau cúng Phật sau để các cụ dùng, mà phải để cho y tá xem cụ nào dùng được thì mới cho chứ không dám đưa thẳng có gì mình trách nhiệm. Còn đi vào ngày thứ bảy thì trái cây tôi khỏi lo vì có nhiều các bà lo, tôi chỉ lo việc tụng kinh thôi và ngày đó tôi phải bao sân vì ba ông kia mắc lo việc riêng của các ông ấy. Ông thì đi Thọ Bát quan trai, ông thì đi tụng kinh ở chùa khác.

Nhiều hôm thầy Viên Pháp không đi giao tôi làm chủ lễ tôi cũng phải nhận, sợ không ai đi chuông đi mõ, tôi phải nhờ nhà tôi đi theo để lo phần ấy, phần ẩm thực cho các cụ đã có người lo, khi tụng kinh xong, tôi phải thuyết pháp. Nói thuyết pháp cho nó oai vậy chứ tôi cũng chưa rành về Phật pháp nên đâu dám múa rìu qua mắt thợ. Tôi nói về cuộc sống hàng ngày của các cụ, sống ở bên Mỹ cũng như sống ở Việt Nam cách xa một trời một vực để các cụ yên tâm đừng phiền hà gì cả. Tôi thích ở đây nhất vì họ đưa các cụ ra đông lắm, có khi trên bốn mươi cụ. Thấy mình đem niềm vui cho nhiều người nên thuyết giảng có hứng thú, và trước khi nói tôi đều bắt giọng hát bài "Phật ở ngay trong ta". Các cụ cùng hát theo.

Công việc mà đạo tràng của sư cô Chân Phụng đề ra hiện vẫn tiếp tục, nhưng lớp già chúng tôi rồi cũng mai một mà lớp trẻ thì cho tới nay chưa thấy ai xung phong gánh vác, có thể rồi sẽ dẹp tiệm luôn. Tôi cầu mong sẽ có thêm duyên may giúp cho những công việc tốt lành được tiếp sức, tồn tại.

