Hôm nay,  

Qua Mấy Đời Xe

02/11/201500:00:00(Xem: 18273)

Tác giả: Trương Tấn Thành
Bài số 3661-18--30151vb2110215

Tác giả từng nhận giải Việt Báo Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.

* * *

Tôi còn nhớ như in trong ký ức và còn có thể thấy rõ chi tiết chiếc xe đầu tiên của mình khi mới qua bên này. Chiếc xe Dodge hai cữa, màu đen bị anh chủ đụng vào cột đèn bể cái mặt nạ  phía trước trong một cuối tuần say xỉn. Lúc đó tôi mua lại nó với giá một trăm hai chục đồng vừa để tập lái xe vừa để đi làm cỏ sau này.

Sau khi tập lái xe xong, tôi lái nó để vừa đi học, vừa chở một hai ông bạn cuối tuần đi làm cỏ. Con ngựa sắt đầu tiên của tôi cùng tôi dong ruỗi trên đường mưa tuyết được hơn một năm thì bị đứt dây thai-minh- beo rồi bị lôi vào nghĩa địa. Sau đó không lâu, nhờ tiền làm cỏ tôi mua một chiếc xe Mỹ hai cữa khác, loại có cữa mở lên ở phía sau, màu xanh lơ lợt. Thời gian này tôi chạy đi học nhiều hơn là làm cỏ. Chiếc xe này coi vậy mà nó lại có diễm phúc được chở người đẹp, một học sinh du học của xứ Ba Tư đó các bạn. Irma, nàng là du học sinh từ xứ Jordan qua Mỹ cùng vời anh du học. Lúc đó tôi vừa học vừa làm work study trong Phòng Writing Center, giúp sinh viên viết luận văn của nhà trường. Phòng có ba người phụ trách, hai sinh viên người Mỹ và tôi, riêng phần tôi, tôi phụ trách phần giúp các sinh viên ngoại quốc.

Một hôm, tôi quen một nữ sinh viên mà nhìn diện mạo và các ăn mặc tôi biết nàng không phải là người Châu Á mà cũng chẳng phải người Châu Âu. Tóc nàng màu vàng, hung hung, da trắng, mắt thật to và đẹp, nhứt là cái sống mũi hơi gãy cong ở phần đầu. Tôi có xem sách và xem phim nói về những nét dung mạo của người Trung Đông nên tôi biết là mình không thể nào đoán lầm. Qua nhận xét của tôi thì nàng phải là con gái nhà giàu bên đó. Có lần tôi chở nàng về vì anh của nàng bận thì thấy khu apartment nàng ở thuộc hạng sang.

Sau vài lần nhờ tôi góp ý để viết bài, tôi ngỏ ý là bất cứ lúc nào cần nàng cứ đến nơi tôi ở như khi phải nộp bài kiểm cho gíao sư. Một hôm ở kỳ nộp bài luận cuối khóa, nàng đến phòng tôi để nhờ giúp viết bài. Ngồi một mình gần người đẹp xứ Ba Tư là cả một kỷ niệm kỳ thú. Người nàng toát ra mùi hương đặc biệt nơi miền đất của truyện thần thoại “Ngàn lẻ một đêm” thêm vào đó là vẻ đẹp huyền bí với sức thu hút “dị địch nhân”. Không cưởng lại được lực nam châm mảnh lệt đó, tôi choàng tay qua vai hôn nhẹ vào má nàng. Có lẽ vì nể ông thầy có máu... xấu đang sôi nên nàng để yên. Nhưng rồi...chỉ có vậy thôi! Sau đó tôi còn gặp nàng vài lần ở trường rồi nàng chuyển sang trường khác.

Tôi không nhớ là tại sao tôi không còn chạy chiếc xe thứ nhì này. Chỉ nhớ là sau đó tôi mua chiếc xe Corrolla cũ chạy được một thời gian thì bữa nọ nó chạm dây bốc cháy ngay dưới phố! Không có xe đi tôi chạy đôn chạy đáo, may sao có anh bạn thợ máy gần nhà có chiếc xe Mazda hai cửa, cũ xì nằm ụ bán cho tôi với giá ba trăm bạc.

Gần năm sau, tôi có tiền mua một chiếc xe Honda để bản On Sale ngoài ngã tư gần nhà, coi bề ngoài cũng còn láng lắm. Tôi đem tặng chiếc xe Mazda cho một ông bạn Mỹ để ổng làm gi thì làm. Chẳng may cho tôi, chiếc xe Honda coi ngon như vậy nhưng khi chạy lâu lâu nó cứ bị chết máy hoài làm tôi thật là khổ sở và bực mình. Khi vợ tôi sang, tôi thấy mình không hà tiện được nữa mà phải mua một chieế xe  cho ra hồn để cho bà xã hài lòng. Tôi đi thẳng đến chỗ ba xe Toyota mượn tiền nhà băng mua một chiếc Toyota Camry đời hai ngàn, màu xám bạc rồi chạy tới bây giờ.

Qua sáu đời xe, chiếc xe ghi đậm nét trong ký ức và đầy kỷ niệm trong tôi là chiếc đầu tiên, chiếc xe Dodge bị bể mặt nạ. Nó đã cùng tôi đi kiếm ăn hơn năm trời, chẳng những là tôi không mà còn thêm mấy ông bạn gìa cũng kiếm được chút cháo nữa. Đã thế những đêm cuối tuần còn đưa bọn tôi đi du hí ở những nơi... chỉ đành cho đàn ông thôi.

Tôi nhớ có một đêm thứ bảy, tôi chở trên xe hai ông bạn già chịu quậy lên khu phố đèn mờ, khi vừa vào exit để ra xa lộ thì bị xe cảng sát chớp đèn chận lại. Ai trên xe cũng lo không biết bị chuyện gì nên ngồi yên trong bụng đánh lô-tô chờ thầy phú lít tới. Vài phút sau, một anh cảnh sát tới lò đầu vào xe, rọi đèn pin hỏi giấy tờ, xong anh ta hỏi tôi:

- Có uống rượu không?

Tôi nhìn vào mặt anh ta trả lời không thì thấy mặt anh ta sao đỏ ửng! Tôi nghỉ thầm: “Cha nội này chắc chắn là mới nhậu đây!” Sau đó anh ta trả lại giấy tờ cho tôi rồi lái xe vù đi. Mấy ông bạn ngồi trong xe lắc đầu:

- Gặp sư phụ rồi!

Chỉ đáng gía có hơn trăm bạc nhưng cái xe đầu tay này đã giúp tôi kiếm tiền chi dùng khi còn đi học và cả mấy ông bạn già của tôi nữa. Cũng như mối tình đầu tiên rất khó mà quên, con thiết mã đầu tiên để lại hình ảnh và những kỷ niệm không bao giờ quên trong tôi. Không biết bây giờ nó có được may mắn đầu thai thành Mercedes hoặc BMW hay lại thành một chiếc xe cà tàng nào đó và lại bị chủ bạo hành và ngược đãi? Hay biết đâu giờ nó là chiếc xe tôi đang chạy? Nếu vậy thì đây quả là cái duyên tương ngộ để tôi có dịp chăm sóc kỷ càng người bạn bốn bánh đã cùng mình lăn lóc hơn mười mấy năm trước đây.

Nghĩ mà thương cái xe, tôi hình dung ra tâm sự của nó như sau.

*

“... Một đêm cuối tuần anh chủ trẻ độc thân sau khi tụ năm tụ bảy uống hết mấy thùng bia lái ủi tôi vào cột đèn. Tôi bị móp méo, bể mặt, cái nắp xe cong vếu lên. Khi về được tới khu chung cư thì anh chàng nằm luôn trong xe ngủ không vô nổi trong phòng.

Sai đó mấy tháng, có một anh trung niên đang ở se phòng gần đó lại chơi rồi hỏi mua tôi. Anh chàng lãng tử này không thích chạy chiếc xe sứt gọng gãy càng như tôi nữa nên ok bán quách tôi đi cho rồi. Vậy mà xem chừng anh sồn sồn trung niên đó lại mừng lắm. Sau này tôi biết lý do là vì anh này mới qua Mỹ và đang đi học nên cần xe và chỉ có vài trăm bạc trong túi nên mua tôi liền, không cần xe xấu đẹp. Anh này ở đảo tỵ nạn hơn ba năm mới được qua Mỹ. Ảnh đi học cả ngày nhưng cuối tuần đi làm cỏ kiếm thêm tiền. Lúc đó máy hít của tôi bị hư cho nên dù trời nóng hay trời lạnh thì bên trong cũng vậy, ngồi trong xe cứ việc...run. Cuối tuần thì tôi chứa nào là cuốc, xẻng, cào, bao ny-lông đựng cành lá đầy trong xe đưa anh đi làm. Có khi vì công việc đòi hỏi nhiều thì anh kêu thêm mấy ông bạn già theo làm phụ.