Nguyễn Kim Dục

Ý kiến bạn đọc
10/06/201904:46:35
Khách
Chu Duc da noi loi cong tam, va bac ai, chu noi dui it tien la vi muon cho nguoi nha bot bi hat hui, ong nao do noi tinh than phat giao thi gioi di lam tu thien nhu chu la cung da duoc phuoc, con noi suong thi lam on bot loi lai de duc cho con chau. O my hay Viet Nam neu nguoi ta giup minh minh qui ho bang cach tra on do la dieu dung va nen lam.
15/09/201517:12:08
Khách
Tôi xin cám ơn ông đã làm chuyện tốt, nhưng lời khuyên của ông 'dúi chút tiền cho y tá để họ săn sóc người nhà cẩn thận hơn ' thì tôi nghỉ là một lời khuyên sai lầm. Ở xứ sở nầy bác sỉ và y tá không có nhận tiền dúi vô tay mới làm phận sự. Xin ông đừng nhóm lên cái thói quen xấu xa đó của việt cộng. Nếu ỷ mình có tiền để dúi vô tay y tá để họ chú ý hơn tới người nhà mình, vậy thì những kẻ không tiền thì thế nào ? Y tá sẽ quen thói nhận tiền và lần lần lãng quên những kẻ khó khăn ? Đây không phải là tinh thần Phật giáo.
08/09/201512:55:06
Khách
Xin bác kim Dục đăng bài hát này trên u tube để có ai thích ( toi chắc chắn là 1) còn biết hát, roi hát cho nhau nghe
Cám ơn bác
Tà Tà
04/09/201520:45:08
Khách
Anh Dục mên
Thăm anh khỏe.Mến
04/09/201520:12:08
Khách
Phat đã nói là" Ta không giúp ai , không ban ơn cho ai . Ta chỉ hướng dẫn con đường để tu thành Phật mà thôi " Vậy Phật cũng là ta nếu ta ăn ngay ở lành , còn ttìm đâu, đến đâu nữa. Càng không nên cầu xin vì Phật đâu có cho ai , giúp ai như Phật đã nói . Con người không nên lầm lẫn , tự dối gạt nhau nữa .
04/09/201518:41:04
Khách
Ông Dục ơi, tôi hy vọng sau khi đọc bài này , chùa và hội ông sẽ có thêm nhiều nhân lục, nhiều cánh tay .
Xin chúc Chùa ông và các Phật tử tinh tấn hành .
Tôi ước gì tôi có được hội như vậy ở gần nơi tôi ở .
04/09/201516:03:13
Khách
Úớc gì có thêm nhiêu nguời volunteer cứu giúp cho bệnh nhân ở nursing home như anh Dục. Tức Tâm tức Phật...Công đức vô lượng!
04/09/201515:57:43
Khách
" Dù xây chín bậc phù đồ", không bằng làm phước giúp cho một người đang bị đau bịnh cần có người đến thăm viếng. Việc làm từ bi hỉ xả của bác Nguyễn Kim Dục thiệt đáng làm gương cho mọi người làm theo.
04/09/201515:53:10
Khách
Thưa Bác,
Tôi khâm phục tấm lòng của bác. Phật ở ngay trong ta thật đấy nhưng dễ mấy ai nhận ra.
Ở tuổi này lẽ ra hai bác lo cho bản thân là đủ nhưng lại cố góp công vào Phật sự, thật ngưỡng mộ. Mong hai bác giữ sức khỏe.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,319,122
Tác giả sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, nghề nghiệp: làm nail. Loạt bài viết về nước Mỹ gần đây của tác giả với tên thật Nguyễn Thị Hữu Duyên gồm: Bỏ Gì Thì Bỏ; Ước Vọng Của Tin, thể hiện tình thương yêu và ý chí của một gia đình Việt Nam trên đất Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả tên thật là Yến Phi, 63 tuổi, hiện là cư dân WA. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà cũng là bài viết đầu tay nhân mùa Mothers Day, sau nhiều “vật lộn” khó khăn với chữ Việt trên computer, được tác giả trân trọng gọi là “Tác Phẩm Đầu Tay Dâng Mẹ.” Tựa đề được đặt lại theo nội dung bài viết. Mong tác giả tiếp tục.
Từ giữa năm 2010, tác giả tự sơ lược tiểu sử khi tham dự Viết Về Nước Mỹ: Trước 75, còn đi học, chỉ viết cho các báo thiếu nhi, học trò. Qua Mỹ từ 1990. Hiện ngụ tại Myrtle Beach, SC. Bài mới của Hải Âu cho giải thưởng năm thứ mười hai là một chuyện tình chia lìa vào Tháng Tư 1975.
Kông Li là bút hiệu vui vẻ của Phạm Công Lý, tác giả đã có nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị, vừa nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 20011. Là một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù, ông cùng gia đình đến Mỹ từ tháng 11/1994 theo diện HO, định cư tại Boston.
Tác giả đã góp cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12 nhiều bài viết đặc biệt. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biên đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Bài viết mới của tác giả cho mùa Mothers Day là một tự sự cảm động về Mẹ.
Tác giả tên thật là Nguyễn Tân, tuổi 60', cựu sĩ quan hải quân, cư dân Glendale, CA. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, từng nhận các giải bán kêt 2001 và giải Việt Bút 2008, hiện là thành viên "Ban Tuyển Chọn Chung Kết" Giải Thưởng Việt Báo. Bài mới “góp vui” của ông là một truyện hiếm có mở đầu cho mùa Mothers Day đang tới.
Tác giả là một nhà giáo, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện đã về hưu và là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Tháng 2, ngày 3, 2012, Phạm Hoàng Chương có bài “Người Lấy Ba Vợ”, kể về người bạn thân từ thời học trò đi H.O. qua Mỹ, về Việt Nam sông với bà vợ mới đang gặp cảnh khó khăn, lương hưu bị ăn chặn. Bài từ tháng Ba, hiện đã có tới 19,151 lượt người đọc. Biết tác giả sau đó đã giúp bạn trở lại Mỹ để giải quyết vụ lương hưu, nhiều thân hữu hỏi kết quả ra sao. Sau đây là đầy đủ câu chuyện: ông bạn chỉ có ba mà là bốn bà vợ. 
Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của tác giả dành cho giải thưởng năm thứ 12 là “Chuông Gọi Mẹ Thương” đã phổ giến vào dịp Mother's Day 2011, Chủ Nhật 8-5-2011. Mới đây, ông có thêm 2 bài viết mới, trước hết là một chuyện kể về con tầu vượt biển đúng vào một đêm 30 Tháng Tư. Bài còn lại sẽ phổ biến sau.
Thời hạn dành cho bài Viết Về Nước Mỹ hàng năm kết thúc ngày 30 tháng Tư, nhưng như mọi năm, số lượng bài đã góp trước ngày này vẫn chưa thể phổ biến hết. Do đó, từ hôm nay, Việt Báo tiếp tục phổ biến thêm những bài dành cho năm 2012.
Nguyễn Trần Diệu Hương là một trong những tác giả Viết Về Nước Mỹ kỳ cựu, được bạn đọc quí mến. Tham dự từ năm đầu, với nhiều bài viết đặc biệt, cô đã nhận giải Danh Dự năm 2001, và sau đó là giải vinh danh tác giả năm 2005 với bài viết “Còn Đó Ngậm Ngùi.” Sau đây là bài viết mới của cô.
Nhạc sĩ Cung Tiến