Tôi nhớ có những đêm mùa đông về trễ trời tối om lại mưa tầm tả mà cái máy hít bị hư nên anh vừa chạy lại phải vừa lấy tay mình để quạt hơi nước làm mờ kiếng xe để thấy đường chạy! Thấy tội nghiệp cho tình cảnh anh học trò nghèo, có tuổi, nên tôi cũng rán sức già phục vụ tối đa.

Hơn một năm trời giãi tuyết dầm mưa, chủ tớ xông pha biết bao là trận mạc kiếm được cho chủ tôi cũng được mớ tiền. Rồi một bữa nọ... Hôm đó tôi đang chạy phom phom trên đừơng thì nghe cái bựt, sau đó máy vẫn chạy mà xe lại không chịu lăn bánh! Cái thai-minh beo bị đứt!

Ngày buồn nhứt trong đời tôi là ngày tôi bị kéo vào nghĩa địa xe. Khi chiếc xe cần cẩu tới, tôi mới nhìn thấy sự bịn rịn của anh chủ nghèo trong giờ phút chia lìa vĩnh viễn con ngựa sắt thân yêu của mình. Tôi bị xe tô kéo lôi lên, đầu tôi hướng về phía sau. Xe đã kéo tôi đi nhưng tôi còn nhìn thấy anh chủ tôi đứng nhìn theo cho đến khi xe quẹo ra đường chính.

Trên đường xe lôi chạy về nghĩa địa, tôi nhìn những chiếc xe khác đang chạy một cách thèm thuồng lẫn đau buồn. Nhớ lại những ngày mình cũng phóng nhanh aò ào trên xa lộ mà giờ đây chỉ còn là cái xác chờ vào nơi an nghỉ nghìn thu. Ôi thật là bi thảm... Sau cùng chiếc xe lôi tôi đến cổng nghĩa địa. Khi xe quẹo vào tôi thấy hai bên đầy những xác chết của đồng loại. Ôi, sao mà kinh khiếp đến thế? Kẻ ngã nghiêng, người xứt gọng, gãy càng, ba đì đầy rỉ sét, nằm trơ phơi thân ngoài mưa tuyết.

Ôi, nghĩa địa buồn là nơi buồn an nghỉ

Của những con ngựa sắt già vỉnh viển ra đi

Thôi xin vĩnh biệt chủ nhân, người đã cùng tôi hơn năm trường dong ruổi nơi xứ người. Anh đã biết bao năm trời bị bầm dập trong lao lung, tôi cũng mang đầy thương tích của một con ngựa già mỏi mệt bởi thâm niên. Nhưng chúng ta vẫn chiến đấu với đời cho đến lúc cuối cùng, để khi chết mình nghĩ lại mà mĩm cười không hối tiếc...”

*

Thưa các bạn, chiếc xe là cái chân của hầu hết mọi người chúng ta ở xả hội này. Trong đa số người tỵ nạn hình như chúng ta đều phải qua mấy đời xe mới có được chiếc xe ra hồn. Riêng đối với mình, chiếc xe là một phương tiện di chuyển không phải là một biểu hiện cho sự sung túc về vật chất. Có được một chiếc xe đời mới dĩ nhiên là khoái  hơn nhưng thú thật là mình chưa có điều kiện. Có được một chiếc xe đáng tin cậy không bị hư hỏng vặt và ít hao xăng đối với mình như vậy là qúa đủ rồi. Mình phải thay đổi năm sáu lần xe không phải vì là dân chơi xe nhưng vì nhu cầu thực tế. Mình nhớ có đọc ở đâu đó câu” “Xe mới, xe cũ; miễn có xe là được” thật là phù hợp với hoàn cảnh của mình. Tuy nói vậy chớ thế nào mình cũng phải rán tạo điều kiện để bà xã có một chiếc láng cón để bả khi phải phân bì với chị em phải không thưa các bạn. Còn phần mình thì có căn nhà để chui ra chui vô, có một chiếc xe để chạy tới chạy lui là mãn nguyện lắm rồi.

Thôi thì cứ “tuỳ ngộ nhi an” vì rằng:

Thịnh suy, xe thay đổi
Dòng đời cứ thế trôi...

Trương Tấn Thành

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,509,868
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến